Bạch Doanh Thần bước lên lầu, thấy cửa phòng của Đường Hân đã khóa trái, trong lòng của anh có chút muộn phiền, anh vốn biết Đường Hân khó chịu khi nghe người khác nhắc chuyện của mình và Thẩm Gia Tuyết mặc dù anh và cô ấy đã phân rõ ràng mối quan hệ, tuy nhiên vẫn còn một số người chưa biết nên sinh ra hiểu nhầm, Bạch Doanh Thần quyết định công khai với giới truyền thông về mối quan hệ giữa mình và Đường Hân.
“Cốc cốc cốc...”
Bạch Doanh Thần khẽ đưa tay gõ cửa, anh không nghe thấy cô trả lời, đứng kiên nhẫn chờ trong một lúc lâu, cuối cùng Đường Hân cũng ra mở cửa.
“Sao anh lại ở đây?” Đường Hân có hơi nhỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên Bạch Doanh Thần chủ động đến phòng của mình, mặc dù không biết lí do là gì nhưng Đường Hân vẫn có chút an ủi trong lòng.
"Tôi không được đến đây sao?” Bạch Doanh Thần khẽ nhướng mày, “Đây là nhà của tôi tôi muốn đi đâu cũng được, muốn ngủ ở đâu cũng được, chi bằng tối nay tôi ở lại với em.”
Đường Hân lập tức phản đối:”Không được.”
“Tại sao?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân thì làm sao có thể ở chung được chứ?”
Bạch Doanh Thần thấy câu nói có hơi vô lí, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi thì làm gì có chuyện khoảng cách ở đây.
“Em đã là người phụ nữ của tôi thì tôi muốn làm gì em cũng được, đừng nói đến chuyện ở chung, thậm chí là ngủ chung hay những chuyện còn phi thường hơn thế nữa tôi cũng có quyền thực hiện.”
“Ai là người phụ nữ của anh chứ?”
Ánh mắt của Đường Hân có chút dè chừng vì biết hành động tiếp theo của Bạch Doanh Thần là gì.
Đường Hân không nói gì, cẩn thận lùi về phía sau, mặc cho Bạch Doanh Thần có phản ứng thế nào.
Dáng vẻ Đường Hân bước đi có phần hậm hực tức tối nhưng chẳng thể làm gì được anh, vì vậy chỉ biết im lặng.
Thấy vậy Bạch Doanh Thần nheo mắt, chậm rãi bước vào trong.
Trong lòng Đường Hân chợt rối bời khi nhìn vào ánh mắt của Bạch Doanh Thần, một ánh mắt khiến con tim cô chết lặng trong ái tình.
Cô không biết bản thân mình phải làm gì để giữ Bạch Doanh Thần khi một con người quá hoàn hảo được sự chú ý của rất nhiều người phụ nữ, cô không đủ khả năng.
Mi mắt Đường Hân cụp xuống, cô lặng thầm ngồi bên giường, một lời cũng không nói, Bạch Doanh Thần biết hiện tại Đường Hân đang rất mông lung, suy tư, anh không muốn để cô lo âu nên anh nhất định phải có quyết định rõ ràng.
Bạch Doanh Thần chẫm rãi tiến tới rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Hân, biểu hiện của cô có chút bất an, anh liền ôm cô vào lòng, ân cần cất giọng: “Em đang giận anh sao?”
“Không có.
Anh làm gì mà em phải giận chứ?”
Bạch Doanh Thần khẽ cười, nụ cười dần lộ ra bên ngoài kèm theo biểu cảm mờ ám khó đoán.
Bất chợt Đường Hân đẩy người Bạch Doanh Thần ra, sau đó nhìn Bạch Doanh Thần, nói: “Em không muốn chia sẻ anh với những người con gái khác đâu.
Khi biết người khác tác hợp cho anh và người con gái khác em thấy rất khó chịu.”
Bạch Doanh Thần hiểu cảm giác của cô, anh đưa tay từ từ chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hân.
“Xin lỗi đã để em phân tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt.”
"Vậy anh tính làm gì?"
"Tối đó em đi với anh."
"Ý anh là cùng anh đi dự tiệc rượu của Hình thị sao?"
Bạch Doanh Thần chậm rãi gật đầu.
Đường Hân bĩu môi:"Nhưng người ta mời anh với cô Thẩm mà, đưa em theo làm gì chứ?"
"Anh muốn đưa bạn gái mình theo, ai dám ý kiến?"
…..
Hắc Dạ Môn.
Trong căn phòng tràn ngập bóng đêm, Lệ Chấn Giang ngồi ở góc bàn, hai tóc rủ xuống che đi một nửa khuôn mặt, vì vậy nên không ai biết biểu cảm hiện tại của anh thế nào.
Nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là điều tích cực.
Lệ Chấn Giang bỗng ngẩng mặt lên, đưa tay cầm lấy một bức ảnh đã được đóng khung kĩ lưỡng.
Người trong bức ảnh là một nam một nữ và không ai khác chính là anh và Đường Hân.
Bức ảnh này chụp lúc Đường Hân mười lăm tuổi, lúc đó cô nói là sẽ ở bên anh suốt đời, nhưng có lẽ bây giờ cô đã quên rồi.
Nghĩ đến chuyện tình cảm Đường Hân và Bạch Doanh Thần diễn biến ngày càng tốt Lệ Chấn Giang mỗi lúc mỗi căm phẫn, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn hết mức có thể, vì chỉ khi có tỉnh táo anh mới hoàn toàn có được Đường Hân.
Tiếng gõ cửa bỗng dưng phát ra làm Lệ Chấn Giang có chút giật mình, anh cẩn thẩn đặt tấm hình xuống sau đó cất giọng trầm trầm trả lời.
“Vào đi!"
Được sự cho phép của Lệ Chấn Giang, Thập Lăng Tiêu mới dám mở cửa bước vào.
“Thiếu gia.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện anh giao cho tôi điều tra đã có kết quả rồi!”
Hắc Dạ Môn chiếm được ưu thế nên trong tháng này cho nên làm ăn khá tốt, nhưng không hiểu tại sao thông tin trong bang cứ bị truyền ra ngoài, nghi rằng trong tổ chức có nội gián, Lệ Chấn Giang liền cho Thập Lăng Tiêu âm thầm điều tra, cuối cùng cũng tìm được kẻ đứng sau.
Mạc Hàn Lâm từng là một trợ thủ có tiềm năng nhất nhì Hắc Dạ Môn được Lệ Chấn Giang trọng dụng, anh luôn đánh giá rất cao năng lực của hắn ta nhưng điều mà Lệ Chấn Giang không ngờ tới nhất chính là sự việc này là do Mạc Hàn Lâm gây ra.
Sau khi đã nghe chuyện, Lệ Chấn Giang lập tức ra lệnh lôi hắn ta đến.
Mạc Hàn Lâm còn rất trẻ, lại còn rất thông minh và giỏi giang, hắn chắc chắn biết bán đứng tổ chức sẽ có hậu quả như thế nào nhưng sao hắn vẫn liều mạng làm? Đó là điều Lệ Chấn Giang đang thắc mắc.
Hắn quỳ trước mặt Lệ Chấn Giang, khuôn mặt không chút sợ hãi nhìn về phía anh.
Ngoài mặt, Lệ Chấn Giang rất điềm đạm, hạ giọng cất tiếng: “Hắn ta cho cậu lợi nhuận gì mà khiến cậu bán đứng Hắc Dạ Môn?”
Mạc Hàn Lâm trước giờ là một con người trọng tình trọng nghĩa, Lệ Chấn Giang biết rõ điều đó nhưng vì tình huống bất đắc dĩ buộc hắn ta phải làm thế.
Lệ Chấn Giang ném chiếc ipad xuống trước mặt Mạc Hàn Lâm, đoạn video trong chiếc ipad là cảnh hai người đàn ông đang lắp bom trên chiếc xe ô tô của Mạc Hàn Lâm.
Nếu bây giờ Mạc Hàn Lâm leo lên chiếc xe đó để tẩu thoát thì không còn con đường nào khác.
Hắn ta như không tin vào mắt mình, không ngờ bọn chúng lại có thể làm thế?
“Lệ thiếu, tôi sai rồi, là tôi hồ đồ!”
Lệ Chấn Giang vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì: “Nói!”
Bây giờ Mạc Hàn Lâm không dám làm trái, hắn nhanh nhẹn đáp lời: “Lệ thiếu, tôi bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.
Mẹ tôi đang bệnh nặng cần một số tiền lớn để phẩu thuật, tôi không còn cách nào khác nên mới làm việc cho hắn, bán...!bán thông tin của tổ chức, hắn nói, sau khi xong việc sẽ cho tôi một số tiền lớn còn giúp tôi bỏ trốn.”
“Nếu như cậu tin theo lời chúng thì giờ nãy cậu đã trở thành một đống tro rồi.”
Ánh mắt Lệ Chấn Giang ngày một trở nên căm phẫn, ngay cả Thập Lăng Tiêu cũng không dám nói giúp một cậu, anh rút trong người ra một khẩu súng vô thanh rồi ném nó xuống trước mặt Mạc Hàn Lâm.
“Tự giải quyết đi!”
Người phản bội anh chỉ có tự giết và bị giết không có không có khái niệm tha thứ, và cũng không vì điều gì vì bất kì ai mà thay đổi luật lệ này.
Tay chân Mạc Hàn Lâm trở nên run rẩy, hắn bò về phía Lệ Chấn Giang liên tục dập đầu: “Lệ thiếu, xin anh tha cho tôi lần này, tôi biết lỗi rồi, tôi không dám tái phạm lần sau, xin anh nể tình bấy lâu nay tôi liều mạng làm việc cho Hắc Dạ Môn mà cho tôi thêm một cơ hội.”
Bản tính của Lệ Chấn Giang vốn máu lạnh, anh ghét nhất việc kẻ khác phản bội mình, thêm lần này bao nhiêu chuyện liên tục xảy đến, đặc biệt là chuyện của Đường Hân khiến Lệ Chấn Giang không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Trước kia, Lệ Chấn Giang vô cùng thích thú trêu đùa con mồi của mình nhưng nay lại muốn dứt khoát ra tay.
Trong đầu Lệ Chấn Giang là một mớ hỗn loạn, dường như đã mất kiểm soát, anh liền rút con dao bên thắt lưng ra, liên tục đâm vào người của Mạc Hàn Lâm.
Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, Mạc Hàn Lâm không kịp phản xạ nên gục tại chỗ.
Máu từ vết thương tuôn ra ướt đẫm bộ đồng phục hắn đang mặc, nhìn tình hình chung, hắn chắc chắn không qua khỏi.
Đối với trường hợp này, Thập Lăng Tiêu không lạ cũng không quen, anh không dám suy nghĩ nhiều liền lấy khăn đưa cho Lệ Chấn Giang.
Lau sạch vết máu trên tay, Lệ Chấn Giang nhìn cái xác dưới sàn bằng ánh mắt lơ đễnh, sau đó nhếch môi: “Biết làm gì tiếp theo rồi chứ?”
Thập Lăng Tiêu luôn biết tác phong diệt cỏ phải diệt tận gốc của Lệ Chấn Giang cho nên dù lần này anh không muốn giết người vô tội nhưng vẫn phải làm.
....
Bạch viên.
Người làm của Bạch gia thường thức dậy rất sớm, chỉ mới ba bốn giờ dưới sảnh đã xôn xao tiếng nói rôm rả của vài người giúp việc.
Bạch Doanh Thần đứng ở ban công trong phòng của Đường Hân, tay nâng niu ly rượu vang, nhẹ nhàng lắc lư rồi đưa lên miệng nếm một chút.
Rượu này khá mạnh nên khiến Bạch Doanh Thần có chút khó chịu.
Đêm nay anh lại không ngủ được, không phải vì tâm trạng mà là bệnh cũ của anh lại tái phát.
Bạch Doanh Thần lại sợ Đường Hân và Lục Mạn Nhu lo lắng nên tạm gác chuyện này sang một bên.
Ánh sáng bên ngoài rất yếu, Bạch Doanh Thần khó có thể nhìn rõ người con gái đang nằm trên giường.
Anh tiếp tục đưa ly rượu lên uống một ngụm nữa.
Rời khỏi phòng, Bạch Doanh Thần đi dọc hành lang đến phòng làm việc, đúng lúc gặp Vương Nguyên đang đi tới.
Nhìn sắc mặt của Bạch Doanh Thần không được tốt, Vương Nguyên lo lắng cất giọng: “Lại bị mất ngủ à?”
Bạch Doanh Thần không nói chỉ nhướng mày, sau đó bước tới hành lang, đặt tay lên lan can, quan sát khung cảnh dưới lầu, tâm trạng anh đã không tốt nên giờ khung cảnh trước mắt dù có đẹp cũng trở nên tẻ nhạt, vô vị.
Vương Nguyên tiếp bước theo sau, nghiêng đầu cao giọng chất vất.
“Sao không nói với tôi, còn uống rượu nữa chứ, bộ anh muốn chết sớm à?”
Bạch Doanh Thần không nói chỉ quay đầu nhìn Vương Nguyên cười mỉm, sau đó xoay người tựa lưng vào lan can, nhìn Vương Nguyên với bộ dạng đầy tâm ý, giống như ánh mắt khi tái kiến bằng hữu đã xa cách lâu năm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Doanh Thần nhìn Vương Nguyên với ánh mắt này, cho nên thâm tâm anh có chút dè chừng, đề phòng.
Người này rất nguy hiểm!
"Có gì thì nói đi!".