“Thật vậy ạ?”
Jinshi nói một cách lịch sự, nhưng trong giọng nói của y không thể hiện sự tôn trọng tương xứng. Người trị vì tối cao chậm rãi gật đầu. Ngài đang trong độ tuổi sung mãn nhất và có một bộ râu rất đẹp.
Hoàng đế và Jinshi ở trong một cung điện nào đó của Hoàng Thành. Nơi này tuy nhỏ, nhưng có tầm nhìn thoáng đãng – vậy nên thậm chí là một con chuột cũng không thể lởn vởn quanh đây.
Đức vua tự rót cho mình một ly rượu nho và chậm rãi ngả người trên chiếc ghế trường kỷ được trang trí bằng ngà voi. Cho đến lúc này, Jinshi khá thư giãn thoải mái dù cho y đang đối ẩm cùng với người được tôn kính nhất đất nước này.
Hoàng đế vuốt bộ râu tuyệt đẹp của mình và mỉm cười. Thật xảo quyệt. Liên tưởng ngài ấy với từ ngữ đó thì quả là xấc xược, nhưng nó thực sự hợp. Ngài ấy là kiểu người sẽ không bao giờ thất bại.
“Vậy ngươi sẽ làm gì? Không phải ngươi là người làm vườn, chăm sóc hoa viên của trẫm sao?” [note19873]
Đối diện với những ngôn từ chắc chắn được sử dụng để kích động y, Jinshi chỉ muốn cười cay đắng. Dù thật kỳ lạ khi y tự miêu tả nụ cười của mình đẹp tựa tiên nữ và có thể mê hoặc bất kì ai; thứ duy nhất y tự tin lại chỉ có vẻ bề ngoài. Như một kẻ yếu thế; y không thể chạm tay vào những thứ mà y thực sự muốn. Bất kể có cố gắng như thế nào, y vẫn không thể trở nên xuất chúng. Y chỉ tốt hơn một chút so với tiêu chuẩn trung bình. Chỉ có vẻ ngoài của y là vượt trội hơn so với tất cả người khác.
Đó là điều mà y đã hiểu, dù trong quá khứ y từng không thể chấp nhận nó. Nếu như không thể phá bỏ những giới hạn trong lĩnh vực học thuật hay quân sự, thì y chỉ cần tận dụng những khía cạnh xuất sắc khác mà bản thân sở hữu. Kết quả là, Jinshi tồn tại như một người cai quản xinh đẹp của Nội Cung. Tại sao không tận dụng khuôn mặt tuyệt sắc, giọng nói ngọt ngào - những thứ mà quá dư thừa với một nam nhân - vào tâm huyết của y?
“Tuân lệnh.” – Jinshi, với nụ cười duyên dáng nhưng đầy quyết tâm, cúi đầu trước hoàng đế.
Nếu như có những chuyện mà ngươi có thể làm, thì hãy làm thử đi. Hoàng đế mỉm cười với món rượu nho trong miệng.
Thần hiểu. Sau tất cả thì, Jinshi không hơn gì một đứa trẻ. Vì thế, y chỉ có thể chơi đùa trong lòng bàn tay của đức vua.
Người có thể làm bất cứ thứ gì người muốn.
Jinshi cần phải đáp ứng yêu cầu vô lý của hoàng đế. Đó là công việc của Jinshi, và cũng là một món cược với ngài ấy. Y phải thắng cược lần này. Đó là phương pháp duy nhất mà Jinshi đã lựa chọn. Có thể có những phương pháp khác, nhưng Jinshi không nghĩ ra, vì y chỉ là một con người tầm thường.
Do đó, y đã chọn con đường như ngày hôm nay.
Jinshi nâng cốc, nhấp môi và làm ẩm cổ họng mình với món rượu táo ngọt.
Trên khuôn mặt của y là nụ cười diễm lệ của một tiên nữ.***
“Được rồi, thứ này, thứ này nữa. A, và mang thêm cả thứ này nữa.”
Đó là Meimei, một kỹ nữ, đang ném son môi, phấn phủ và quần áo cho nàng. Maomao đang ở một gian phòng lớn màu xanh thẫm, nàng ở đây vì Meimei tỷ tỷ đã gọi nàng tới.
“Muội không cần nhiều đến thế đâu, tỷ tỷ à.”
Maomao nhặt son môi và phấn phủ mặt bị ném ra và đặt trả chúng lại trên kệ trong phòng.
Meimei phê bình hành động của nàng với vẻ mặt kinh ngạc. “Muội đừng có bảo là không cần đến chúng. Những người trong đó còn có thứ tốt hơn thế. Sao muội không ăn mặc tươm tất hơn chút đi.”
“Đó chỉ là những thứ mà kỹ nữ cần để trưng diện khi đi tiếp khách thôi mà.”
Mình muốn thử nghiệm chỗ thảo dược hái được ngày hôm qua quá. Maomao nói trong khi liếc nhìn chúng, vừa lúc một tấm thẻ gỗ rơi về phía nàng. Người rất để ý quan tâm chăm sóc người khác, nhưng cũng dễ nổi nóng, Meimei tỷ tỷ đã ném nó. Maomao ôm đầu và cúi xuống.
“Muội nghĩ rằng chỉ bởi vỉ muội có một công việc tốt thì muội có thể trở thành như vậy à? Trên đời này còn có những người chẳng giúp được gì lại còn ghen tị với vị trí của muội đấy. Muội phải sống với lòng biết ơn, nếu không thì những vị khách danh giá sẽ rời bỏ muội đấy.” [note19875]
“...Muội hiểu.”
Sự giáo dục ở Rokushoukan khá là thô ráp đối với cả lão bà bà và Meimei. Tuy nhiên, những lời lẽ của Meimei cũng có sức thuyết phục. Maomao lúng túng đi nhặt lại tấm thẻ gỗ. Nó bị bôi đen bởi dấu vết viết đi viết lại nhiều lần, một bài thơ với những nét chữ duyên dáng. Meimei là một kỹ nữ đã ở độ tuổi để tính đến chuyện nghỉ hưu, nhưng cô ấy có đủ thông minh để hiểu rằng danh tiếng của mình vẫn chưa chấm dứt. Cô mua vui cho khách bằng tài ngâm thơ, chơi cờ vây và cờ Shogi. Một kỹ nữ chỉ bán đi tài năng nghệ thuật của mình thay vì những khoái cảm nhục dục.
Meimei là một trong Tam Công Chúa của Rokushoukan. Maomao không rõ cần bao nhiêu cố gắng để đạt được đẳng cấp cao nhất của kỹ nữ trong một lầu xanh nổi tiếng. Nhưng vị trí của Meimei hiện tại cũng một phần nhờ vào sự dạy dỗ của Đại Tỷ [note19876] . Đại Tỷ, như theo cách gọi trong lầu xanh, không phải là chị em máu mủ, mà là người kỹ nữ tiền bối cô ấy theo hầu khi còn là một kamuro. [note19877]Hiện nay, ba kỹ nữ được mệnh danh Tam Công Chúa cũng đã trở thành các Đại Tỷ.
“Muội đã được làm việc ở một nơi tốt như vậy. Hãy làm việc thật chăm chỉ.”
Đứng đó là một tỷ tỷ hiền lành và nhân hậu, không giống người vừa thô bạo ném tấm thẻ gỗ ban nãy. Cô ấy chậm rãi vuốt má Maomao bằng những ngón tay được sơn vẽ và vén mái tóc rối bù của nàng ra sau tai.
“…Vâng.”
Meimei cười duyên dáng với câu trả lời nhu mì của Maomao.
“Rồi sau đó, muội sẽ tìm được một tấm chồng tốt. Nơi đó chắc cũng như tên gọi, sẽ đầy những người có xuất thân danh giá. A, tỷ cũng sẽ rất vui nếu như muội mang về những vị khách cao quý trong khi ở đó.”
Nụ cười của cô ấy hơi khác với nét dịu dàng vừa nãy. Dường như có chút đen tối ẩn bên trong.
Meimei tỷ tỷ cười khúc khích một cách nham hiểm. Tỷ ấy khá giống lão bà bà ở một vài khía cạnh, Maomao nghĩ. Những kỹ nữ sẽ không thể sống sót nếu họ thiếu đi sự quyết đoán.
Cuối cùng, Maomao kết thúc với việc trở về nhà với một bọc lớn nhồi nhét đầy y phục và cả một bộ trang điểm hoàn chỉnh. Nàng loạng choạng trở về căn nhà đổ nát của mình với hành lý là đống quà cáp từ các kỹ nữ và tự hứa với bản thân sẽ mang thêm nhiều khách hàng tới cho họ.
Nàng vẫn còn nguyên những ký ức về một quý tộc đẹp mã, xuất hiện ở khu đèn đỏ nửa tháng sau khi nàng rời Nội Cung
Maomao đã đùa rằng tên thái giám đó có một khẩu vị lạ đời. Để trả nợ thay cho nàng, y sẵn sàng vung hàng đống tiền làm hoa mắt cả lão bà bà, cùng với đông trùng hạ thảo [note19878]
như là một món quà thể hiện cho sự chu đáo. Tính cả thời gian đóng dấu vào văn tự, vụ trao đổi thậm chí còn không mất đến một phần tư canh giờ. [note19879]
Và như vậy, một lần nữa Maomao sẽ lại làm việc tại hoàng cung. Nghĩ đến việc phải chuyển tới sống và làm việc ở đó, rời xa cha của nàng, nàng đã cảm thấy có chút khó xử. Nhưng sau khi kiểm tra lại bản hợp đồng, nàng nhận thấy các quy định đã nơi lỏng hơn đáng kể so với hồi trước. Từ khi biết rằng nàng sẽ không mất tích ở một nơi có trời mới biết, cha nàng mỉm cười dịu dàng và nói. “Cứ làm như con muốn”. Nhưng cái nhíu mày thoáng quá cùng với ánh mắt kì lạ khi ông nhìn vào khế ước nghĩa là gì nhỉ? Có lẽ là do nàng sẽ đến làm việc tại nơi mà cha nàng đã không có những kỉ niệm tốt đẹp khi còn là thái giám ở đó. Nàng quyết định sẽ không nghĩ nhiều về nó nữa. Những điều vô nghĩa trên thế giới dù có đào sâu phân tích đến như thế nào, thì vẫn là vô nghĩa cả thôi.
“Con nhận được nhiều quà đấy.” – Cha nàng nói với tông giọng bình thản trong khi nấu thảo dược bằng một cái vạc.
Bên trong căn nhà vẫn lạnh giá dù có đứng ngay gần bếp bởi gió lùa vào qua những chỗ đổ nát. Maomao và cha nàng phải mặc rất nhiều lớp áo. Nàng thấy ông liên tục xoa đầu gối, liệu có phải chỗ mà ông phải chịu nhục hình năm xưa đang đau nhức trở lại không?
“Mình không thể mang quá nhiều thứ được.”
Maomao nhìn vào túi hành lý mà nàng đã chuẩn bị. Một bộ nghiền, cối để giã thuốc, một cuốn sổ ghi chép những loại thảo dược, và một lượng tối thiểu y phục và đồ lót của nàng.
(Mình chắc chắn sẽ cần bộ nghiền và cái cối đấy. Cuốn sổ cũng cần nữa. Nhưng giảm số lượng đồ lót xuống nữa thì…)
Maomao nhăn mặt rên rỉ.
Cha nàng đặt chiếc chảo lên bếp và tiến đến chỗ Maomao.
“Maomao à, con không nên mang theo những thứ này.”
Maomao nhìn cha một cách ngờ vực khi ông lấy những dụng cụ đó ra khỏi bọc quần áo của nàng.
“Nếu như con không phải thái y mà lại mang theo những thứ đó, con sẽ bị người ta nghi ngờ là đang bào chế thuốc độc đấy…Thôi nào, đừng làm vẻ mặt như thế chứ. Con đã quyết định việc này mà, sẽ rất tệ nếu bỏ ngang giữa chừng đấy .”
“Cha đang đùa sao…” – Maomao nằm vật xuống sàn.
Có vẻ như cha có thể nhận ra những gì nàng muốn nói chỉ bằng cách nhìn vào biểu hiện của nàng.
“Được rồi, con hãy nhanh chóng chuẩn bị đồ rồi đi ngủ đi. Con có thể mang thêm vài thứ sau nếu như con có thêm một chút sự cho phép đấy. Sẽ thật vô lẽ nếu mắc lỗi ngay ngày đầu tiên làm việc.”
“…Con hiểu rồi.”
Maomao miễn cưỡng để đống đồ nghề lên chiếc kệ ọp ẹp và nhét thêm vài thứ khác mà nàng có thể sử dụng được từ đống quà tặng vào trong chiếc túi vải. Nàng nheo mắt khi thấy chiếc hộp hình vỏ sò với son và phấn trang điểm bên trong. Nhưng vào lúc này, nàng chỉ nhét cái hộp nhỏ vào trong túi.
Nàng cũng mang theo thêm một cái áo độn cao cấp lấy trong những thứ nàng nhận được. Có phải nàng được tặng một món đồ của khách bỏ quên? Thiết kế của nó không giống những loại mà kỹ nữ hay dùng.
Maomao nhìn cha đang đặt chiếc chảo qua một bên và cho thêm củi khô vào bếp. Sau khi tiếp củi xong, ông đi những bước vất vả về phía tấm futon bằng rơm được lót một tấm vải mỏng và nằm xuống. Ông phủ lên người một tấm chăn làm từ một cái chiếu rơm khác và đống y phục ko mặc đến.
“Thôi nào, cha sẽ tắt đèn khi con xong.” – Cha nàng nói, giữ lấy cái đèn lồng có mùi dầu cá.
Sau khi Maomao xong việc gói ghém đồ đạc, nàng định đi ngủ trên chiếc giường phía bên kia căn phòng. Nhưng bỗng nhiên với một ý nghĩ, nàng kéo tấm thảm rơm lại gần.
“Gì vậy? Đã một thời gian dài con không làm vậy rồi. Ta tưởng con không còn là một đứa trẻ nữa?”
“Thì, trời lạnh mà.” – Ánh mắt của Maomao có chút ngượng ngùng.
Nàng kéo tấm futon qua cạnh chỗ cha nàng. Nếu nàng nhớ không nhầm, thì nàng đã ngủ một mình từ khi 10 tuổi. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Maomao phủ thêm một lớp y phục cao cấp nàng được tặng lên giữa cha và tấm futon của mình, rồi chậm rãi nhắm mắt. Nàng nằm xuống, cuộn tròn lại như thể một bào thai bé nhỏ. [note19880]
“Con sẽ lại phải cô đơn một lần nữa.”
Cha nàng nói với một âm giọng điềm tĩnh.
“Cũng không hẳn. Lần này con có thể trở về bất cứ khi nào con muốn.” – Maomao trả lời lạnh nhạt.
Hơi ấm từ cánh tay của cha đang chạm vào lưng nàng.
“Đúng vậy nhỉ. Cứ về bất cứ khi nào con muốn nhé.”
Ông xoa đầu Maomao với cánh tay nhăn nheo của mình. Dù cho nàng gọi ông là “cha, cha ơi”, ông lại trông gần giống một nữ nhân già hơn. Nếu như để kể về ông, thì ông có lẽ như một người mẹ.
Maomao không có mẹ. Nhưng thay vào đó, nàng có một người cha hiền lành, một lão bà bà khó chịu, và những tỷ tỷ vui vẻ.
(Mình có thể quay lại bất cứ khi nào mình muốn.)
Dù cho có nghĩ theo cách ấy, nàng vẫn thấy thật sự cô đơn. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay gầy gò như một cành củi khô đang vuốt tóc nàng, Maomao ngủ thiếp đi.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK