(Mình cứ tưởng y là một con người nhàn nhã.)
Có vẻ như một quý tộc như Jinshi hoàn toàn không nhàn nhã tẹo nào. Ngược lại là khác, y vô cùng bận rộn, Maomao nghĩ. Công việc của y không chỉ gói gọn trong Nội Cung như lúc đầu nàng tưởng, mà y cũng phải lo cả những việc khác nữa.
Maomao được giao làm những công việc vặt trong thư phòng của Jinshi suốt buổi sáng, và sau đó là trong phòng riêng của y trong lúc Jinshi đang ở trên Triều Đình. Dù được gọi là phòng riêng, nhưng kích cỡ của nó phải so sánh được với một cung điện. Và qua cửa sổ, nàng có thể thấy rõ sự tất cả sự hoang phí đều hội tụ ở khu vườn. Ngoài Maomao ra, còn có một cung nữ già đã bước qua tuổi năm mươi. Ban đầu nàng tự hỏi tại sao ở đây lại ít những người trẻ tuổi như vậy, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thật bất khả thi để thuê một người tới đây chỉ vì tiền. Hơn nữa, nếu như thuê những người trẻ tuổi, họ có thể bỏ bê công việc chỉ để mụ mẫm ngắm nhìn y.
Jinshi đang tập trung vào đống tài liệu với biểu cảm ủ rũ. Maomao ở góc phòng, đang gom lại đống giấy bị bỏ đi. Một đống những kế hoạch ngớ ngẩn viết ở trên khiến tập giấy chất lượng cao này trở thành một đống rác. Không cần biết cái hóa đơn cho đống giấy vô lý đến mức nào, chúng không được phép tái chế. Tất cả đều phải bị đốt bỏ.
(Mấy người vẫn có thể kiếm được ít tiền nếu đem bán chúng mà.)
Mặc cho những ý nghĩ đen tối đó, công việc vẫn là công việc, vậy nên nàng đem đốt chúng như đã được chỉ dạy. Nằm ở góc của khu Hoàng thành rộng lớn, là sân tập quân sự và nhà kho, nhìn ra từ thư phòng của Jinshi. Đống giấy được đốt trong lò đốt rác ở đó.
(Bên quân sự à.)
Nàng thực sự không muốn qua đó, nhưng nàng vẫn phải đi. Trong khi nàng đang cố tạo động lực cho bản thân để đến đó, bởi nàng hiểu rằng đó là công việc của mình, có một vật được choàng lên vai nàng.
“Bên ngoài trời đang lạnh, hãy khoác chiếc áo này. Nó là dành cho các cung nữ.” – Gaoshun nói.
Gaoshun - một con người siêng năng và chu đáo - đã khoác một chiếc áo choàng cho Maomao. Những bông tuyết đang rơi ở bên ngoài, và nàng có thể nghe được tiếng những cơn gió rít lạnh lẽo của mùa đông. Nàng quên mất điều đó dù chỉ còn một tháng nữa là hết năm, bởi nàng đang ở trong một căn phòng ấm cúng với lò sưởi. Bây giờ là thời điểm lạnh nhất của năm.
“Cám ơn đại nhân rất nhiều.” – Maomao nói.
Nàng thực sự cảm kích. Nàng không xứng đáng với những gì người thái giám này đã làm cho nàng. Mặc dù đó chỉ là đồ dành cho cung nữ, thậm chí có được làm từ vải thô đi chăng nữa, vẫn có sự khác biệt đáng kể giữa mặc và không mặc nó. Khi nàng đưa tay qua phần ống tay của chiếc áo, Jinshi nhìn nàng chằm chằm. Không, phải là y đang nhìn trừng trừng mới đúng.
(Mình tự hỏi có thứ gì đang làm phiền y à?)
Maomao nghiêng đầu, nhưng có vẻ như y đang trừng mắt với Gaoshun chứ không phải Maomao. Hai vai của Gaoshun run lên, như thể anh ta để ý đến ánh nhìn đó.
“…Đây là của Jinshi đại nhân. Tại hạ chỉ đưa nó cho tiểu thư thôi.” – Gaoshun nói.
Gaoshun làm vài điệu bộ như thể đang cố gắng bào chữa khi nói điều đó.
(Đó là lý do người ta bảo đừng lấy đi đặc quyền của người khác?) [note19958]
Gaoshun cũng có những khó khăn riêng.
“Vậy ạ?” – Nàng nói.
Maomao nói lời cám ơn với Jinshi để phòng hờ và tiến tới lò đốt rác với xấp giấy trong giỏ.
(Cha, người nên trồng chúng ở cả đây nữa.)
Maomao thở dài.
Nội Cung có rất nhiều thảo dược được trồng bởi dược sư Ruomen, cha nàng. Ông là một người vô tư, nhưng khôn ngoan, ông đã thay đổi thảm thực vật của Nội Cung mà không chút do dự.
Hoàng thành rộng hơn rất nhiều lần so với Nội Cung, nhưng ở đó không có nhiều thảo dược có thể sử dụng để làm thuốc. Tất cả những gì nàng tìm được chỉ là bồ công anh và ngải cứu – thứ có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Nàng cũng tìm được ít hoa bỉ ngạn. Nàng thích ăn phần củ của nó ngâm trong nước. Chỉ có điều nếu như nàng không cẩn thận loại bỏ phần độc tố trong củ, thì ngay lập tức nàng sẽ bị đau dạ dày.
(Mình đoán mấy loại cây đó là tất cả rồi.)
Thật khó để tìm chúng trong mùa đông, nhưng nàng vẫn có hy vọng. Nàng nghĩ đến chuyện bí mật gieo hạt vào lúc này.
Trong khi nàng đi đến lò đốt rác, nàng thấy một người quen.
Một vị quan võ trẻ tuổi với gương mặt gan dạ. Đúng vậy, đó chính là Rihaku. Từ màu sắc của đai lưng, có vẻ như anh ta vừa được thăng chức. Anh ta đang nói chuyện với ai đó gần đấy trông như người thuộc cấp của anh.
(Anh ta vẫn đang làm việc chăm chỉ nhỉ.)
Hiển nhiên, anh ta đi đến Rokushoukan mỗi cuối tuần để uống trà và được tiếp đãi bởi các kamuro [note19959]. Tất nhiên, người mà anh ta muốn là Pairain tỷ tỷ, nhưng để mời được tỷ ấy thì cần đến một nửa số lương thưởng cả năm của một thường dân.
Mặc dù vậy, chắc chắn không quá đắt đối với việc tỷ ấy là một kỹ nữ hàng đầu, nhưng đó chỉ là một lý do nhỏ thôi. Tỷ ấy là một kỹ nữ cao cấp, giá trị sẽ giảm nếu như tỷ ấy tiếp quá nhiều khách. [note19960]
Nam nhân đáng thương, một khi đã được nếm thử mật ngọt chốn thiên đường, thì sẽ làm mọi cách để được thấy đóa hoa nơi đỉnh núi [note19961]
ấy, dù chỉ là thấp thoáng sau bức rèm.
Nàng nghe nói rằng, dù với chức vị của anh ta, thì cũng phải làm việc cật lực mới có thể tới gần hơn đóa hoa đó. Quả là một chú ong mật siêng năng.
Như thể ánh mắt thương hại của nàng chạm tới được anh ta, Rihaku chạy đến chỗ Maomao với hai tay vung vẩy. Anh ta hẳn nhiên là một con cún to xác. Thay cho cái đuôi, lọn tóc của anh ta lòi ra khỏi chiếc mũ vải, vẫy qua vẫy lại.
“Ô, hôm nay cô nương là một cung nữ của quý phi hay là gì vậy?” – Rihaku - người không biết về vụ sa thải Maomao - hỏi nàng.
“Không ạ. Nô tỳ đã chuyển từ trong Nội Cung sang làm một cung nữ giúp việc cá nhân.” – Khá là đau lòng khi nói về việc bị sa thải, vậy nên nàng trả lời anh ta ngắn gọn.
“Giúp việc riêng á? Kẻ nào mà lại có khẩu vị lạ đời vậy?”
“Đúng vậy, hẳn là ngài ấy có một khẩu vị kỳ quặc.” – Maomao đồng tình.
Dù cách nói của Rihaku cực kỳ thô lỗ, nhưng, đó là phản ứng thông thường. Không ai muốn sở hữu một nô tỳ gầy gò như cái cây khô và khuôn mặt đầy tàn nhang như một người giúp việc riêng cả. Nàng thực sự không muốn giữ lớp trang điểm tàn nhang lúc này, nhưng nàng không có sự lựa chọn nào khác ngoài tuân lệnh chủ nhân của mình. Vì vài lý do nào đó, Jinshi muốn Maomao duy trì ngoại hình như vậy. [note19962]
(Y đang muốn cái gì vậy chứ, cái tên này.)
“Ta nghe nói gần đây có một thượng quan đã chuộc một kỹ nữ từ chỗ của cô nương thì phải.” – Rihaku nói.
“Đại loại là vậy ạ.”
(Cũng không ngăn được anh ta có cách nghĩ đó.)
Sau khi văn kiện đã được ký và nàng sẽ đến làm việc trong Hoàng cung, những tỷ tỷ nhiệt tình đã “đánh bóng” nàng từ trên xuống dưới, bắt nàng phải mặc những bộ đồ đẹp nhất, làm tóc và trang hoàng thêm một lớp trang điểm đắt tiền. Nàng chắc chắn trông chẳng giống một cung nữ mới nhận việc chút nào.
Nàng vẫn nhớ ánh mắt của cha nhìn nàng như thể ông vừa cho xuất chuồng một con bê non vậy. [note19963]
Dù là chuyện lạ khi một kỹ nữ lại làm việc trong Hoàng cung, nhưng vì Jinshi còn nổi bật hơn cả, nàng cảm thấy hết sức khó chịu vì những sự soi mói. Nàng đã ngay lập tức thay y phục, nhưng vẫn có một số người kịp thấy nó.
(Ra sao cũng được…)
Dù người đó thực tế đang đứng trước mặt anh ta, nam nhân này vẫn mải tán gẫu mà không nhận ra gì cả. Đúng như dự đoán về một chú cún không thuần chủng. [note19964]
“Nhân tiện, trông như ngài đang bận việc gì đó, như thế này có ổn không ạ?” – Nàng hỏi.
“À, ta chuẩn bị xong việc đó rồi.” – Rihaku nói.
Những người thuộc cấp của anh tiến đến gần hơn. Các quan võ - có một mức lương thấp và thiếu thốn nữ nhân - trông có vẻ vui khi nhìn thấy có cung nữ gần đó. Nhưng khi thấy Maomao, họ trông thất vọng ra mặt. Nghiêm túc mà nói, đúng là sếp thì ra dáng sếp, còn thuộc cấp thì vẫn chỉ là thuộc cấp mà thôi.
“Ta hoàn toàn không hiểu điều gì đã gây ra nó. Chà, việc này cũng không hẳn là bất thường trong mùa này.” – Rihaku nói.
Nàng nghe nói rằng có một đám cháy nhỏ tối hôm qua. Và anh ta đang điều tra nguyên nhân chuyện đó.
Maomao nhớ lại một thú vui của nàng, và tiến về phía nhà kho, nơi xảy ra vụ cháy nhỏ.
“Này, đừng có mà đến quá gần.” – Rihaku cảnh báo.
“Nô tỳ biết.” – Trong khi trả lời Rihaku theo thói quen, Maomao cẩn thận kiểm tra xung quanh tòa nhà.
(Hmmm.)
Có vài điểm kỳ lạ nếu chỉ là một vụ hỏa hoạn.
Nếu như đây thực sự làm một đám cháy nhỏ, vậy thì tại sao nó lại cần một thượng quan như Rihaku đến điều tra? Không phải chỉ cần một vị quan nội vụ hay thậm chí bé hơn là đủ à?
Bên cạnh đó, trông không giống với một đám cháy, có những mảnh vụn của tòa nhà rải rác xung quanh. Không phải giống một vụ nổ hơn à? Liệu có ai bị thương không?
(Có vẻ như họ nghi ngờ về một hành động phiến loạn?)
Nói chung là đây là một thời kỳ hòa bình, nhưng không có nghĩa rằng mọi người không có những bất mãn. Ngoại bang thỉnh thoảng xâm lược, nạn đói và hạn hán thì vẫn xảy ra. Đặc biệt, bởi vì việc săn nữ nhân để cung tiến hằng năm từ thời tiên đế, số lượng các người vợ ở nông thôn vốn ít nay đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Hơn nữa, cũng do chế độ nô lệ được bãi bỏ nên có những thương nhân đã mất đi công việc kinh doanh của họ. Không thể chỉ có vài người cảm thấy cay đắng vào lúc đó. Mới năm năm kể từ khi tiên đế băng hà, vẫn còn nhiều người đang cố bám víu vào những thông lệ trước đây.
“Này, cô nương đang làm gì thế? Không phải ta đã bảo phải giữ khoảng cách sao.” – Rihaku nói.
“À, có thứ gì đó khiến nô tỳ thích thú.” – Maomao nhìn qua cánh cửa sổ bị vỡ. Các hàng hóa bị cháy xém được xếp chồng bên trong đó. Từ các loại củ bị rơi vãi trên sàn, nàng đoán đó là kho lương thực. Thật lãng phí khi đống rau củ đó thay vì trở thành món ăn ngon thì lại cháy thành than thế này.
Có một thứ khác rơi ở đó, Maomao cầm lên một vật trông như cái que nằm ở dưới đất.
(Ngà được chạm khắc? Đây có phải một cái tẩu?)
“Đừng có đi lung tung như vậy chứ.” – Rihaku giục.
Maomao bơ đi Rihaku, khoanh tay lại. Vài thứ đang liên kết lại trong tâm trí nàng.
“Cô nương có nghe ta nói không vậy?” – Anh ta hỏi.
“Nô tỳ có nghe ngài nói.”
Nàng có nghe, nhưng hoàn toàn không lọt vào đầu tẹo nào. Dù nàng không để tâm gì về chuyện ấy, nhưng đó thực sự là một tính cách không tốt chút nào.
Maomao rời khỏi nhà kho và tiến về phía đối diện. Có những hàng hóa chưa ai đụng đến xếp ở đó.
“Nô tỳ có thể dùng thứ này không?” – Maomao chỉ vào một chiếc hộp gỗ không được sử dụng. Có thể nó được thiết kế để đựng hoa quả hoặc những thứ tương tự nên được làm rất chắc chắn.
“Ta nghĩ không có vấn đề gì? Cô nương định làm gì với thứ đó vậy?”
“Nô tỳ sẽ giải thích sau. Nô tỳ cũng cần thứ này nữa.” – Maomao đặt lên một tấm ván có thể dùng như một cái nắp. “Đại nhân có búa và cưa không? Nô tỳ cũng cần ít đinh nữa.”
“Cô nương định làm gì vậy?”
“Một thí nghiệm nho nhỏ thôi.”
“Thí nghiệm?”
Dù Rihaku đang nghiêng đầu thắc mắc, anh ta vẫn hợp tác. Cô ta định làm gì vậy, người thuộc cấp tuy cảm thấy bất mãn với cô cung nữ đó, nhưng vì sếp đã quyết định rằng anh ta hơn hẳn về khoản này, nên đã đi chuẩn bị mọi thứ cho nàng. Maomao đặt tấm ván lên chính giữa của chiếc hộp gỗ và đóng đinh vào để làm thành một cái nắp.
“Cô nương thực sự có kỹ năng nhỉ.” – Rihaku, chăm chú nhìn công việc của nàng, trông như một chú cún tìm thấy một trái bóng để chơi.
“Nô tỳ có xuất thân nghèo hèn nên nô tỳ thường phải tự làm những thứ mình không có.” – Nàng lấy ra thứ gì đó trong đống hàng hóa gần cái nhà kho bị cháy rụi và cho vào trong chiếc hộp gỗ.
“Thưa ngài, ở đây có mồi lửa không ạ?” – Maomao hỏi, và một trong các thuộc cấp đi lấy một mồi rơm đang cháy âm ỉ. Trong lúc đó, Maomao đi múc chút nước từ giếng. Rihaku, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngồi trên chiếc hộp gỗ chống tay lên cằm.
“Cám ơn đại nhân rất nhiều.” – Maomao nhận lấy mồi lửa và cúi đầu với người thuộc cấp của Rihaku. Người thuộc cấp nói gì đó, và như thể hứng thú với những gì nàng định làm, anh ta tới ngồi cách đó một khoảng và nhìn Maomao.
Maomao, giữ lấy cái mồi lửa, đi đến trước cái hộp gỗ. Nhưng không hiểu sao Rihaku lại đang đứng cạnh nàng.
“Rihaku đại nhân, việc này khá nguy hiểm nên liệu ngài có thể đứng lùi ra xa được không?” – Nàng hỏi.
“Nguy hiểm gì? Một thiếu nữ như cô nương có thể làm gì gây nguy hiểm cho một quan võ như ta chứ.”
Trong lúc anh ta ưỡn ngực ra, Maomao thở dài như thể không biết nói gì hơn. Kiểu người này chỉ có thể hiểu bằng cách tự trải nghiệm thực tế.
“Nô tỳ hiểu. Nó rất nguy hiểm nên xin ngài hãy cực kỳ cẩn thận. Hãy chạy đi lập tức ạ.”
Gửi cho Rihaku - đang cảm thấy hoài nghi một cái liếc xéo, Maomao kéo tay áo của người tùy tùng đứng gần đó ra xa, hướng dẫn anh ta lại đây. Nàng bảo anh ta hãy đứng xem từ phía sau nhà kho.
Khi quay trở lại, nàng ném mồi lửa vào trong cái hộp gỗ lúc trước, và ngay lập tức che đầu bỏ chạy.
Ngọn lửa bùng lên từ chiếc hộp và bốc cháy dữ dội.
“Wooooooahhh!”
Rihaku né được cột lửa bùng lên trong gang tấc. Thật tốt vì anh ta tránh được nó, nhưng lửa đã bén vào phần tóc lòi ra. Trong khi Rihaku đang phát hoảng vì mái tóc bén lửa, Maomao dội chậu nước đã chuẩn bị từ trước vào người anh ta. Mùi khét của phần tóc bị cháy và khói vẫn còn, nhưng lửa thì đã bị dập tắt.“Dù nô tỳ đã cảnh báo ngài hãy chạy ngay đi.” Ngài có hiểu điều đó nghĩa là gì không, khi nô tỳ bảo rằng nó rất nguy hiểm? Maomao nhìn Rihaku.
“…”
Người tùy tùng nhanh chóng choàng một tấm da cừu lên Rihaku đang sụt sịt mũi. Đôi mắt của anh ta trông như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên thành lời.
“Liệu ngài có thể báo lại với người trông kho rằng không được hút thuốc trong nhà kho không?” – Maomao thông báo lý do gây ra vụ cháy. Có thể nó chỉ là phán đoán, nhưng đó là sự thực.
“Ahh. Ta sẽ làm.”
Rihaku đáp lại với cái nhìn nhẹ nhõm. Gương mặt của anh ta đang tái mét lại. Không cần biết đã anh ta đã rèn luyện cơ thể như thế nào, thì vẫn nên nhanh chóng làm ấm cơ thể bằng không anh ta sẽ bị cảm lạnh. Dù tốt hơn hết là nên nhanh chóng trở về phòng để làm ấm, Rihaku vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Maomao.
“Nguyên do của cái đó là ở đâu?” – Gương mặt như hiện rõ dấu chấm hỏi, anh ta thắc mắc với Maomao cái cách mà vụ nổ xảy ra. Các thuộc cấp của Rihaku cũng mang vẻ mặt tương tự.
Maomao lấy ra những gì còn lại trong chiếc hộp mà ban nãy nàng đã cho vào. Bột trắng rơi ra từ cái túi bằng sợ đay, cuốn theo cơn gió và bay đi.
“Bột thường rất dễ cháy. Lúa mì và kiều mạch có thể bắt lửa khi chúng lơ lửng trong không khí.”
Đó là thứ đã phát nổ. Tất cả chỉ có vậy. Đó là điều mà ai cũng có thể nghĩ ra được nếu biết đến chuyện đó. Nhưng cũng chỉ bởi vì Rihaku đã không biết đến chúng.
“Ngươi biết khá nhiều về nó nhỉ.” – Rihaku nhận xét.
“Vâng, nô tỳ cũng hay làm cái đó.” – Nàng nói.
“Hay làm cái đó???”
Rihaku và các thuộc cấp đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì. Đúng là như vậy, nó là việc mà bọn họ không bao giờ có thể nghĩ ra được, những việc kiểu như phủ đầy bột lên một căn phòng chật chội. Maomao đã rất cẩn thận kể từ khi nàng cho nổ tung một căn phòng cho thuê ở Rokushoukan.
“Xin đại nhân hãy cẩn thận để tránh bị cảm lạnh. Nếu chẳng may ngài có bị, thì thuốc của một dược sư tên Ruomen ở trong khu phố đèn đỏ rất hiệu nghiệm.”
Nàng không quên mời chào bán hàng. Anh ta có thể sẽ đi mua một ít khi tiện đường ghé thăm Pairin tỷ tỷ. Vì cha nàng không có khiếu trong buôn bán, Maomao phải làm như vậy, nếu không, có thể ông sẽ bị thiếu đói.
(Việc này tốn thời gian hơn mình nghĩ.)
Maomao nhấc sọt rác lên và đi về phía lò đốt ra. Vì ở ngay gần đấy, nàng nghĩ nên nhanh chóng đưa nó cho người trông coi rồi quay trở lại.
(A, mình vẫn còn giữ nó.)
Maomao để ý mảnh tẩu thuốc vỡ mà nàng nhặt được ban nãy đang ở trong túi áo của mình. Dù đã hơi bị xém, nó vẫn là một món hàng thượng phẩm. Thứ này hơi quá tầm so với một người trông kho có thể có được.
(Mình tự hỏi có phải thứ này có phải một vật quan trọng không.)
Nó vẫn có thể dùng được nếu như phần ngà chạm khắc được đánh bóng lại và đầu ngậm được thay mới. Nàng nghe được rằng chỉ có vài người bị thương, không có người nào chết; từ đó nàng chắc chắn người chủ của thứ này đang được điều trị các vết thương. Dù cái vật đáng ghét này là nguồn cơn của vụ hoả hoạn, nó vẫn có giá trị nếu đem bán đi. Thậm chí dù họ bị bãi chức vì gây ra vụ cháy, không nghi ngờ gì họ sẽ xin nhận lại thứ này nếu nó còn có thể quy ra tiền.
Maomao cất phần ngà được chạm khắc bị bẩn bởi bồ hóng vào trong túi áo ngực của nàng. Mình còn phải làm việc tối nay, nàng nghĩ trong khi mang đống giấy rác ra cho người trông lò.
---------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Một chap dài gấp rưỡi so với bình thường. Mọi người đọc vui vẻ =)) còn chap cơ mà chưa edit xong nên có gì đăng lên sau nhé