Vì mình không có khả năng dịch được tên các nhân vật từ tiếng Anh sang Hán Việt nên các bản dịch của mình sẽ để tên tiếng Anh nhé. Các bạn thông cảm.
Dưới đây là tên các nhân vật tên Hán Việt và tiếng Anh, theo như bản dịch của người đi trước. Mình sẽ để đến chap 25 để các bạn tiện theo dõi và làm quen.
Hán Việt – Tiếng Anh
Miêu Miêu – Maomao
Nhâm Thị - Jinshi
Ngọc Diệp – Gyokuyou
Lê Hoa - Rifa
Cao Thuận - Gaoshun
Hồng Nương – Honnyan
Anh Hoa – Infa
Tiểu Linh – Shaorin
Tiểu Lan – Shaoran
Quý Viên – Guien
Ái Lam – Airan
Linh Lệ - Rinrii
Lý Bạch - Rihaku
***
Chap 23. Dấu vân tay
Sau cùng thì Maomao được chăm sóc cẩn thận ngay khi nàng vừa trở lại Cung Ngọc Bích.
Nàng bị ép buộc, không nói được gì, được thay y phục, và bị ném vào một phòng ngủ với một chiếc nệm cao cấp. Không phải là căn phòng nhỏ bé cô thường dùng.
Tấm nệm được làm từ bông chất lượng cao, khác biệt một trời một vực so với chiếc giường nhồi rơm thông thường.
“Cơ thể muội không có vấn đề gì, và muội cũng đã uống thuốc giải độc.”
Thành thật mà nói thì, thuốc giải độc đấy hoàn toàn vô nghĩa. Đó không phải là thứ độc được giải như vậy.
“Muội đang nói cái gì vậy? Sau cùng thì, ngài tổng trưởng đã ăn phải nó đang trong tình trạng xấu đấy. Chắc chắn không có cách nào để ngài ấy ổn chỉ với việc nôn nó ra.”
Infa lo lắng đặt miếng vải ấm lên trên trán của nàng.
(Thật là một ngài tổng trưởng ngu ngốc.)
Ngài ấy nên nôn ra ngay lập tức như một cách sơ cứu khẩn cấp.
Dù cho nàng có tò mò chăng nữa, nàng không thể rời khỏi chỗ này ngay được, vậy nên nàng quyết định nhắm mắt như thể không có việc gì nàng có thể làm được nữa.
Đó là một ngày dài vô nghĩa.
Nàng thức dậy trước buổi chiều, và tích lũy khá nhiều sự uể oải.
Đối với một cung nữ, điều này không tốt chút nào.
Sau khi nàng thức dậy và thay y phục, nàng quyết định đi gặp Honnyan.
(Nhưng trước đó.)
Nàng quay trở lại phòng của mình để tìm bột trang điểm mà nàng vẫn luôn sử dụng. Dù gọi nó là bột trang điểm, nó không có màu trắng tính khiết như cái mọi người hay dùng, đúng hơn là nàng dùng nó để trông như có tàn nhang.
Nàng chấm vào phấn phủ trước chiếc gương đồng sáng bóng, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên những vùng xung quanh hình xăm. Nàng đặc biệt phủ dày phần chóp mũi.
(Mình đúng ra nên dùng mặt mộc vào lúc này.)
Nó khá bất tiện khi phải giải thích hết lần này đến lần khác.
Ngược lại, nàng tự hỏi nếu như nàng không dùng lớp tàn nhang nữa không, nhưng điều đó thì khá là xấu hổ. Đó có lẽ là ấn tượng của một nữ nhân lần đâu tiên rơi vào lưới tình khi nàng trở nên xinh đẹp hơn – bằng cách nào đó cái sự hiểu lầm ấy gây xấu hổ cho nàng.
Nàng ăn một chiếc bánh trung thu từ những món ăn nhẹ còn lại khi nàng đói.
Honnyan đang chăm sóc công chúa tại phòng của Quý phi Gyokuyou.
Tỷ ấy không thể rời mắt khỏi cô công chúa luôn tràn đầy năng lượng và phải luôn tay luôn chân, như là chỉnh lại ga trải giường để chúng không bị tuột, hay là giữ cái ghế mà công chúa dùng để tập đi.
“Nô tỳ thực sự xin lỗi vì đã ngủ quên.” Maomao cúi thấp đầu.
“Sẽ ổn thôi nếu ngươi được nghỉ một ngày.” Quý phi Gyokuyou vỗ má với vẻ mặt bối rối và nghiêng đầu.
“Điều đó là không thể được. Xin hãy dạy bảo nô tỳ nếu như có bất kỳ vấn đề gì.” Nàng nói như vậy, nhưng thực tế thì, nhìn cái cách nàng thường thực hiện các công việc của mình, thì điều đó sẽ ổn thôi dù cho có vấn đề gì xảy ra hay không.
“Chỗ tàn nhang…” – Quý phi Gyokuyou nói ra vấn đề mà nàng không muốn quý phi chú ý đến.
“Nô tỳ cảm thấy không thoải mái nếu không có chúng, vậy nên có thể bỏ qua cho nô tỳ không ạ?” – Maomao hỏi.
“Được thôi.” – Quý phi dừng lại dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên.
Maomao đối mặt với Quý phi với một biểu cảm mơ hồ.
“Mọi người đều đến hỏi xem cung nữ hôm qua là ai. Việc đó thật đáng sợ.” – Quý phi nói.
“Nô tỳ thực sự xin lỗi.”
“Gương mặt đó thật tiện lợi vì nó không dễ nhận ra chỉ với một cái liếc nhìn.”
Maomao đã cố gắng chuồn đi một cách yên bình, xong có vẻ như không được rồi.
Thực sự thì điều gì đã đi lệch hướng?
“Tiện thể, Gaoshun cũng đã đến đây từ sáng nay. Hắn có vẻ rảnh rỗi không biết làm gì, nên ta sai hắn ra nhổ cổ bên ngoài cho ta rồi.”
(Nhổ cỏ…)
Đúng như mong đợi với một nam nhân siêng năng, dù cho Quý phi khác chắc chắn anh ta có chức vụ cao đáng kể. Thành thật thì, sẽ không nghi ngờ gì khi anh ta có thể nắm lấy trái tim của mọi cung nữ.
“Liệu thần có thể sử dụng phòng khách được không?” – Maomao hỏi.
“Cứ dùng đi. Hãy đi gọi hắn ta luôn một thể.” – Quý phi Gyokuyou bế công chúa từ Honnyan.
Honnyan rời khỏi phòng để đi gọi Gaoshun.
Sẽ nhanh hơn nếu để nàng tự đi, nhưng Quý phi Gyokuyou yêu cầu nàng ở lại. Vậy nên, nàng đi sang phòng khách.
“Đây là từ Jinshi-sama.” – Gaoshun nhanh chóng chào hỏi nàng ngay khi vừa đến nơi và đặt lên bàn một gói vải.
Nàng mở chiếc bát bạc. Món canh được phục vụ lúc trước được đựng trong đấy.
Thực ra thì, đó không phải là dành cho Maomao. Nó đúng ra là thưc ăn của Quý phi Gyokuyou.
Nàng đã từ chối vào ngày hôm qua, nhưng cuối cùng, họ nhã nhặn chuẩn bị nó cho nàng ấy. Do họ khăng khăng về điều đó, theo cách khác nghĩa là nàng đã được lệnh điều tra về vụ việc này.
“Xin đừng ăn thứ đó.” – Gaoshun nói.
“Nô tỳ sẽ không ăn thứ đó.” – Maomao cam đoan với anh ta.
(Sau cùng thì phần bạc cũng đã bị ố rồi.)
Gaoshun có lẽ không biết lý do khác tại sao nàng không ăn món canh.
Anh ta nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
Maomao cầm lên chiếc bát, cẩn thận để không trực tiếp chạm vào nó, và nheo mắt nhìn.
Không phải thứ được đựng bên trong, mà là chính chiếc bát đấy.
“Ngài có chạm vào thứ này bằng tay trần không?” – Nàng hỏi.
“Không. Tại hạ chỉ lấy phần nước canh có khả năng có độc bằng một cái muôi.” Anh ta tránh không chạm vào những thứ bị nghi có độc. Để không chạm vào nó, anh ta gói nó lại bằng một mảnh khăn.
Nghe thấy điều đó, khóe môi của Maomao cong lên. “Nô tỳ hiểu. Xin hãy đợi một lát.”
Maomao rời khỏi phòng khách và đi vào nhà bếp. Với tiếng sột soạt, nàng đang lấy ra thứ gì đó.
Sau đó, nàng về phòng ngủ của mình. Nàng cúi đầu xuống chiếc nệm cao cấp và tháo ra các đường nối vải. Nàng quay trở lại phòng khách với ruột nệm.
Thứ nàng mang đến là bột màu trắng và bông mệt mượt.
Maomao vo bông thành cục rồi chấm vào bột. Nàng chấm nhẹ vào chiếc bát bạc với thứ đó.
Gaoshun nghiêng đầu, lại gần. “Cái đó.”
Những dấu bột còn lại ở trên chiếc bát.
“Đây là những dấu vết của bàn tay con người.” – Maomao nói.
Các ngón tay dễ dàng tiết ra dầu và để lại các vết trên đồ kim loại khi chạm vào.
Nó càng hiện rõ trên đồ dùng bằng bạc đã bị xỉn màu.
Đã có một thời gian, trong quá khứ, cha nàng đã đánh dấu những chiếc bát mà Maomao không được phép chạm vào như để cảnh cáo khỏi trò đùa của nàng.
Dùng nó như một gợi ý, nó thực sự có hiệu quả khi nàng mới thử theo ý mình. Bột càng mịn, các dấu vết hiện lên càng rõ.
“Việc đánh bóng đồ dùng bằng bạc bằng vải là bắt buộc. Sẽ là vô nghĩa nếu như có vết xỉn màu trên nó.”
Có vài dấu vân tay ở trên chiếc bát.
Nàng có thể có nhiều gợi ý về việc chiếc bát được cầm như thế nào dựa vào kích cỡ các ngon tay và vị trí của chúng.
(Đúng như mình nghĩ, các dấu vết có thể nhận biết được.)
“Người mà đã cầm chiếc bát…” – Nàng nhận ra nàng đã phạm sai lần ngay khi bắt đầu nói.
Điều đó không qua mắt được Gaoshun. “Có chuyện gì à?”
“Không.”
Không có lý do gì để giữ bí mật cả.
Không thể tránh khỏi việc đánh lạc hướng ngày hôm qua trở nên vô nghĩa.
“Có lẽ có 4 người đã chạm vào chiếc bát này.” – Nàng chỉ vào những vết màu trắng, không chạm vào chúng. “Do các ngón tay không chạm vào chiếc bát khi người ta đánh bóng chúng, vậy nên một của người phục vụ món canh,
một của người sắp xếp bát đũa, một của người thử độc của Đức hạnh Quý phi và thêm một người khác nữa.”
Gaoshun ngẩng khuôn mặt không sợ hãi để nhìn Maomao. “Tại sao người thử độc lại làm vậy?”
Nếu có thể, nàng muốn chuyện này qua đi trong yên bình.
Điều đó phụ thuộc vào hướng nhìn của nam nhân kiên nhẫn này.
“Rất đơn giản.” – Maomao đặt chiếc bát xuống. Một biểu cảm cay đắng lướt qua mặt nàng. “Bắt nạt.”
***
P/s: Rất mong bạn đọc góp ý cho mình nếu như mình dịch sai chỗ nào. Minh rất cảm ơn.
P/s 2: Hiện tại mình đang cần tuyển 1 bạn edit. Bạn nào có nhu cầu thì xin vui lòng nhẳn tin cho mình.
Xin cảm ơn.