Vì mình không có khả năng dịch được tên các nhân vật từ tiếng Anh sang Hán Việt nên các bản dịch của mình sẽ để tên tiếng Anh nhé. Các bạn thông cảm.
Dưới đây là tên các nhân vật tên Hán Việt và tiếng Anh, theo như bản dịch của người đi trước. Mình sẽ để đến chap 25 để các bạn tiện theo dõi và làm quen.
Hán Việt – Tiếng Anh
Miêu Miêu – Maomao
Nhâm Thị - Jinshi
Ngọc Diệp – Gyokuyou
Lê Hoa - Rifa
Cao Thuận - Gaoshun
Hồng Nương – Honnyan
Anh Hoa – Infa
Tiểu Linh – Shaorin
Tiểu Lan – Shaoran
Quý Viên – Guien
Ái Lam – Airan
Linh Lệ - Rinrii
Lý Bạch - Rihaku
***
Chap 25. Rihaku
Biến cố hạ độc hóa ra lại trở thành một việc nghiêm trọng hơn nhiều. Shaoran nhiệt tình hỏi han Maomao về câu chuyện đó.
Sân sau của khu giặt giũ là địa điểm ngồi lê đôi mách của các cung nữ. Họ đang ngồi trên những chiếc hộp gỗ ở đó, ăn táo gai được xiên lại trông như kẹo hồ lô.
(Không có cách nào để cậu ấy có thể nghĩ rằng mình lại liên quan đến biến cố đấy cả.)
Hình ảnh Shaoran nhồi táo gai đầy hai má trong khi đung đưa đôi chân khiến cô trông như thể trẻ tuổi hơn bình thường.
“Đó là một cung nữ từ nơi của Maomao, phải không? Cái người thử độc ấy.” – Shaoran hỏi.
“Tớ đoán vậy” – Maomao không nói dối.
“Tớ mới chỉ nghe được về người đó như vậy, nhưng tớ không biết gì thêm. Liệu cô ấy có ổn không?”
“Tớ đoán vẫn ổn.” – Maomao bỏ qua chủ đề một lần nữa, cảm thấy không thoải mái theo cách nào đó. Shaoran, mất việc đang làm gì, bĩu môi.
Shaoran vung vẩy chiếc xiên chỉ còn một miếng táo gai của cô ấy. Nó trông như một chiếc trâm đính ngọc màu đỏ san hô.
“Vậy thì, cậu có nhận được chiếc trâm hay thứ gì không?”
“Tớ có.”
Bốn thứ tất cả, đầy vẻ biết ơn. Nàng cũng ám chỉ cả chiếc vòng cổ của Quý phi Gyokuyou.
“Thật tuyệt vời. Tớ đoán cậu sắp rời khỏi đây nhỉ.”
(Hử?)
“Cậu vừa nói gì cơ?” – Maomao hỏi.
“Hử? Cậu không rời đi à?”
Infa đã nhấn mạng điều này từ trước.
Maomao là người đã tự loại nó ra khỏi đầu.
Nàng đang gặp rắc rối với sai lầm của mình.
Nàng lắc lắc đầu như thể tự sỉ vả bản thân.
“Có chuyện gì vậy?”
Nàng nhìn lại Shaoran, người đang nhìn nàng ngờ vực. “Hãy nói cho tớ biết chi tiết đi.”
Shaoran ưỡn ngực ra khi thấy một Maomao đầy động lực một cách bất thường. “Được rồi, tớ sẽ nói.”
Và cô nàng lắm chuyện chỉ cho nàng cách để sử dụng những chiếc trâm.
***
Rihaku được hỏi gặp sau buổi tập luyện. [note19229]
Vì đang đổ mồ hôi, gã đưa thanh kiếm không lưỡi cho bộ hạ của gã.
Một người thái giám đưa cho gã một thẻ tre và một chiếc trâm của nữ nhân.
Đó là một trong những chiếc trâm đã được gã gửi tặng trước đó, một chiếc trâm màu hồng phấn được làm từ san hô.
Gã không nghĩ sẽ có ai thật sự sử dụng chúng, dù biết rằng đó chỉ là quà lịch sự, nhưng hóa ra lại không phải như thế.
Tuy nhiên, sẽ mất cơ hội nếu như đó là một nữ nhân xinh đẹp.
Gã nhìn xuống tấm thẻ gỗ. [note19230]
‘Cung Ngọc Bích - Maomao’
Đó là những chữ được viết trên thẻ.
Gã chỉ gửi duy nhất một chiếc trâm cho các cung nữ của Cung Ngọc Bích.
Chỉ có thể là cung nữ với vẻ mặt vô cảm đó.
Bối rối, Rihaku vuốt cằm trong khi chuẩn bị thay y phục.
Nội cung cấm cửa các nam nhân.
Rihaku, người hoàn toàn không muốn bị hạ thấp phẩm giá , đang ở trong khu vườn cấm. Gã có lẽ không nên ở đây, nếu không đó sẽ là cả một vấn đề.
Dù cho đây là một nơi đáng sợ, nếu gã có sự cho phép đặc cách, gã có thể cho gọi một cung nữ từ phía trong Nội cung. Chiếc trâm này là một trong các cách để làm điều đó. Một trong rất nhiều cách.
Mượn một thư phòng ở cổng trung tâm, gã chờ người mà gã đã cho gọi.
Căn phòng, thực sự không to lắm, có một chiếc bàn và ghế dành cho hai người. Các cánh cửa ở cả hai bên đều có thái giám đứng canh. [note19231]
Một cung nữ gầy gò, thấp bé xuất hiện từ cánh cửa từ phía Nội Cung.
Tàn nhang và mụn che phủ đi phần viền mũi của cô ta.
“Ngươi là đứa quái nào vậy?” – Gã hỏi.
“Nô tỳ đã nghe câu đó nhiều lần rồi.” – Cung nữ, đáp lại với sự thờ ơ, che đi phần mũi bằng lòng bàn tay của cô ta. Khuôn mặt mà gã đã nhìn thấy trước đó hiện ra.
“Đừng có nói với ta là người giả trang bằng đồ trang điểm?”
“Nô tỳ cũng nghe câu đó nhiều lần rồi.” – Cô ta nói.
Gã chấp nhận sự thật mà không có vẻ không vừa lòng.
Gã hiểu điểm chính của vấn đề.
Đó là cô ta là người cung nữ chịu trách nhiệm thử độc.
Tuy nhiên, gã không thể liên tưởng cô với nụ cười quyến rũ của một kỹ nữ, khi gã nhìn vào khuôn mặt tàn nhang của cô.
Điều đó chứng tỏ cô là một người bí ẩn.
“Tuy vậy, gọi ta đến như thế này, liệu ngươi có biết ý nghĩa thực sự của nó?” – Gã khoanh tay. Và gác chân lên nhau luôn.
Trong khi gã quan võ với thân hình to lớn đang ngồi xuống một cách kiêu ngạo, cô nàng nhỏ bé tự tin nói ra.
“Nô tỳ đang nghĩ về việc trở lại nhà.” – Cô nói điều đó mà không có giọng điệu mạnh bạo nào cả.
Rihaku gãi đầu. “Và, người muốn ta giúp?”
“Đúng vậy. Nếu đại nhân có thể chứng thực cho nô tỳ, nô tỳ nghe nói rằng điều đó có thể giúp nô tỳ trở về nhà trong một thời gian ngắn.” – Cô ta nói ra một điều khá bất ngờ.
Gã muốn hỏi cô, “Liệu ngươi có biết ý nghĩa nguyên sơ của điều này không?”
Điều đó không quan trọng, có vẻ như cung nữ tên Maomao đang sử dụng gã để trở về nhà. Điều đó không qua mắt được một quan võ.
Có thể cô ta dũng cảm, cũng có thể cô ta đang liều lĩnh.
Rihaku khịt mũi, đặt tay lên cằm.
Dù cho hành vi của gã có thể coi là xấu, nhưng gã không có ý định chỉnh lại tư thế. “Gì cơ? Nhà ngươi có chắc rằng ta có thể bị lợi dụng bởi một tiểu nữ?”
Rihaku là một nam nhân tốt, nhưng gã tạo một nét mặt đáng sợ khi cau có.
Nét mặt đó, khi gã la mắng thuộc hạ đang buông lơi, sẽ khiến họ phải xin lỗi về điều gì đó mà họ còn chẳng liên quan.
Và trán của hắn cũng nhăn lại.
Cô chỉ nhìn gã với vẻ vô cảm.
“Không phải, nô tỳ cũng muốn cảm tạ lại ngài.” – Maomao đặt một cuộn các thẻ gõ lên trên bàn.
Chúng có vẻ là các thư giới thiệu.
“Meimei, Pairin, Joga.”
Tên của những kỹ nữ mà Rihaku đã từng nghe tới. Không, những nam nhân giống như Rihaku thì nên biết về những cái tên này.
“Ý ngươi là gặp gỡ các đóa hoa của Rokushoukan?” – Đó là tên của một lầu xanh cấp cao nơi mà chỉ một đêm cũng đáng giá bằng lương thưởng của cả một năm. Những cái tên vừa rồi, là của những kỹ nữ được gọi là Tam Công Chúa.
“Nếu ngài cảm thấy mơ hồ, ngài sẽ hiểu khi được nhìn tận mắt.” – Cô cung nữ mìm cười với gã, chỉ bằng một đường cong trên môi.
“Người hẳn đang đùa.” – Gã nói.
“Ngài có thể tự kiểm chứng.”
Đó là một điều không thể tin được.
Đúng ra, rất khó có thể tưởng tượng rằng một cung nữ có tầm cỡ như thế nào mà lại có quan hệ với lầu xanh mà cả các bá quan cấp cao cũng không thể chạm tay vào.
Điều đó có nghĩa là gì?
Khi gã đang gãi đầu tỏ vẻ không thể hiểu được chuyện đó, cô cung nữ đột nhiên thở dài và đứng dậy.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Trông không giống như ngài tin nô tỳ. Chúng ta đang lãng phí thời gian.” – Cô ta bình thản lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo. Hai chiếc trâm khác. Chúng được làm từ thạch anh, và bạc. “Nô tỳ rất xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài. Nô tỳ vẫn còn những người khác.”
“T-từ từ...” – Gã vồ lấy đống thẻ gõ như thể cố gắng cướp chúng đi.
Maomao, vô cảm, nhìn Rihaku. “Điều đó có nghĩa là gì vậy?”
Gã nghĩ gã đã thua cuộc. [note19232]***
“Điều đó chẳng phải tuyệt vời sao? Gyokuyou-sama.”
Honnyan đang nhìn Maomao qua lổ hổng trên cửa. Phong thái của cô ấy trông tuyệt vời hơn mọi khi. Cô đang đè nén sự mừng rỡ.
Khá là lạ vì người như cô thường không giống như thế này.
“Chà, đó chỉ là ba ngày.” – Quý phi Gyokuyou nói.
“Nô tỳ đoán vậy.” – Trưởng cung nữ giữ lấy công chúa, người đang dùng cô như chỗ tựa.
“Em ấy hoàn toàn không hiểu hết.”
“Vâng, quả nhiên là vậy.”
Các cung nữ khác đang gửi lời “Chúc mừng” cho Maomao, nhưng bản thân nàng không có vẻ như hiểu hoàn toàn điều đó. Nàng trả lời vô lo, “Em sẽ mua quà lưu niệm mang về.”
Quý phi Gyokuyou đang đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn ra.
“Thật tội nghiệp. Đứa trẻ đó thật đáng thương.” – Quý phi thở dài, nhưng một nụ cười tinh nghịch hiện ra.
Đó là cái ngày sau hôm Maomao khởi hành thì Jinshi, người cuối cùng cũng nhàn nhã sau khi hoàn thành công việc, đến thăm Cung Ngọc Bích.
***
P/s: Rất mong bạn đọc góp ý cho mình nếu như mình dịch sai chỗ nào. Minh rất cảm ơn.
P/s 2: Hiện tại mình đang cần tuyển 1 bạn edit. Bạn nào có nhu cầu thì xin vui lòng nhẳn tin cho mình. Xin cảm ơn.