“Chúng ta nên làm gì đây?” – Tên nô tài ít nói đưa những văn kiện cho chủ nhân của anh ta.
Đó là một vấn đề đau đầu.
“ Đây là danh sách tên của tất cả những người, đã bao gồm cả gia tộc của Fonmin, liên quan đến vụ việc đó.”
Fonmin đã bị xử tử. Cho dù đã tránh được hoạ tru di, nhưng gia tộc của ngài ấy vẫn sẽ bị tịch thu tài sản. Và tất cả đều phải chịu hình phạt về thể xác, theo tuỳ mức độ.
Thật sự may mắn là chủ nhân của Fonmin, quý phi Ah Duo đã được kết luận là không hề có dính líu.
Các thương nhân trao đổi buôn bán với gia đình của ngài ấy cũng bị xét là các bên liên quan. Tuy rằng họ chỉ là một gia tộc nuôi ong, nhưng có vẻ như hoạt động của họ có một quy mô rộng lớn khá đáng kể.
“80 người trong số này là cung nữ của nội cung.”
“Chờ đã, 80 trên 2000 người? Tỉ lệ cao thật đấy. [note19648] ”
“Thuộc hạ đoán vậy.”
“Vậy chúng ta có nên che đậy không?” Gaoshun hỏi vị chủ nhân đang cau mày của mình, và tiến lại gần.
“Ngươi có thể làm được không?”
“Nếu như ngài muốn.”
Nếu như ngài muốn...
Gaoshun sẽ chấp hành những mệnh lệnh của Jinshi.
Không quan trọng nó có đúng hay không, chỉ cần là ý muốn của Jinshi.
Y thở dài.
Một cái tên quen thuộc nằm trong báo cáo về các bên liên quan.
Tuy người này đã bị bắt cóc và bán đi nhưng cũng bị xem là có dính dáng đến vụ việc ấy.
“Vậy thì, thuộc hạ sẽ phải làm gì?” – Gaoshun thì thầm.
Sẽ thật tốt nếu như y chỉ cần đơn giản đưa ra một quyết định.
Nhưng
y cảm thấy lo lắng khi nghĩ về vẻ mặt của người nô tỳ ấy lúc biết được quyết định của y. [note19649]
***
“Một cuộc sa thải hàng loạt?” – Maomao hỏi.
“Đúng zậy.” [note19650]
Shaoran vừa nhai những quả hồng khô vừa nói. Những quả hồng khô này được làm từ những trái hồng Maomao hái trộm được từ vườn cây ăn quả và bí mật treo chúng dưới mái nhà.
“Nó như là một cuộc thanh trừng gia tộc hay cái gì đó đại loại thế. Những cung nữ được bán vào đây từ các gia đình thương nhân có liên quan cũng bị sa thải luôn.” – Shaoran nói.
(Mình có cảm giác xấu về điều này.)
Trực giác của Maomao thường luôn đúng.
Gia đình của nàng trong văn tự bán là một thương gia. [note19651]
(Sẽ khá là đáng lo ngại nếu như mình bị sa thải lúc này.)
Nàng đang hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Hiển nhiên, nàng sẽ rất vui nếu như được trở về phố đèn đỏ. Nhưng cuộc đời nàng sẽ rớt xuống đáy nếu bị lão bà bà bắt đi tiếp khách ngay khi nàng vừa trở lại.
Sau Rihaku, nàng vẫn chưa kiếm được thêm vị khách “sộp” nào.
Đó chính là vấn đề.
(Mình chắc chắn sẽ bị bán đi mất.)
Sau khi Maomao tạm biệt Shaoran, nàng quyết định đi tìm một người mà nàng không nghĩ rằng bình thường nàng sẽ muốn gặp.
“Thật bất ngờ. Ngươi đang thở gấp đấy.” – Tên thái giám diễm lệ tình cờ bắt gặp nàng ở Nội cung chính môn...
Sau khi nàng đã đi tìm hắn ở tất cả cung điện của Tứ Phu Nhân, chứ không chỉ riêng Cung Ngọc Bích.
“… - “
“Bình tình nào. Mặt ngươi đang đỏ kìa.” – Jinshi nhìn nàng với vẻ hơi sốt ruột hiện trên gương mặt tiên nữ của y.
“Nô-Nô tỳ có, đ-điều muốn hỏi ngài.” – Maomao lắp bắp.
Jinshi nheo mắt. Vì lý do nào đó, khuôn mặt của y tràn ngập vẻ ảm đạm. “Ta hiểu. Vào trong rồi nói.”
Nàng được đưa vào phòng của Thượng Cung Quan. Nàng lấy làm tiếc cho ngài ấy phải chấp nhận đứng chờ trong vô vọng ở ngoài như thường lệ. Nàng cúi đầu rồi đi vào trong.
“Dù thế nào thì, ngươi chắc hẳn đã phải được nghe về vụ sa thải hàng loạt.” – Jinshi nói.
“Đúng vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra với nô tỳ ạ?” – Maomao hỏi.
Thay vì trả lời, Jinshi cho nàng xem văn kiện. Tên của Maomao cũng nằm trong số những thứ được viết trên tờ giấy chất lượng cao đó.
“Điều này có nghĩa là ngươi sẽ bị cho thôi việc.” – y nói.
(Mình nên làm gì đây?)
Nàng không ở vị thế để có thể bảo y rằng làm ơn đừng gọi đó là sa thải. Nàng liên tục nhắc nhở rằng mình chỉ là một nô tỳ.
Nàng gắng không nhìn y với vẻ nịnh nọt, cố giữ cho gương mặt mình vô cảm. Kết quả là, nó trở thành khuôn mặt nàng thường trưng ra khi nàng nhìn y như thể đang nhìn một con côn trùng.
“Chuyện gì vậy?” – Giọng điệu thắc mắc của y thiếu đi sự dịu dàng như thường lệ. Đúng hơn, giọng của y nghe như của một thiếu niên. Trái với tông giọng của mình, gương mặt của y đầy vẻ nghiêm trọng.
“Nô tỳ chỉ là một cung nữ. Nếu như ngài ra lệnh cho nô tỳ làm một cung nữ, một đầu bếp, thậm chí là người thử độc, nô tỳ vẫn chấp nhận.”
(Đó là tại sao, xin đừng sa thải nô tỳ.)
Nàng cố nói rằng xin hãy sử dụng nàng hết mức có thể.
Biểu hiện của tên nam nhân trẻ tuổi vẫn giữ sự kiên định. Y đột nhiên đảo mắt và thở hắt ra.
“Ta hiểu rồi. ta sẽ tăng phần trợ cấp thôi việc cho ngươi” – Âm giọng của tên nam nhân thật lạnh lùng. Nàng không thể đọc được biểu cảm u ám của y.
Đàm phán thất bại.
***
Đã bao nhiêu ngày trôi qua từ cái ngày mà chủ nhân của anh ta mất đi khí phách của mình?
Không có vấn đề gì với công việc hiện tại. Nhưng Gaoshun đã chịu đựng đủ việc y chỉ ngồi trong góc phòng, tỏa ra cái bầu không khí u ám mỗi khi anh trở lại thư phòng.
Thậm chí đến bào tử còn có nhiều động lực hơn để bay hơn y. [note19652]
Nam nhân trẻ tuổi với nụ cười lộng lẫy của một thiên nữ cùng một giọng nói ngọt ngào không còn ở đó nữa.
Sau khi có cáo thị sa thải, Maomao đã rời đi ngay tuần kế tiếp. Tuy không phải mẫu người hướng ngoại, nhưng tất nhiên, nàng vẫn có đủ phép lịch sự khi đi đến gặp từng người một để nói lời cảm ơn họ đã giúp đỡ.
Quý phi Gyokuyou đã do dự, nhưng khi nghe được rằng đó là quyết định của Jinshi, ngài rút lại điều đó. “Vạn sự đã rồi.” – Ngài ấy rời đi với một lời nhận xét sắc sảo.
“Chúng ta đáng lẽ nên giữ cô ta lại.” – Gaoshu nói.
“Đừng nói gì cả.” – Jinshi trả lời.
Gaoshun khoanh tay, những nết nhăn trên trán anh ta trở nên sâu hơn.
Mọi chuyện đã ra sao hồi chủ nhân bị mất món đồ chơi ưa thích?
Dù anh ta đã cho y thêm nhiều món đồ chơi mới hiếm có khác.
Anh ta đã vượt qua khó khăn ấy như thế nào?
Có lẽ không tốt cho y khi có món “đồ chơi” đó.
Jinshi không muốn coi nàng như một thứ công cụ nên đã để nàng ra đi. Dù cho Gaoshun có phân bổ một nữ nhân mới vào một vị trí khác phù hợp, liệu mọi việc sẽ như thế nào?
Điều này, thực tế thì, khá là phiền hà.
“Nếu một thứ thay thế không ổn, thì chúng ta chỉ cần chuẩn bị hàng thật thôi nhỉ?” – trong khi lẩm bẩm không để Jinshi nghe được, anh ta chợt nhớ đến một người
Đó là một quan võ biết rất rõ gia đình nô tỳ đó.
“Sẽ tốn công đây.” – Anh ta nói.
Gaoshun, một người thông thái, đang phải gãi đầu.