Vì mình không có khả năng dịch được tên các nhân vật từ tiếng Anh sang Hán Việt nên các bản dịch của mình sẽ để tên tiếng Anh nhé. Các bạn thông cảm.
Dưới đây là tên các nhân vật tên Hán Việt và tiếng Anh, theo như bản dịch của người đi trước. Mình sẽ để đến chap 25 để các bạn tiện theo dõi và làm quen.
Hán Việt - Tiếng Anh
Miêu Miêu - Maomao
Nhâm Thị - Jinshi
Ngọc Diệp - Gyokuyou
Lê Hoa - Rifa
Cao Thuận - Gaoshun
Hồng Nương - Honnyan
Anh Hoa - Infa
Tiểu Linh - Shaorin
Tiểu Lan - Shaoran
Quý Viên - Guien
Ái Lam - Airan
Linh Lệ - Rinrii
Lý Bạch - Rihaku
***
Chap 22. Sau bữa tiệc
“Ngươi khá là hào hứng với việc làm một người thử độc nhỉ.”
Nàng đã hoàn thành việc súc miệng và đang ở giữa khu vực bên ngoài khi tên thái giám nhàn nhã, người có xu hướng xuất hiện vào thời điểm khó đoán, đột nhiên xuất hiện.
Y thường được tìm thấy ở những nơi cách xa bữa tiệc.
“Chúc ngày một ngày tốt lành, Jinshi-sama.”
Nàng định trả lời với biểu hiện vô cảm thường ngày, nhưng nàng bị ảnh hưởng bởi những tác động kéo dài của chất độc.
Cảm giác hơi khó chịu khi được đáp lại với một nụ cười.
“Đúng hơn thì, người mới là người có một ngày tốt lành chứ?”
Y đột nhiên nắm lại cánh tay của nàng.
“Ngài đang làm gì vậy ạ?”
“Ta hiển nhiên đang đưa người đến y viện rồi. Ngươi sẽ trở thành một trò đùa khi trở nên hào hứng sau khi ăn phải chất độc đấy.”
Trên thực tế, nàng đã rất hào hứng.
Nàng tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như lúc đó nàng nuốt chúng chứ không nhổ ra nữa.
Nàng tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể của mình.
Ngay lúc này đây, cơ thể của nàng sẽ trở nên tê tái.
(Mình không nên nhổ nó ra thì hơn.)
Nàng nên ít nhất là hoàn thành nốt phần canh.
Nàng nhìn Jinshi với ánh mắt dò hỏi.
“Ngươi, quả là đồ ngốc.”
“Nô tỳ mong rằng ngài sẽ nói đó là tinh thần làm việc tốt ạ.” – Thông thường thì, nàng sẽ không để lộ ra mong muốn mãnh liệt như vậy.
Bằng cách nào đó, Jinshi, người thường long lanh một cách vô nghĩa, đang được bao phủ bởi một bầu không khí khác lạ.
Dù cho có một chiếc trâm mới ở trên đầu y, nhưng âu phục y đang mặc vẫn là loại thượng hạng như trước đây.
Không, cổ áo của y hơi bị nhăn. Có phải là vì vậy không? Quả nhiên, là do vậy hử. Cái tên chết tiệt này.
Cái giọng nói ngọt ngào của y có phần dịu bớt và nụ cười dịu dàng của y cũng không có nữa.
(Y có thể điều chỉnh độ hào hoa của mình à?)
Hay là bởi vì y bị kệt sức sau một mối tình?
Lý do mà y không có mặt ở bữa tiệc, có thể bởi vì y đi theo hoặc bị bắt phải đi theo bởi một cung nữ, hoặc một quan văn, hoặc một quan võ, hoặc một tên thái giám nào đó.
Hãy dừng ở đây vậy.
Đó thực sự là một vấn đề lớn.
(Cách này thì cũng ổn thôi.)
Nghĩ rằng y có nét đẹp nhất định, y trông không giống với một chàng trai trẻ thích hợp với độ tuổi như vậy. Không, đúng hơn là y trông trẻ hơn như vậy.
Trước khi y đến đây, Gaoshun có yêu cầu y hoãn các hành động đáng ngờ không?
Gác lại việc liệu y có chịu lắng nghe sang một bên.
“Bởi vì ngươi trông khỏe mạnh khi ngươi rời đi, đã có người tự vấn rằng có thật sự món canh có độc không và ăn nó.”
“Cái tên ngốc nào vậy?” – Maomao nói.
Chất độc được sử dụng là độc của cá nóc.
Ảnh hưởng của chất độc cần một chút thời gian để phát tác sau khi ăn chúng.
“Ngài tổng trưởng đã dính độc. Đang có một sự hỗn loạn không hề nhẹ ở đấy.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, với điều này, tương lai của đất nước cũng đang trong tình trạng nguy hiểm.
“Từ khi tình hình đã trở nên như vậy, nô tỳ khuyên ngài để ông ấy họ sử dụng thứ này.”
Nàng lục lọi trong túi và lấy ra một cái gói. Đó là một loại thuốc gây nôn mà nàng đặt ở dưới đáy giả của áo ngực của nàng. [note19076]
“Nô tỳ đã tự làm nó và nó sẽ khiến người uống nôn đến mức lộn cả ruột.”
“Này, đấy mới là thuộc độc thật hả?”
Jishin nói với ánh mắt ngạc nhiên.
“Ở đấy cũng có đại phu. Sẽ không có vấn đề gì khi để nó lại cho ông ấy.”
Maomao dừng bước, đột nhiên nhớ ra gì đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nô tỳ có điều cần nhờ cậy ngài. Có vài người mà nô tỳ muốn họ đi cùng chúng ta.”
“Thế đó là ai?”
Y nhíu mày, nghiêng đầu.
“Liệu ngài có thể hỏi Riishu-sama, Đức hạnh Quý phi được không?”
Maomao nói với một tông giọng nghiêm túc.
Quý phi Riishu được dẫn tới, đang cười hớn hở và nhìn Jinshi với đôi mắt long lanh, nhìn sang Maomao với một biểu cảm không hài lòng “Ơ là ngươi”. Có lẽ cô ta không thể bình tĩnh được, tay phải của cô ta đang gãi gãi tay trái.
Một người phụ nữ trẻ con.
Họ đã định đi đến y viện, nhưng bởi vì đám đông tụ tập ở đó bởi sự hoảng loạn ngu ngốc, họ không có cách nào khác ngoài sử dụng một căn phòng trống.
So sánh chúng như thế này, có một sự khác biệt trong cấu trúc tòa nhà giữa Nội cung và y viện. Quý phi Riishu đang làm khuôn mặt hờn dỗi giữa căn phòng tinh tế.
Người đến sau họ sau khi mời họ thành công, cũng là người duy nhất họ yêu cầu Gaoshun gọi đến.
Maomao đã uống một liều thuốc giải độc. Nàng vẫn sẽ ổn dù cho nàng không cần đến nó. Nàng đã uống nó, để có thể khẳng định rằng, thứ thuốc đó an toàn, và không vô dụng.
Khác với lang băm, y sĩ ở đây có vẻ như vượt trội hơn.
Nếu như họ biết về độc cá nóc, họ sẽ hiểu được rằng một liệu thuốc giải độc là thứ vô dụng. [note19077]
Đặt xuống chén nước ấm, nàng cúi đầu một lần với Quý phi Riishu.
“Cho thần thứ lỗi.”
“!?”
Nàng nắm lấy bàn tay trái của Quý phi, và vén ống tay áo dài lên, để lộ cánh tay trắng ngẩn duyên dáng.“Đúng như thần nghi ngờ.”
Làn da đúng ra phải mềm mịn khi chạm vào, nay lại nổi những mẩn đỏ.
“Có những thứ mà Quý phi không thể ăn được phải không? Như là đồ hải sản.”
Quý phi Riishu đưa mắt nhìn xuống.
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Jinshi, đang đứng khoanh tay, hỏi nàng.
Trước khi nàng nhận ra, sự duyên dáng của thiếu nữ đã lại hiển hiện lên từ phía y một lần nữa.
Tuy nhiên, nụ cười thường trực thì không có ở đấy.
“Tùy thuộc vào mỗi người, có những thứ mà người đó không thể nào ăn được. Ngoài đồ hải sản ra, thì có những thứ như trứng, lúa mì và các sản phẩm từ sữa. Với nô tỳ thì, nô tỳ không ăn được kiều mạch.”
Jinshi và Gaoshun ngạc nhiên ra mặt. Như thể họ muốn nói rằng, ‘dù cho ngươi có thể ăn chất độc mà không làm sao á.’
(Xin để nô tỳ được yên.)
Đã có lúc nàng cố gắng để ăn được kiều mạch nhưng ống phế quản của nàng bị co thắt, gây khó thở. Nàng bắt đầu bị phát ban khi ăn phải chúng. Rất khó khăn để xác định được lượng thức ăn, và quá trình hồi phục cũng diễn ra rất chậm. Đó là lý do tại sao nàng từ bỏ việc để cơ thể thích nghi với chúng.
Nàng nghĩ rằng dù sớm hay muộn thì sẽ tiếp tục thách thức lần nữa, nhưng nàng không thể thử nó ở trong Nội cung, nơi chỉ có các lang băm.
“Làm sao ngươi biết về điều đó?”
Quý phi rụt rè hỏi.
“Trước hết thì, dạ dày của người có ổn không? Trông không giống như người đang bị buồn nôn hay chuột rút.”
Nói cách khác, “Nếu ngài muốn, nô tỳ sẽ gửi ngài thuốc xổ.”, Quý phi lắc đầu mạnh mẽ.
Nói điều đó trước mặt người mà cô ta ngưỡng mộ thì thật là đê tiện. Đó chỉ là một sự trả thù nhẹ thôi.
“Vậy thì, xin mời ngài ngồi xuống và lắng nghe tiếp.”
Gaoshun, một nam nhân siêng năng đối lập với vẻ ngoài, kéo ra một chiếc ghế. Và sau đó, Quý phi Riishu ngồi xuống.
“Bởi vì các món của ngài đã được hoán đổi với Gyokuyou-sama. Vì Gyokuyou-sama không kén ăn bất cứ món gì, nên ngài ấy thường ăn những món giống với hoàng đế.”
Và mặc dù vậy, một hoặc hai nguyên liệu có sự khác biệt.
“Thứ mà người không ăn được, có phải là cá thu và bào ngư?”
Quý phi gật đầu.
Maomao không hề bỏ lỡ sự kích động của người cung nữ đứng phía đằng sau.
“Có những thứ mà chỉ người bị dị ứng biết họ không thể ăn được. Nó khác biệt với cả kén ăn. Lần này người chỉ bị phát ban, nhưng lần khác chúng có thể gây nên khó thở và thậm chí là suy tim. Vậy có thể nói rằng, để cho ngài hiểu, điều này đồng nghĩa với việc ăn phải chất độc.”
Nhắc đến chất độc tạo nên một không khí lo lắng.
“Riishu-sama, có thể có vài lý do nên người không tiện nói ra ở đây, nhưng việc ăn thứ đó là cực kỳ nguy hiểm.”
Maomao nói với Quý phi và người cung nữ đang có ánh nhìn choáng váng.
“Vậy nên đừng bao giờ quên đi điều đó.”
Nàng đưa ra lời khuyên với cả hai người.
Một khoảng thời gian trôi qua.
“Xin hãy thông báo với cả người chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa ăn cho người.”
Nàng ấy nói vậy, nhưng có vẻ như điều đó không đến tai Quý phi và người cung nữ.
Với người cung nữ đi cùng, giải thích chi tiết về các mối nguy hiểm, và đưa cho các phương pháp để giải quyết các trường hợp xảy ra.
Người cung nữ mặt tái nhợt, gật đầu một cách yếu ớt.
(Vậy đây là một sự bắt nạt, hử)
Cung nữ này là người thử độc cho Quý phi.
Cũng chính là người đã cười mỉa ban nãy.
Sau khi Quý phi Riishu đi ra khỏi phòng, nàng để ý thấy bầu không khí ngột ngạt phía đằng sau và bàn tay chạm vài vai nàng.
Nàng nhìn vào y với vẻ mặt lạnh lẽo như thể nhìn vào một con giun đất chết khô.
“Vì nô tỳ chỉ là một người thấp kém, ngài có thể vui lòng đừng chạm vào nô tỳ được không?”
‘Đừng có mà đeo bám nô tỳ’, nàng ám chỉ điều ấy với tên thái giám bất lương.
“Nếu như ngươi đã nói vậy.”
“Vậy thì, các ngài hãy bảo trọng.”
Nàng nhanh chóng chuồn đi.
Với một tiếng thở dài não lòng, nàng hướng ánh nhìn đến Gaoshun đang sảng khoái, nhưng người nô bộc trung thành với chủ của mình, đã đáp lại cô với ánh mắt “Làm ơn, hãy chịu đựng điều đó giúp ta.”
“Vậy thì, nô tỳ sẽ báo cáo chuyện này với Gyokuyou-sama.” – Nàng nói.
“Tại sao ngươi lại cho gọi là người thử độc [note19078] vào trong cùng một phòng?”
Đột nhiên đi vào trọng tâm của mọi chuyện, đó là lý do tại sao rất khó để nàng chuồn trước được.
“Ngài đang nói về điều gì vậy? Nô tỳ không hiểu được.”
Nàng trả lời với vẻ vô cảm.
“Vậy thì, có thể có vấn đề trong lúc chuẩn bị món ăn?”
“Nô tỳ cũng không rõ về điều đó.”
Nàng tỏ ra không hiểu đến cùng.
“Ít nhất thì hãy trả lời ta câu hỏi này. Người mà chúng đang nhắm đến là Đức hạnh Quý phi, phải không?”
“Trừ khi cũng có chất độc trong các món ăn khác.”
Đó là điểm mấu chốt.
Nhìn Jinshi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Maomao rời khỏi căn phòng và thở hởi dài ngay sau tấm vách.
***
P/s: Rất mong bạn đọc góp ý cho mình nếu như mình dịch sai chỗ nào. Minh rất cảm ơn.
P/s 2: Hiện tại mình đang cần tuyển 1 bạn edit. Bạn nào có nhu cầu thì xin vui lòng nhẳn tin cho mình. Xin cảm ơn.