Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân III)

chương 63: rời đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên khu luyện tập thể chất của Hồng Tam Hội, Bạch Doanh Thần cởi tr@n, để lộ một phần cơ thể rắn chắc.

Đã hơn hai tiếng tập luyện không ngừng nghỉ, vẻ mặt anh vẫn không lộ chút gì là mệt mỏi.

Đường Hân cũng đứng kế bên liên tục đả đòn vào bao cát boxing trước mặt, tay cô không đeo găng tay mà chỉ quấn băng vải quanh tay, như thế sẽ rất đau nhưng Đường Hân đã quen với việc này rồi nên cũng thấy bình thường.

Bỗng dưng cô thấy hơi mệt, Đường Hân ngừng tay, ôm bao cát để giữ thăng bằng sau đó quay đầu nhìn Bạch Doanh Thần, nhẹ nhàng cất tiếng.

"Bạch Doanh Thần, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, em thấy anh tập cũng nhiều rồi."

Bạch Doanh Thần nghe thấy vậy cũng ngừng tay, anh tháo chiếc găng tay ném sang một bên, sau đó tới gần cô.

"Em muốn ăn gì không? Anh đưa em đi!"

Sắc mặt của Bạch Doanh Thần dịu dàng đến mức bất bình thường, những cận vệ ở đó đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết có nhầm lẫn hay họ làm việc quá sức nên hoa mắt.

Bạch Doanh Thần bỗng thấy vướng mắc liền trừng mắt cảnh cáo.

Cho dù bất kể là lí do gì, thì trong tình huống này không một ai muốn rước họa vào thân nên tất cả cận vệ ở đó đều rời đi ngay tức thì.

Đường Hân không nói gì thêm chỉ cười cười nhìn Bạch Doanh Thần.

Thấy lạ, Bạch Doanh Thần bỗng nhíu mày:"Em cười cái gì?"

"Anh doạ họ sợ rồi kìa, anh có thể đối xử với họ nhẹ nhàng một chút, như vậy họ sẽ ít áp lực hơn."

Bạch Doanh Thần không hình dung được ý của Đường Hân, anh hỏi lại:"Bằng cách nào?"

Đường Hân bước tới gần anh, Đường Hân có hơi e ngại lùi lại một bước nhưng vẫn không nhanh bằng động tác của Bạch Doanh Thần.

Anh đưa tay ôm lấy eo cô, vóc dáng của Đường Hân rất cân đối, lại còn mặc bộ đồ bó sát càng làm tôn lên vẻ đẹp khó cưỡng.

Đường Hân hơi đỏ mặt nhưng cũng cố gắng không để cho Bạch Doanh Thần thấy bộ dạng này.

Đường Hân mỉm cười đưa hai tay lên vành môi của anh nhẹ nhàng nhích lên một chút:"Anh có thể như thế này, mỉm cười với họ giống như mỉm cười với em vậy đó."

Bạch Doanh Thần để người Đường Hân tựa vào tường, ân cần lau đi nhưng giọt mồ hôi trên mặt cô sau đó mới nói:"Anh có thể mỉm cười với họ, nhưng cách anh cười với họ không bao giờ sánh được cách anh cười với em.

Bởi vì em là duy nhất."

Nghe những câu nói này của Bạch Doanh Thần, khuôn mặt Đường Hân ngày một nóng bừng lên, cô cúi mặt rồi đấm vào lòng ngực anh.

"Anh học tính dẻo miệng này từ ai vậy?"

Trong lòng Bạch Doanh Thần chợt nảy sinh ra một cảm giác chiếm hữu lạ lùng.

Người con gái trước mặt quá quyến rũ, rõ ràng một người hoàn hảo như Bạch Doanh Thần có thể có nhiều cô gái đẹp hơn, giỏi hơn ở bên cạnh để phò trợ nhưng ai chỉ rung động với mỗi cô gái này, đây cũng là một điều khó lí giải, bởi những gì Bạch Doanh Thần làm chỉ có Bạch Doanh Thần hiểu.

Đường Hân bị ép vào tường, tim mỗi lúc đập một nhanh, cô dường như nín thở hẳn khi khuôn mặt của anh ngày một tiến gần.

Nhìn bờ môi căng mọng của Đường Hân, Bạch Doanh Thần phút chốc lại bị chiếm lấy thần trí, trong vô thức anh cũng không biết bản thân mình làm gì.

Tuy đây không phải là lần đầu nhưng cô vẫn còn run.

Tim Đường Hân mỗi lúc đập một nhanh, đôi tay trở nên run rẩy, không biết bấu víu vào đâu đành đặt hai tay lên ngực anh.

Càng nhìn gần, Đường Hân quan sát khuôn mặt Bạch Doanh Thần càng rõ, tướng mạo này ngắm không biết bao nhiêu cho đủ.

Đường Hân cũng nhắm mắt, gửi gắm bờ môi mình đến anh.

"Lão đại!"

Trịnh Thiên từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng biết ý tứ mà xoay lưng lại.

Bạch Doanh Thần tặc lưỡi chửi thầm, sau đó buông Đường Hân ra, chậm rãi mặc lại chiếc áo.

Đối với tình cảnh này, Đường Hân cũng không biết nên buồn hay nên vui, cô thở phào một hơi lấy lại lí trí sau đó bước tới bên cạnh anh.

"Chuyện gì?"

Lúc này, Trịnh Thiên đi tới, cúi đầu đưa một tấm thiệp với giao diện khá bắt mắt đến cho Bạch Doanh Thần.

"Cuối tuần này Hình phu nhân có tổ chức tiệc rượu mừng tuổi cháu trai chào đời, bà ấy có ý muốn mời lão đại tới góp vui, còn có ý muốn lão đại đưa Thẩm tiểu thư theo."

Bạch Doanh Thần khẽ chau mày, Hình thị là một tập đoàn khá lớn, nhưng tầm ảnh hưởng đến Châu Âu thú thật không bằng Bạch thị, trước giờ hai tập đoàn luôn cạnh tranh nhau, lúc nào Hình thị cũng là chiếc đuôi theo sau.

Hôm nay lại gửi thư mời, chắc có lẽ bà ta lấy cái cớ này để tiếp cận hợp tác với Bạch thị, từng bước đưa tập đoàn của bà ta lên đứng ngang hàng với Bạch thị.

Bạch Doanh Thần cầm tấm thiệp trên tay rồi cười khẩy, sau đó nói:"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi."

"Vâng."

Đường Hân đứng phía sau, khoanh tay nhìn biểu cảm của anh, ngoài mặt thì tỏ ra rất bình thường nhưng trong lòng có chút khó chịu, tại sao lại là Thẩm Gia Tuyết, lẽ nào hai người họ đẹp đôi tới vậy sao?

"Em sao vậy?"

Đường Hân thoát khỏi những suy nghĩ hiện tại trong đầu, sau đó mỉm cười:"Anh và cô Thẩm đã phân rõ mối quan hệ như vậy rồi mà vẫn còn có người tác hợp cho hai người như vậy? Chắc số trời đã định hai người có duyên vợ chồng rồi."

Sắc mặt của Đường Hân có chút không vui, trong lòng Bạch Doanh Thần có chút mãn nguyện, anh đưa tay lên vuốt mẹ một bên má của Đường Hân.

Theo phản xạ Đường Hân liền né tránh, sau đó quay người đi.

"Em còn có việc, em đi trước, anh ở lại muốn tập tiếp thị tập đi."

Tư thế bước đi của Đường Hân cũng không thoải mái, những cử chỉ này cho thấy rõ ràng Đường Hân đang ghen nhưng không nói ra, Bạch Doanh Thần cũng không trách cô tại sao lại có thái độ ấy với mình.

Ngược lại Bạch Doanh Thần còn cảm thấy hạnh phúc là đằng khác.

....

Trở về phòng, Đường Hân liền tắm rửa sạch sẽ sau đó trở ra phòng ngủ, tinh thần của cô có vẻ không được tốt nhưng không biết là vì chuyện gì?

Ngồi xuống trước bàn trang điểm, trên bàn chỉ vài ba cây son môi với một hộp phấn, ngoài ra thì chẳng có gì nổi bật.

Nhớ lại cái hôm cô sang phòng của Thẩm Gia Tuyết, trên bàn trang điểm của cô ấy là vô số những vật phẩm mắc tiền mà bản thân cô không biết tên cũng chẳng biết cách sử dụng.

Đường Hân chợt thấy mình thật quê mùa, không chút gì có thể xứng với Bạch Doanh Thần.

Tiếng gõ cửa phát ra phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

Đường Hân ngoảnh đầu sang buộc giọng cất tiếng:"Cửa không khoá vào đi."

Bên ngoài, Swan chậm rãi mở cửa, sau đó vén tà váy bước vào.

Đã lâu Swan mới mặc lại phong cách này nên đôi phần cảm thấy không quen, vừa lượm thượm vừa cầu kì.

"Swan, hôm nay em lạ thế?" Đường Hân tròn mắt đứng dậy, từ lúc biết Swan tới giờ Đường Hân chưa từng nhìn thấy Swan trong bộ dạng này, không phải là không đẹp mà đẹp đến không ngờ.

"Em...!không phải đang tính đi hẹn hò đấy chứ? Trịnh Mặc phải không?" Đường Hân khẽ nhướng mày.

"Không phải, em không phải đi hẹn hò.

Em có chuyện muốn nói với chị."

Thấy Swan có chút căng thẳng, Đường Hân không đùa nữa, sau đó cô cùng Swan ngồi xuống ghế.

Biểu hiện của Swan hôm nay rất khác thường, trông không giống như mọi ngày.

Mặc dù rất nôn nóng nhưng cô vẫn không hỏi gấp.

"Em phải chuyển đi rồi.

Thực sự em cũng không muốn rời xa chị đâu nhưng em còn nhiều chuyện phải làm không đi không được."

Lúc trước, Swan một mực không muốn rời Đường Hân một bước, nhưng nay đột ngồi lại muốn đi ắt hẳn có chuyện quan trọng.

"Chị có thể giúp gì cho em không?"

Swan khẽ lắc đầu, mỉm cười:"Không ạ, em tự xử lý được mà.

Bây giờ bên cạnh chị có Bạch lão đại rồi, em cũng yên tâm nhiều hơn."

Đường Hân nắm lấy tay của Swan, đột ngột những kí ức đẹp đẽ lại ùa về, những lúc có nhiệm vụ, cả hai đều háo hức nhận lấy không chút suy nghĩ, cho dù chuyện đó có nguy hiểm tới mức nào.

Cùng sống cùng chết, tình cảm chị em vô cùng khăng khít, bây giờ muốn tách rời thực sự không nỡ.

"Được rồi, nếu em có công việc thì cứ giải quyết, có chuyện gì khó khăn cứ việc gọi cho chị."

Swan khẽ gật đầu, ánh mắt nuối tiếc không muốn rời xa Đường Hân, cô chậm rãi tiến tới, ôm lấy chị mình:"Em sẽ nhớ chị lắm."

Swan biết, bản thân mình sắp gặp biến cố, không biết trốn đi đâu cũng không biết cách nào để giải quyết, cô không muốn chuốt phiền phức cho những người cô yêu thương.

Vì vậy, cô đành phải gánh chịu một mình.

....

Chập tối.

Trịnh Mặc trở về Bạch viên, anh đi tuần xung quanh khu biệt thự nhưng không hề thấy bóng dáng của Swan đâu.

Trong lòng chợt thấy bất an liền hỏi một người giúp việc.

"Cô biết Swan đi đâu không?"

"Lúc chiều tôi có thấy cô ấy thu dọn hành lí rồi rời khỏi đây, còn đi đâu thì tôi không biết."

Vừa dứt câu, Trịnh Mặc lập tức xoay lưng chạy đi.

Đứng trước phòng của Đường Hân, Trịnh Thiên giơ tay đập cửa.

"Có chuyện gì vậy Trịnh Mặc."

"Cô biết Swan đi đâu đúng không, nói cho tôi biết đi?"

Nhìn dáng vẻ mặt sốt sắn của Trịnh Mặc, Đường Hân không khỏi nghi hoặc.

"Tôi không biết.

Swan chỉ nói là có công việc cần giải quyết, còn ngoài ra thì Swan không nói cho tôi biết gì nữa."

Nghe xong câu trả lời, Trịnh Mặc không còn chút hi vọng, anh thở dài một hơi, nói "cảm ơn" trong vô thức rồi quay đi.

Bóng lưng của Trịnh Mặc khuất dần bên dãy cầu thang, Đường Hân cũng lắc đầu bất mãn, rõ ràng đôi bên đều có ý nhưng tại sao không nói ra?.

Truyện Chữ Hay