(Chúng chả có nhiều vào mùa đông nhỉ)
Maomao đang ngồi trong phòng, khoanh chân khoanh tay mà than vãn. Số thảo dược mà nàng thu thập được nhân lúc làm việc chỉ được một lượng nhỏ, vẫn chưa đủ để làm thuốc. Chẳng thể làm gì hơn, vậy nên nàng lau rửa chúng và phơi khô bằng cách treo trên tường phòng.
Phòng của Maomao đã trở thành một nơi đáng ngờ kể từ khi nàng làm những việc kiểu này mỗi ngày. Nàng cứ tưởng rằng nó sẽ là một căn phòng đơn đặc biệt dành riêng cho các cung nữ sống tại đây, nhưng cuối cùng thì vẫn là chật chội. Kích cỡ cũng chỉ tương đương với phòng của nàng hồi còn ở Nội Cung. Hơn nữa, nơi này còn có vài trở ngại – như là so với hồi ở Cung Ngọc Bích, nếu được phép nàng có thể sử dụng nhà bếp và bào chế thuốc ngay lập tức với lượng thảo dược phong phú ở đó
(Vậy thì, mình nên làm gì đây?)
Maomao dù đã quen, nhưng có vẻ như căn phòng hơi bốc mùi một chút. Như người ta thường nói “Thuốc đắng dã tật”, có rất nhiều thảo dược có vị đắng gắt và mùi hôi. Dù các phòng bên cạnh phòng của Maomao vẫn chưa có người ở, nhưng hình như đây chính là vấn đề khiến các cung nữ tự động rảo bước mỗi khi họ đi ngang qua đây, xem ra việc này cần được cân nhắc. Thế nào họ cũng sẽ phàn nàn về điều đó, Maomao hiểu với những kinh nghiệm nàng có từ trước đến giờ.
(Mình tự hỏi có nơi nào đó tốt mà chưa có ai dùng không.)
Cứ như thế thì nàng không thể bào chế thoải mái được. Số nấm đẹp đẽ mà nàng nhận được sẽ bị hỏng mất. Maomao nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ cây Hông [note20034]
được đặt cẩn thận trên đống hành lý của nàng. Được buộc bằng dây lụa, bên trong nó là một loài thảo mộc mọc trên thân của một con côn trùng.
Maomao, nhìn vào nó, vô tình nở một cụ cười lớn. Cuối cùng mặt nàng bị chuột rút chỉ vì cười toe toét.
(Không tốt, không tốt.)
Trước đó, nàng đã từng lỡ làm ồn như thế này, và những người phản đối sống ở hai phòng phía dưới đã lên đá vào cửa phòng nàng. Đừng có làm mấy cái âm thanh kì quặc như thế giữa đêm chứ, làm mất giấc ngủ người ta, kiểu kiểu vậy.
Maomao xoa hai bên má bằng các ngón tay và nằm xuống giường. Công việc của một cung nữ bắt đầu từ sáng sớm, nàng phải dậy trước khi gà trống gáy. Người mà nàng đang phục vụ là một thượng quan xinh đẹp, dù cho y đã mất đi thứ quý báu của mình. Nàng không được phá hỏng tâm trạng tốt của y.
Maomao đắp nhiều lớp áo như những lớp chăn mỏng lên người và nhắm mắt.
***
“Phòng của ngươi có bị chật không?” – Tên thái giám xinh đẹp nói trong khi ăn món cháo buổi sáng.
Maomao chớp mắt một cái khi nghe được lời này của Jinshi.
“Căn phòng tốt ngài ban cho nô tỳ là quá khoản đãi đối với một cung nữ rồi ạ.” – Nhưng thực sự ý của nàng là “Hiển nhiên là nó chật chội rồi. Nếu có thể, nô tỳ muốn được chuyển đến một căn phòng có bếp riêng bên cạnh một giếng nước” nhưng nàng không thể nói như vậy. Maomao cũng hiểu đòi hỏi thế là quá nhiều.
“Vậy sao?”
“…”
Tên thái giám đang thưởng thức bữa sáng dù chưa thực sự tỉnh ngủ, trang phục của y hơi nhăn nhúm. Mái tóc rối bù của y được búi lên một cách đơn giản tạo thành một vẻ quyển rũ không cần thiết.
Maomao biết rất rõ tại sao, ngoài nàng ra, chỉ có Gaoshun và một người nữa, một cung nữ đứng tuổi, trong phòng của tên thái giám này. Nếu như là những nữ nhân khác, họ sẽ xông vào, bị y quyến rũ và trở nên mê đắm. Nếu đó là nam nhân, họ sẽ mặc kệ và xô đổ luôn cả cái rào cản về giới tính. Quả nhiên y có một bản chất đầy tội lỗi.
(Tên này cứ như một con bọ trong mùa giao phối vậy.)
Có những con bọ cái phát ra mùi hương để thu hút các con đực. Hàng chục hàng trăm con đực sẽ bị thu hút và tập hợp lại để đáp lại con cái. Maomao cũng dùng đặc tính đó để thu thập những con bọ có thể làm nguyên liệu cho thuốc của nàng.
Nếu nàng nghĩ theo cách đó, thì y có thể có một đặc tính cực kỳ thú vị.
(Nếu như mình có thể thu thập được cái “hương” đó và làm thành một loại nước hoa, thì mình có thể bán lấy tiền.)
Theo cách nghĩ đó, cuối cùng thì nàng đang nhìn một nguyên liệu thô cho tình dược… à ờ... Jinshi. Đó là một thói quen xấu khi ý thức của nàng chạy nhảy lung tung khi nàng nghĩ vẩn vơ. Bởi vậy, đã có rất nhiều lần nàng không theo kịp cuộc trò chuyện. Dù cho nàng không lắng nghe, nhưng đầu nàng cứ gật gù như thể nàng rất chăm chú, và việc đó như đánh đố người khác vậy.
“Ta có thể cho chuẩn bị căn phòng khác nếu ngươi muốn.” – Jinshi nói. [note20035]
(Hử?)
Jinshi trông có vẻ khá hài lòng. Y bảo người cung nữ đứng tuổi, Suiren [note20036]
lấy thêm bát cháo thứ hai. Suiren, với biểu cảm bình thản, mang lên bát cháo mới, nêm thêm giấm, và đưa cho y.
Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có phải hắn đang chuẩn bị phòng tốt hơn cho mình không? Maomao định xuôi theo bỗng nàng chạm mắt với Gaoshun đang ôm đầu. Một con người thông thái, thường mang vẻ mệt mỏi, dường như muốn nói gì đó với Maomao, nhưng nàng chỉ nhíu mày.
(Nô tỳ sẽ không thể hiểu ý ngài là gì trừ khi ngài nói rõ ra.)
Maomao nghĩ vậy, nhưng không nói gì cả, có vẻ như đã rất nhiều lần nàng kiệm lời không đúng chỗ.
“Ơn trời ngươi đã tới đây. Thành thật thì, đầu gối của ta đang đau nhức trong trời đông này. Ta ghét tuổi già.” – Suiren cười vui vẻ khi nói chuyện với Maomao.
Chắc chắn sẽ là quá sức nếu chỉ có một cung nữ làm việc trong cung của Jinshi. Hơn nữa, nó sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể của một người đã bước qua tuổi năm mươi. Trong đời người, nếu như có những người sống được cả trăm năm, thì cũng có những người chết ngay khi vừa được sinh ra. Một cách nghĩ thường thấy là sống được đến năm mươi năm là tốt rồi.
“Đã có rất nhiều lần những đứa trẻ mới đến đây. Chà, chúng không thể tiếp tục công việc vì nhiều lý do. Bởi vậy, có lẽ sẽ ổn thôi nếu đó là tiểu Mao.” – Bà nói.
Từ lúc Gaoshun gọi nàng như vậy, người cung nữ tốt bụng này cũng kêu nàng như thế.
Dù bà ấy có hơi nhiều chuyện, thì người cung nữ khéo léo này cũng rất giỏi trong công việc, với đôi bàn tay không bao giờ ngơi nghỉ. Bộ đồ dùng bằng bạc được đánh bóng hoàn toàn chỉ trong nháy mắt. Và sau khi làm xong, bà ấy tiếp tục đi lau sàn. Nhưng dù nhìn như thế nào thì đó vẫn là công việc của một cung nữ bậc thấp nên Maomao phải ngăn bà ấy lại,
“Nếu thế thì có lẽ chúng ta sẽ không kịp cho phần việc của buổi chiều mất.”
Bà ấy nói vậy. Và trong khi những hầu nữ và các cung nữ được thuê trước đó làm loạn hết lên, Suiren đã phải tự mình hoàn thành toàn bộ phần việc dọn dẹp căn phòng.
(Có trộm?)
Ngay cả Maomao cũng có thể dễ dàng đoán được có một tên trộm cắp ở quanh đây.
Tuy nhiên theo như Suiren nói, không chỉ là mất trộm đồ đạc, đôi khi họ còn nhận được vài “thứ” khác.
“Đúng như ngươi nghĩ, ai cũng sẽ thấy khó chịu nếu như tìm thấy bộ đồ lót mà ngươi chưa bao giờ gặp ở trong đống đồ của mình.” – Suiren nói. [note20037]
Hơn thế nữa, trông như nó được khâu lại bằng tóc người thay vì dùng chỉ.
"Thứ đó” hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng, Maomao nổi hết cả da gà.
“Cái đó thật dễ sợ.”
“Đúng vậy, thật dễ sợ.” – Suiren đồng tình.
Maomao nghĩ - sẽ thật là tốt nếu như y sống với một cái mặt nạ - trong lúc nàng chăm chỉ lau dọn các khung cửa sổ.
Sau khi hoàn thành việc dọn dẹp tư phòng của Jinshi và dùng một bữa trưa muộn màng, nàng tiếp tục với công việc dọn dẹp thư phòng của y. Thành thực mà nói, việc dọn dẹp thư phòng cực kỳ dễ dàng bởi cấu trúc đơn giản của nó. Nhưng bởi vì không được làm việc đó trước mặt các quan lớn, thành ra việc dọn dẹp lại trở thành khó khăn. Và bởi vậy, thông thường nàng dọn dẹp lựa khi Jinshi đi thăm Nội Cung hoặc các nơi khác. Ngoài lúc đó , nàng làm các công việc lặt vặt để giết thời gian.
(Hôm nay mình nên làm gì đây.)
Có vẻ như Maomao đang có thời gian rảnh rỗi do Jinshi đang tiếp khách trong thư phòng của y. Những lúc như thế này, nàng rất hay giả vờ như mình có việc và đi dạo trong Hoàng thành.
(Mình đã đi thăm thú gần hết khu phía tây rồi nhỉ.)
Một tấm bản đồ hiện lên trong tâm trí của Maomao. Nếu có thể, nàng muốn đi tới khu phia đông, nhưng cuối cùng thì nàng lại do dự. Khu quân sự nằm ở phía đông. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một cung nữ lại lén lút nhổ cổ ở một nơi có rất nhiều quan võ? Không phải mình sẽ bị nhầm là gián điệp và bị bắt lại à?, nàng nghĩ.
(Nhân tiện, nếu như nói về các quan võ…)
Maomao vô tình để lộ ra biểu cảm của nàng, với cơ mặt co rút lại. Chỉ có một lý do miễn cưỡng cho việc đó, nhưng mặt khác, nàng đoán sẽ có nhiều thảo dược hiếm ở những nơi mà nàng chưa đi qua.
Trong lúc đang khoanh tay và rên rỉ, nàng cảm thấy có gì đánh vào sau đầu mình.
(Gì vậy?)
Ôm lấy đầu, nàng quay lại với một biểu cảm mơ hồ. Đó là một cung nữ cao lớn với biểu cảm điềm tĩnh. Cô ta có vẻ bề ngoài như người ngoại quốc với những nét đẹp quý phái.
(Hình như mình đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.)
Maomao nhớ lại khuôn mặt của những cung nữ đã bao vây nàng vài ngày trước. Cô ta cũng ở trong nhóm đó. Cô ta chỉ trang điểm khuôn mặt rất ít, nhưng phần lông mày được vẽ rất đặc biệt. Dù cho cô ta có đôi môi dày, phần son lại mỏng như một đường kẻ.
(Thật sự làng phí, nhưng nó cũng là một kiểu trang điểm.)
Đường nét và khuôn mặt mộc của cô ta đều xứng đáng đạt hạng nhất, đó là những thứ không thể bị che phủ bởi lớp trang điểm. Nếu như phần lông mày được vẽ mỏng và mềm mại hơn, đôi môi được thoa đều với lớp son màu đỏ nhạt, mái tóc được búi lên rực rỡ, cô ta có thể là một vẻ đẹp hiếm có giữa một rừng hoa của Nội Cung. Maomao đã có một thời gian dài chăm chú vào những dáng hình bỗng trở thành một con bướm đêm hư hỏng, vậy nên con mắt thẩm mỹ của nàng có thể nhìn thấu lớp trang điểm vụng về của cung nữ này. Có lẽ phần lớn mọi người trong Hoàng cung đều nghĩ vẻ đẹp của cung nữ này như một viên kim cương thô vậy
Với điều đó, hẳn có một lý do để cô ta hội lại với các cung nữ khác và xuất hiện trước mặt Maomao. Có phải các cung nữ xinh đẹp sẽ nhanh chóng rơi vào lưới tình chỉ với một ánh nhìn với các vị quan văn hoặc quan võ có năng lực và cưới họ? [note20038]
Hay các bá quan sẽ chọn những cung nữ của riêng mình? Sẽ là cái nào? Hiếm khi gặp một nữ nhân sống một cách khéo léo, và họ thường là những kỹ nữ đẳng cấp cao, chứ không phải là các cung nữ.
(Nữ nhân này là một con hồ ly, phải không nhỉ?)
Người cung nữ bước ngang qua, như thể cô ta sẽ không phí phạm bất cứ lời nào với một hầu nữ. Có phải cô ta ý cô ta là, “Đừng có mà lang thang ở chỗ này”? Có mùi gỗ đàn hương mờ nhạt khi cô ta đi ngang qua.
Maomao, chợt nhận ra điều gì đó, nàng nhìn vào tấm lưng của người cung nữ. Và sau đó nàng nhìn lại nơi mà cô ta vừa đi ra.
(Tình nhân của một vị quan võ?)
Hướng mà cung nữ đó đi ra là khu quân sự. Chắc chắn là nếu như cô ta đến thăm một vị quan võ, thì trang điểm đơn giản hẳn là một sự khôn ngoan. Dù cho đây không phải là những con hẻm của khu phố đèn đỏ, thì tốt hơn vẫn nên tránh khỏi những tình huống một người đẹp không ai sánh bằng đi lượn lờ giữa các vị quan võ tráng kiện.
(Hôm nay dừng ở đây vậy.)
Maomao làm một khuôn mặt đúng đắn và quyết định quay trở lại thư phòng của Jinshi. Vì sự hào hứng đã suy giảm, nàng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như người chủ của căn phòng đó đã rời đi.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK