Độc thoại của người dược sĩ

chương 21. tiệc hoa viên (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi buổi trưa đến, Maomao thay phiên cho Honnyan để theo hầu Quý phi Gyokuyou.

Lắng nghe lời dặn dò của Infa, ba chiếc trâm nàng được nhận đều được cài bên dưới dây lưng trong suốt khoảng thời gian này. Vì vật Quý phi Gyokuyou đưa cho nàng là chiếc vòng cổ, thì việc mang thêm một chiếc trâm nữa cũng không có vấn đề gì. Nhưng như vậy được xem như phân biệt đối với những chiếc trâm mà nàng không đeo.

Đó là một quang cảnh tráng lệ khi được thưởng ngoạn bữa tiệc từ ghế ngồi danh dự.

Các quan võ được xếp chỗ ngồi ở phia tây, còn đối với các quan văn là ở phía đông. Người ngồi ở vị trí thứ năm tính từ giữa của chiếc bàn dài dành cho các quan võ, đó là Gaoshun. Dù cho nàng nhận ra chức vụ của ngài ấy cao hơn nàng tưởng, nàng vẫn ngạc nhiên khi ngài thái giám được sắp xếp ở đó mà không cảm thấy lạc lõng.

Nam nhân to lớn lúc trước cũng ngồi ở đó. Gã có lẽ có chức vụ không bằng Gaoshun, nhưng vẫn có thể coi là thành công ở độ tuổi đấy.

Ngược lại, Jinshi thì không thấy đâu. Để lại ấn tượng rằng y lấp lánh đến mức độ đấy, thì y hẳn là người mà nàng có thể dễ dàng tìm thấy. Vì không cần tìm y, nàng quyết định tập trung trở lại với công việc chính của mình.

Rượu được phục vụ đầu tiên trước bữa ăn. Chúng được rót từng chút một từ bình thủy tinh vào chiếc chén bằng bạc.

Lắc chiếc chén chạm rãi, nàng nhìn xem có chút vẩn đục tại nơi mà nàng chạm vào không.

Nó sẽ trở thành màu đen nếu như trong đó có chất độc arsen.

Nàng ngửi chiếc chén trong khi nhe nhàng xoay nó, giữ cho chất lỏng ở trong miệng. Dù cho nàng nghĩ sẽ không có chất độc, nếu một người thử độc không nuốt xuống, thì công việc thử độc không được coi là hoàn thành. Nàng làm ẩm cổ họng bằng một ngụm, sau đó súc miệng với nước sạch.

(Ô.)

Hóa ra là mọi người đều đang nhìn nàng.

Những người thử độc khác vẫn chưa uống chén của họ.

Sau khi họ xác nhận rằng không có vấn đề gì xảy ra với Maomao, họ rụt rè nâng chén lên miệng mình.

(Chà, việc đó là điều bình thường.)

Tất cả mọi người đều sợ chết.

Nếu như có một người dám thử trước, thì việc an toàn nhất là quan sát người đó để đảm bảo trước khi đến lượt của họ.

(Nếu như ai đó có ý định đầu độc tại buổi tiệc, hẳn nhiên đó phải là độc phát tác nhanh.)

Trong số những người đó, người cố tính ăn chất độc vào sẽ chỉ có Maomao. Trong thế giới này, không có nhiều loại người đặc biệt như vậy.

(Nếu như phải dùng, thì độc cá lóc sẽ tuyệt vời. Ruột cá sẽ hòa tan vào món canh.)

Cái cảm giác tê tê ở đầu lưỡi thật không thể cưỡng lại được. Để có được cảm giác ấy, không biết bao lần nàng đã liên tục ăn rồi lại nôn ra. Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, nàng bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của một cung nữ đang mang đến các món khai vị. Khóe môi nàng nhếch lên. Nàng cười toe toét một cách nguy hiểm. Nàng đã hoàn toàn say sưa nghĩ về nó.

Nàng luôn trở lại với khuông mặt vô cảm thường thấy.

Món khai vị nàng được nhận là một món ăn thi thoảng xuất hiện như một món ăn tối, là món ăn ưa thích của hoàng đế.

Có vẻ như bữa tiệc đã được chuẩn bị từ phía Nội cung. Chuyện thường ngày.

Khi những người nếm độc khác đang nhìn chằm chằm vào Maomao, nàng nhanh chóng gắp nó lên bằng đôi đũa của mình.

Đó là món namasu cá và rau. (T/N: một món ăn được ngâm trong giấm gạo trong vài giờ.) Mặc dù Hoàng đế là một người đứng tuổi mạnh mẽ, nhưng người thử độc phải nói rằng thói quen ăn uống của ngài ấy không nhắm mục đích đến sức khỏe.

(Việc chuẩn bị có vấn đề.)

Đây không phải là các nguyên liệu thông thường.

Không thể nào họ mắc sai lầm với công thức món ăn ưa thích của Hoàng đế.

Trong trường hợp đấy, đây phải là một thứ gì đó được chuẩn bị cho các quý phi khác nhau.

Nhiệm vụ chuẩn bị các bữa ăn của Nội cung nằm trong khả năng của họ. Dù cho họ sử dụng cùng một thực đơn, họ vẫn sẽ tách việc nấu nướng các món ăn cho Hoàng đế với nấu cho các quý phi.

Khi Quý phi Gyokuyou nuôi con, họ chuẩn bị một thực đơn riêng để đảm bảo khả năng cung cấp sữa mẹ liên tục.

Quá trình thử độc kết thúc. Thấy mọi người đang ở giữa quá trình thưởng thức món ăn, nàng quyết định rằng đó chỉ là một sơ suất trong khâu chuẩn bị.

Quý phi Riishu, người không thể đọc được bầu không khí, đang tái nhợt khuôn mặt.

(Đó có thứ gì cô ta ấy ghét à?)

Với món ăn ưa thích của Hoàng đế được dâng lên trước mặt cô ta, sẽ không có cách nào để một quý phi có thể khước từ nó.

Vậy nên cô ta chịu đựng và ăn món đó.

Khi nàng nhìn phía sau Quý phi, người thử độc của cô ta nhắm mặt lại, đôi môi run rẩy. Nàng nhìn thấy và hiểu vòng cung mờ nhạt mà đôi môi kia vẽ ra.

(Mình đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.)

Trả lại ánh mắt, Maomao nhận món ăn tiếp theo.

Sẽ là một điều tốt nếu như đây là một bữa tiệc thông thường.

Rihaku cảm thấy rằng gã không thể hòa hợp với những bá quan cấp cao, những người nhìn xuống từ vòng cung điện.

Điều này vui thú chỗ nào, gã nghĩ, khi có một bữa tiệc ngoài trời lạnh giá và đầy gió.

Không, nó sẽ ổn thôi nếu như chỉ là một bữa tiệc. Cũng giống như ngày xưa, thưởng thức rượu và thịt với những người bạn đồng hành trong một khu vườn đào, chắc chắn sẽ rất vui.

Tuy nhiên, khi có các văn võ bá quan tập trung lại, sẽ luôn có nguy cơ bị đầu độc.

Các món ăn, cho dù là các thành phần cao cấp, các kỹ thuật bí mật được sử dụng, độ ngon của nó sẽ giảm đi một nửa khi thời điểm nếm độc kết thúc.

Không phải là gã đổ lỗi cho các người thử độc. Nhưng nhìn họ hoảng sợ, khuôn mặt nhợt nhạt khi họ dần dân ăn từng thìa, điều đó đã giết chết sự thèm ăn của gã.

Ngày hôm nay cũng vậy, gã nghĩ họ đang tốn một đống thời gian cho cùng một điều vô nghĩa.

Tuy nhiên, nay lại có chút khác biệt.

Thường thì, những người thử độc sẽ nhìn nhau trong khi họ lần lượt cầm thìa lên.

Tuy nhiên, hôm nay, có một người thử độc nhiệt tình liều lĩnh.

Người thử độc của quý phi, một cung nữ nhỏ con không cài một chiếc trâm nào, xoay chiếc chén bạc trước khi uống.

Sau khi nàng chậm rãi nuốt nó xuống, nàng súc miệng như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ lại thì, gã chắc chắn đã gặp nàng ở đâu đó, và gửi tặng nàng một chiếc trâm cách đây không lâu. Nàng ấy gọn gàng nhưng không hẳn là một người ưa nhìn. Kiểu cung nữ khá kín đáo giữa một rừng các cung nữ của Nội cung.

Tuy nhiên, nàng là một cô gái, người vô cảm ở một số khía cạnh, với đôi mắt sắc sảo làm say đắm người khác.

Đối với một cô nàng không mấy thân thiện như vậy, nàng có biểu cảm đáng ngạc nhiên.

Trong khi nghĩ rằng nàng vô cảm, nàng đột nhiên cười toe toét vì một lý do nào đó, và khi gã nghĩ về điều đó, khuôn mặt của nàng trở về như lúc trước, và lần này nàng mang một khuôn mặt ủ rũ.

Tuy nhiên, nàng nếm độc như thể đó là điều tự nhiên. Nàng ấy quá kỳ lạ.

Gã tự hỏi nàng sẽ mang khuôn mặt gì tiếp theo đây. Đó là một cách giết thời gian tuyệt vời.

Món canh được mang lên, cô nàng nhúng chiếc thìa vào đó. Nàng nhìn chăm chú vào nó, chậm rãi đặt lên đầu lưỡi.

Gã nghĩ rằng đôi mắt của nàng ấy đã mở lớn trong chốc lát, và nàng đột nhiên mỉm cười như thể nàng đang tan chảy vào trong cơn say.

Hai má đỏ bừng, đôi mắt như thể sắp khóc. Đôi môi vẽ lên một đường vòng cung, và từ đôi môi hé mở của nàng, gã thấy hàm răng trắng và một chiếc lưỡi quyến rũ.

Đó là lý do tại sao phụ nữ rất đáng sợ.

Liếm môi, giống như một nụ cười chín mọng của một kỹ nữ cao cấp.

Món ăn này chắc chắn ngon không thể tả.

Để khiến một người con gái thể hiện một hành động quyến rũ như vậy, liệu có gì trong đấy không, hay là do kỹ năng của các đầu bếp của Triều đình?

Vào thời điểm gã nuốt nước bọt, một hành động khó tin đến từ nàng ấy.

Nàng lấy ra một chiếc khăn tay từ túi, nhổ ra những gì nàng đã ăn.

“Món này, có độc.”

Cung nữ, người đã trở nên vô cảm một lần nữa, tuyên bố vấn đề của mình và biến mất sau bức màn.

Sự kết thúc của bữa tiệc được công bố giữa lúc hỗn loạn.

----------------------------------------

P/s: Rất mong bạn đọc góp ý cho mình nếu như mình dịch sai chỗ nào. Xin cảm ơn.

Truyện Chữ Hay