“Ngươi có khách đấy. Đi đi.”
Maomao bị lão bà bà tống lên một cỗ xe lộng lẫy.
Có vẻ như công việc tối nay của nàng sẽ là hầu tiệc cho một vài vị bá quan.
Maomao thở dài. Nàng bị đưa đến một biệt viện rộng lớn ở phía bắc của kinh thành.
Các tỷ tỷ của nàng và những người khác, tất cả đều khoác lên mình những bộ y phục lộng lẫy và trang điểm đẹp mê hồn. Khi nghĩ rằng mình cũng thuộc hàng ngũ những mĩ nhân ấy, nàng cảm thấy có chút không thoải mái.
Họ đi qua một hành lang dài, bước lên trên cầu thang xoắn ốc, và được dẫn vào một căn phòng rộng rãi.
Những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà, diềm đỏ rủ xuống đung đưa.
Những vị khách quan của ngày hôm nay đang ngồi trên thảm trải sàn bằng lông thú.
Năm người ngồi cạnh nhau trông trẻ hơn nàng tưởng.
Pairin tỷ tỷ liếm môi khi thấy một nam nhân trẻ tuổi lấp loáng dưới ánh nến. [note19858]
Joga tỷ tỷ phải huých nhẹ sườn tỷ ấy.
(Nhanh chóng giới thiệu đi nào.)
Nàng được nghe rằng họ là các thượng quan của triều đình.
Có vẻ như người giới thiệu là Rihaku.
Món nợ của Maomao có thể giảm đi đôi chút bởi nàng có mối quan hệ với Rihaku.
Chà, nhờ số tiền trợ cấp thôi việc của nàng nhiều hơn dự kiến, thật là tốt khi nàng chỉ cần làm việc bán thời gian như thế này, không đến mức phải bán thân, nhưng..
(Cái tặc lưỡi của lão bà bà…)
Có vẻ như lão bà bà thực sự muốn Maomao trở thành một kỹ nữ.
Những hành động của bà ấy trong suốt bao năm nay đã khẳng định điều đó.
Bà ấy nói với Maomao rất nhiều lần rằng nàng hãy dừng trò chơi dược sĩ ấy lại đi, nhưng nàng không thể. Nàng chỉ có hứng thú với việc bào chế thuốc, không có chỗ cho ca hát và nhảy múa.
(Dù nhìn cách nào thì họ cũng rất giàu có.)
Sẽ tốn nhiều tiền hơn để mời kỹ nữ đến nơi ở của mình so với tổ chức tiệc ở lầu xanh. Hơn nữa, họ đã cho gọi những kỹ nữ nổi tiếng, những người đáng giá bằng cả lương thưởng của một năm chỉ cho một buổi hầu rượu.
Đó là Tam Công Chúa của Rokushoukan: Meimei, Pairin, Joga; Và cả ba được mời đến cùng một lúc.
Maomao là một trong số những kỹ nữ đi theo để giúp đỡ Tam Công Chúa.
Dù đã trải qua phần lớn các bài huấn luyện, nhưng nàng vẫn không thể ngâm thơ, không thể chơi được đàn nhị, và nhảy múa thì miễn hỏi đi. [note19859]
Nàng chỉ có thể chăm chú vào những chén rượu của các vị khách quan và giữ cho chúng không bao giờ cạn.
Dán lên môi một nụ cười, nàng chậm rãi rót rượu vào những chiếc chén rỗng. Mọi người đang đứng hình bởi khả năng ngâm thơ và nhảy múa của các tỷ tỷ. Nó khiến nàng cảm thấy dễ chịu vì không ai để ý nàng cả.
(Ô? Có phải ngài ấy đang buồn?)
Mặc cho mọi người cười đùa, uống rượu, và tận hưởng buổi tiệc, có một người vẫn đang chán nản. [note19860]
Nam nhân trẻ tuổi, khoác trên mình bộ y phục cao cấp nhất, đang ngồi bó gối và tự rót rượu cho mình.
Bầu không khí ở chỗ đó mang một màu xám xịt.
(Có phải ngài ấy vừa mới mất việc?)
Maomao, đồng cảm một cách kỳ lạ, lấy một bình rượu đầy và ngồi xuống bên cạnh nam nhân âu sầu.
Phần tóc mái bóng mượt che đi nửa phần trên của khuôn mặt của ngài ấy.
“Để ta yên.”
(?)
Chà. Nghe như một âm giọng mà nàng từng biết trước đây.
Tay nàng di chuyển cùng lúc với ý nghĩ của nàng.
Lo lắng về sự vô lễ hoàn toàn không hiển hiện trong tâm trí nàng.
Cẩn thận để không chạm vào trán nam nhân đó, nàng dịu dàng vén phần tóc mái lên.
Một khuôn mặt yêu kiều hiện ra.
Biểu cảm của nam nhân ấy đột nhiên chuyển thành sự bất ngờ.
“Jinshi đại nhân?”
Dù không có nụ cười rạng rỡ, hay giọng nói ngọt ngào tựa mật ong, nhưng rõ ràng đó là tên thái giám mà nàng đã quen thuộc.Jinshi chớp mắt nhiều lần. Nàng không thể bình tĩnh lại khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
“Nô tỳ đã nghe câu đó nhiều rồi.”
“Đừng nói với ta là ngươi đang giả dạng bằng cách trang điểm đấy?”
“Nô tỳ cũng đã nghe câu đó nhiều rồi.”
Nàng có cảm giác rằng nàng đã có cuộc hội thoại tương tự thế này trước đây.
Khi nàng thả tóc mái của y về vị trí cũ, Jinshi vươn tay ra và cố nắm lấy tay của Maomao.
“Sao ngươi lại né ta vậy?” – Y nhìn nàng với vẻ mặt hờn dỗi.
“Xin hãy tránh chạm vào các kỹ nữ ạ.”
Đó là luật. Nàng không thể làm gì cả. Nó sẽ tốn thêm phụ phí.
“Trước đó thì, chuyện gì với trang phục của ngươi vậy? “
“Nô tỳ đang làm việc bán thời gian.”
“Ở một lầu xanh? Ý ngươi là… ngươi...?”
Hiểu những ý Jinshi muốn nói, Maomao nheo mắt cau có nhìn y.
Rõ ràng tính cách của y chỉ đơn giản là hay nghi ngờ về trinh bạch của người khác.
“Không hẳn. Nô tỳ vẫn chưa tiếp vị khách nào. Chưa thôi.”
“Chưa thôi…”
“…”
Nàng không thể trả lời. Trước khi trả đủ khoản nợ còn lại của nàng, chắc chắn sẽ có lúc lão bà bà bắt nàng phải đi tiếp khách.
Trong khi cha và các tỷ tỷ của nàng vẫn còn giữ nàng tránh khỏi việc đó, thì lúc này nó không phải là vấn đề.
“Ta có thể mua ngươi không?” [note19861]
“Hả? Xin ngài đừng đ..-?”
Một ý nghĩ xuất hiện cắt ngang câu nói của nàng.
“Đó cũng là một ý hay.”
“?!” – Jinshi có vẻ sốc.
Theo cách nào đó, khi y không mang cái vẻ ngoài lấp lánh thì gương mặt y cũng có khá nhiều cảm xúc. Nụ cười tiên nữ kia tuy rất đẹp, nhưng nó không giống với biểu cảm của một con người.
Nàng thi thoảng còn tự hỏi rằng có phải tên này có hai hồn trong một phách?
“Cũng không tệ nếu như nô tỳ được làm việc trong nội cung thêm một lần nữa.”
Vai của Jinshi rũ xuống. [note19862]
Có chuyện gì à?
“Không phải ngươi muốn thôi việc vì ngươi ghét chỗ đó à?”
“Nô tỳ nói thế bao giờ?”
Mặc dù nàng đã đề nghị được tiếp tục làm việc để có thể trả được nợ, chính y là người đã sa thải nàng. Dù cho vướng phải khá nhiều rắc rối, nàng đã có điều kiện làm việc thuận lợi với các cung nữ của Quý phi Gyokuyou. Nàng cũng không mong chờ ở nơi nào khác sẽ có một công việc hy hữu là trở thành người thử độc.
“Nếu có gì đó nô tỳ không thích, thì là việc nô tỳ không thể bào chế dược liệu.”
“Ngươi thực sự nên dừng việc đó lại đi.” – Jinshi đặt cằm lên đầu gối và nở một nụ cười cay đắng. “Phải rồi. Ngươi là kiểu người như vậy mà nhỉ.” [note19863]
“Ngài nói vậy nghĩa là gì?”
“Liệu đã có ai khác bảo ngươi là người ít nói chưa?”
“…Nô tỳ đã nghe câu đó nhiều rồi.”
Nét cay đắng trong nụ cười của y dần chuyển thành vẻ ngây thơ.
Lần này Maomao phải cúi đầu để che giấu vẻ mặt cáu kỉnh. Và, Jinshi vươn tay ra.
“Sao ngươi cứ né ta vậy?” – Y hỏi.
“Đó là luật.”
Dù nàng nói vậy, Jinshi vẫn không rút tay lại. Y nhìn Maomao với đôi mắt lúng liếng.
“Một chút thôi cũng không được sao?”
“Không được.”
“Sẽ không đau đâu.” [note19864]
“Nó sẽ làm tâm hồn nô tỳ đau.”
“Chỉ một tay thôi. Một ngón tay thôi cũng được.”
“…” – Cố chấp! Nghĩ kĩ thì tên này thật dai dẳng.
Nàng nhắm mắt đầu hàng và thở dài. “Chỉ dùng ngón tay của ngài thôi.”
Có thứ gì đó chạm vào môi nàng.
Nàng mở mắt ra. Một phần son môi đỏ lưu trên ngón tay thon dài của Jinshi.
Trong khi Maomao đang chết lặng, Jinshi đã thu tay về. Và sau đó, ngoài tất cả dự đoán của nàng, y nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đôi môi của mình. [note19865]
(Tên này...)
Y tách nhẹ hai ngón tay và dịu dàng tô phần son đó lên đôi môi đẹp lạ lùng của y.
Jinshi khép hờ mắt, trưng ra một nụ cười còn ngây thơ hơn khi nãy.
Gò má của y ánh lên sắc hồng của hoa đào như thể cũng được phủ bằng lớp son ấy.
Hai vai của nàng run run, nhưng khi Jinshi đối mặt với nụ cười ngây thơ quá mức của y, nàng chỉ lắc đầu, đảo mắt đi nơi khác và không nói gì cả.
(Mình và hắn không phải một cặp.) [note19866]
Maomao mím chặt đôi môi run rẩy [note19867]
. Hai má nàng bắt đầu đỏ hồng lên dù nàng thậm chí còn không dùng phấn trang điểm.
Khi nàng nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng cười khúc khích, nàng nhận ra mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng.
Các tỷ tỷ cũng đang nhìn nàng, cười toe toét.
Nàng cảm thấy lo sợ những điều sau này sẽ xảy đến.
Chuyện này cực kỳ không dể chịu tẹo nào cả.
Gaoshun đột nhiên xuất hiện, khoanh tay lại một cách nhẹ nhõm.
Như thể bảo rằng nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành.
Vì vốn dĩ đang rất xấu hổ nên nàng không thể nhớ chuyện gì xảy ra sau đó.
Nàng chỉ nhớ rằng các tỷ tỷ đã chất vấn nàng rất kiên trì.
***
Một vài ngày sau, có một vị quan đẹp mã xuất hiện trong khu phố đèn đỏ của kinh thành.
Người nam nhân ấy mang theo số tiền lớn đến nỗi làm lóa mắt cả lão bà bà, và vì một vài lý do,thêm cả một loài cây lạ có thể mọc trên một con côn trùng [note19868] , chỉ để hỏi chuộc một cô gái.
***
Phần Nội Cung KẾT THÚC.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK