“Mình đã nghĩ rằng sẽ được trở lại Nội Cung lần nữa cơ.”
Y phục của Maomao đang mặc khá đơn giản, nhưng thay vì là vải lanh, chúng được làm bằng vải bông. Nàng ngầm hiểu rằng so với hồi nàng còn là cung nữ Nội cung với đồng phục từ vải lanh, các quy tắc đã được nơi lỏng hơn khá nhiều.
“Không, tất nhiên sẽ chẳng dễ dàng gì để trở lại một nơi mà mình đã từng bị sa thải trước đó.”
Gaoshun - một con người tận tuỵ hơn bất kỳ ai và cũng mang khí chất hào hiệp như một vị võ quan - đang dẫn đường cho nàng đi xung quanh Hoàng thành. Anh ta mặc y phục đơn giản như thường lệ, chỉ bảo cho Maomao về tên của từng toà cung điện và nhiệm vụ của chúng. Nghĩ về việc Hoàng thành rộng lớn như thế này, để đếm được hết các cung điện thì chắc chắn chỉ dùng ngón tay và ngón chân là không đủ. Thành thực thì Maomao không đặt tâm trí vào những thứ nằm ngoài sở thích, vậy nên nàng ngắm nghía các loại cây trong vườn trong khi gật gù giả vờ như đang lắng nghe.
(Nội Cung thực sự có nhiều thứ mà mình có thể dùng làm thành phần dược liệu hơn là ở đây.)
Trước đây cha nàng - thái y Ruomen - đã trồng nhiều loại thảo dược hữu ích hồi ông còn ở trong Nội cung. Và các cây thảo mộc ấy đã phát triển tốt dù chỉ có một khoảng đất chật hẹp
Trong lúc Gaoshun đang giải thích về từng toà cung điện, Maomao cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Một nhóm các cung nữ đang rình mò phía sau, ánh mắt của họ dán chặt vào Maomao và Gaoshun. Không, đúng hơn là họ chỉ đang săm soi Maomao. Những ánh nhìn thật khó chịu.Nó giống như trực giác của riêng nam giới, phụ nữ cũng có những linh tính mà chỉ có họ mới hiểu được. Và cũng giống như cái cách mà nam nhân sử dụng đòn chân tay, với nữ nhân thì sẽ là đòn tâm lý.
(Tệ thật.)
Tặc lưỡi một cái, Maomao tiếp tục đi theo Gaoshun đến các khu vực khác.
Công việc của Maomao không khác gì so với hồi còn là cung nữ ở Nội Cung. Nàng dọn dẹp khu vực được phân công và đôi khi làm một số việc vặt khi nàng được yêu cầu. Ban đầu, nàng được mong chờ trở thành một cung nữ phụ việc cho một quan văn, nhưng Maomao không đạt tiêu chuẩn. Nàng đã trượt bài kiểm tra đầu vào.
Cả Jinshi lẫn Gaoshun đều rất ngạc nhiên. Họ nghĩ Maomao sẽ vượt qua một cách đơn giản tuy chắc chắn là bài thi có đòi hỏi một sự nỗ lực nhất định. Maomao có thể đọc viết dù nàng lớn lên ở phố đèn đỏ, nhưng kiến thức của nàng về văn thơ và đàn nhị của nàng lại chỉ ở mức tối thiểu. Jinshi chắc mẩm rằng Maomao với trí nhớ tốt của mình, cộng với bài kiểm tra không quá khó như với bài thi khoa cử [note19881] , nàng sẽ không thể nào trượt được.
(Nô tỳ xin lỗi vì đã trượt.)
Maomao lau dọn các khung cửa sổ cho đến khi chúng sạch bóng. Đó là nguyên tắc làm việc siêng năng của nàng.
Nhưng việc học lại là một vấn đề khác. Thành thực mà nói, khả năng ghi nhớ của nàng chỉ ở dưới mức trung bình với những thứ mà nàng không quan tâm. Các kiến thức về dược thuật thì vẫn ổn, nhưng nàng có thể làm gì được với sử học đây? Và dù nếu nàng có nhớ được những thứ như kiến thức luật pháp, thì nó cũng là thứ chỉ trong ngày một ngày hai, vì thế nó không bõ công ghi nhớ chút nào. Vậy nên không quan trọng nàng nhớ giỏi đến đâu, những thứ nàng không bao giờ dùng đến thì có biết cũng vô dụng. Thật đáng tiếc, nhưng Maomao chỉ là không thể đặt bất kì nỗ lực nào vào kiểu học như vậy. Và hiển nhiên là nàng đã trượt.
(Nó bẩn bất ngờ đấy.)
Chà, sẽ có những chỗ mà người ta không thể với đến nếu như chúng quá lớn, Maomao nghĩ. Mặc dù vậy, nàng không thể dẹp đi cái suy nghĩ rằng đó là phần công việc bị bỏ bê. Các cung nữ Hoàng cung có mặt ở nơi đây nhờ vào năng lực. Đó là một sự khác biệt to lớn so với các cung nữ hỗn tạp ở Nội Cung. Họ có dòng dõi và được giáo dục; và họ có niềm kiêu hãnh về điều đó. Có lẽ họ nghĩ rằng phải làm việc như các nô tỳ khác là không thể chấp nhận được. Ví dụ, họ đã không quét dọn ngay cả khi bụi đã bám đầy lên đây. [note19882]
(Thì, đó cũng không phải là công việc của họ mà.)
Các cung nữ này giống như những thư ký. Chắc chắn điều đó không bao gồm việc lau dọn. Không ai yêu cầu làm vậy. Nhưng dù như thế, cũng thật không ổn nếu như họ hoàn toàn không làm gì cả.
Vì hình thức chủ nô đã được bãi bỏ từ thời của tiên đế nên người ta phải tự làm những việc vặt của mình.
Do vậy, rất nhiều thượng quan thuê các nô tỳ để dọn dẹp cho họ. Maomao hiện tại đang làm việc dưới quyền của Jinshi với lý do tương tự.
(Vậy thì tiếp theo mình nên làm gì đây?)
Khu vực dọn dẹp của Maomao là thư phòng của Jinshi. Đó là một căn phòng rộng nhưng tối giản, không có sự xa hoa. Chủ nhân của nơi này có vẻ là một con người bận rộn; y hiếm khi trở về thư phòng của mình. Điều này giúp Maomao dễ dàng lau dọn hơn, nhưng cũng nảy sinh nhiều vấn đề.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?”
Khi nàng nhận ra, thì nàng đã bị bao vây bởi các cung nữ mà nàng không hề quen biết. Các cung nữ đó đều cao lớn hơn Maomao; thậm chí còn có người cao hơn cả một cái đầu.
(Đồ ăn ngon nên tăng trưởng tốt nhỉ.)
Thế là Maomao vô tình nhìn chằm chằm vào ngực của người cung nữ bởi vì chiều cao giới hạn của nàng. So với vóc dáng của mình, thì cô ta có vẻ là con lai ngoại quốc. Thực tế thì làn da trắng của cô ta rất đẹp, đó là thứ mà nàng mong muốn được chiêm ngưỡng một lần trong đời.
“Này, nghe cho rõ đây.”
(Oh, không tốt không tốt.)
Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ về những thứ khiếm nhã, nàng đã khiến các cung nữ tức giận.
Tóm lại thì, những cung nữ này tức giận vì lý do gì mà Maomao lại được làm việc dưới trướng của Jinshi. Dù họ có nói gì, thì nàng cũng chỉ là một nô tỳ nên nàng chẳng thể làm gì khác. [note19883]
Thậm chí dù nàng có nói sự thật cho họ, chắc gì họ đã tin.
Nếu như Maomao có vẻ đẹp của một công chúa ngoại tộc như Quý phi Gyokuyou, một cơ thể khêu gợi như Quý phi Rifa và sự gợi cảm như Pairin tỷ tỷ, thì sẽ không có ai dám phàn nàn. Tuy nhiên, Maomao giống như một con gà gầy nhom xơ xác quá mức và phủ đầy tàn nhang. Không thể chối cãi rằng nàng trông thật chướng mắt khi được làm việc cạnh tên thái giám xinh đẹp đó; họ nghĩ rằng nếu như có cơ hội thì họ sẽ thế luôn chỗ của nàng.
(Ờm, mình nên làm gì bây giờ?)
Maomao không phải kiểu người ăn nói lưu loát, đã có rất nhiều lần nàng không thể bộc lộ đúng cảm xúc của mình. Nhưng giữ im lặng lúc này chỉ khiến họ tức giận thêm.
“Vậy thì, các người muốn nói rằng các người đang ghen tị với tôi à?”
Đi thẳng vào vấn đề. Nhưng những từ ngữ đó như đổ thêm dầu vào lửa. Mình biết đó là đáp án sai mà. Cái tát để lại trên má nàng một vệt đỏ. Đau đấy. Nàng xoa má.
Mình muốn tránh tạo thêm phiền phức với năm cung nữ đang bao vây mình. Maomao cân nhắc. Dù cho đó là cái tát với sức của một nữ nhân, thì đau vẫn cứ là đau.
Mình chả thể làm gì được cả, thôi thì cứ đưa ra một cái cớ vậy. Maomao nghĩ.
“Đừng nói với tôi là các người nghĩ rằng tôi được đối xử đặc biệt đấy nhé? Không thể nào có những thứ như vậy đâu. Không có chuyện một nữ nhân xấu xí như tôi có thể xứng với đại nhân đẹp như tiên nữ đó được, đúng không?”
Gương mặt ngập tràn giận dữ của những cung nữ đó giật giật khi nghe những lời của Maomao nói trong khi nàng cúi thấp đầu.
Cách này có thể có hiệu quả. Maomao tiếp tục.
“Liệu các người có cho rằng vị đại nhân đó có khẩu vị tệ như vậy không? Liệu các người có nghĩ rằng ngài ấy là kiểu người cố tình muốn gặm xương gà với những mẩu thịt bị tróc ra và rơi xuống sàn, trong khi có bào ngư và thịt heo trước mặt không? Không phải việc đó khiến ngài ấy trông như người bị hâm dở à?” [note19884] [note19885]
Có thể bởi vì nàng cố ý nhấn mạnh phần hâm dở. Cơ thể của các cung nữ thậm chí còn bắt đầu run rẩy.
“Tôi không biết rõ lắm, nhưng liệu đó có phải là một sở thích điên rồ của một người có nụ cười thiên thần và vẻ đẹp tuyệt trần như vậy không?”
“Không đời nào!” [note19886]
“Đ-Đúng vậy.”
Các cung nữ bắt đầu làm ầm lên. Nhưng, một người trong số họ vẫn nhìn nàng với vẻ ngờ vực.
“Nếu vậy thì, tại sao ngài ấy lại thuê ngươi?” – Người cung nữ tương đối điềm tĩnh ấy hỏi.
Đó là một cung nữ với bộ ngực đầy đặn, vóc dáng lộng lẫy. Nghĩ về cái đó thì, nàng để ý rằng chỉ có người này vẫn bình tĩnh từ lúc trước. Có vẻ như cô ta cũng như những cung nữ khác, đã nhượng bộ nàng nửa bước; cô ta trông như muốn dò hỏi về tình thế của nàng hiện nay.
(Chà, nếu như mình không thể lừa họ thì...)
Maomao nâng tay trái lên và kéo ống tay áo. Nàng tháo bỏ phần băng quấn từ cổ tay đến khủy tay của mình. Thành thực thì nó không phải là thứ nên chưng ra cho người khác thấy, nên nàng chỉ muốn cho họ xem trong giây lát. Nhưng biểu cảm cứng ngắc của đám cung nữ cho thấy họ đã nhìn đủ rồi.
(Nó như đang mưng mủ vì gần đây mình đang thử nghiệm thuốc chữa bỏng.)
Đó hẳn là một thứ cực kỳ kinh khủng đối với đám cung nữ trẻ tuổi con nhà gia giáo.
“Vị đại nhân xinh đẹp như một tiên nữ ấy thực sự là một thiên thần từ sâu trái tim ngài. Ngài ấy ban cho những người như tôi một công việc để có thể trả món nợ của mình.”
Maomao nói trong khi quấn lại băng tay của mình.
“…đi thôi.”
Đám cung nữ, đã hết hứng thú, rời đi. Chỉ có một người vẫn nhìn Maomao chằm chằm, nhưng sau đó cô ta cũng quay lại với công việc của mình.
(Cuối cùng cũng kết thúc.)
Maomao, vặn cổ, cầm giẻ lau lên một lần nữa. Ngay khi định đi đến nơi tiếp theo để tiếp tục việc lau dọn, nàng để ý thấy tên thái giám xinh đẹp đang đứng dựa đầu vào tường.
“Ngài đang làm gì vậy, Jinshi đại nhân?”
“…không có gì. Bên cạnh đó, có phải ngươi luôn bị bắt nạt như vậy?” [note19887]
“Không sao ạ. Cũng còn đỡ rắc rối hơn so với các cung nữ nội cung [note19888] . Nhân tiện, cái dáng vẻ của ngài như vậy là sao ạ?”
Nàng nghĩ rằng đó không phải là tư thế mà một quý tộc xinh đẹp như y nên làm. Quá nhiên, Gaoshun, người đang đứng đằng sau cũng gật đầu.
“Vậy thì, nô tỳ xin phép lau dọn khu vực kế tiếp ạ.”
Ngay khi Maomao vừa rời đi với một cái thùng trên tay, Jinshi lẩm bẩm với chính mình bằng cái âm giọng tuyệt vời của y, “Hâm dở…” [note19889]
(Mình đoán mình đã không nói điều gì đó vô lễ.)
Ngay cả khi Jinshi có được chứng kiến tất cả sự việc trước đó, thì nàng cũng không làm gì sai cả. Maomao chăm chỉ làm công việc dọn dẹp của mình.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
2 tuần vừa rồi mình hết ốm rồi lại chuyển nhà. Đến giờ vẫn chưa nối mạng ở nhà mới nên có chút chậm trễ, giờ mới đăng được. Các bạn thông cảm :)) Có vài chương có ảnh thì sẽ thêm sau nhé