Rời khỏi quán bar ồn ào, náo nhiệt.
Trịnh Thiên đưa Swan đến một nơi yên tĩnh.
Cơn gió từ tốn lả lướt qua những lọn tóc óng mượt của Swan, bỗng chốc cô lại thấy lành lạnh, một cảm giác thiếu sót lại bủa vây xung quanh mình.
Trịnh Thiên ngồi xuống một kệ đá gần đó, sau đó chỉ tay xuống bên cạnh.
"Em ngồi xuống đây!"
Swan chậm rãi làm theo.
Ngồi cạnh Trịnh Thiên, Swan nghe mùi rượu từ anh toả ra nồng nặc, dường như trước lúc cô đến anh đã uống rất nhiều.
"Anh và Trịnh Mặc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Swan nói xong thì chăm chú nhìn sắc mặt của Trịnh Thiên.
Từ đầu tới cuối, Trịnh Thiên vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc khó đoán.
Anh không trả lời Swan ngay mà quay sang chậm rãi ngắm nhìn Swan.
Mái tóc Swan xoã ngang lưng, bờ môi không chút son nhưng vẫn thu hút người khác một cách lạ thường.
Thú thật, Swan rất xinh đẹp, nhưng cô không biết chăm chút cho bản thân nên bình thường khi nhìn vào có chút quê mùa.
Trịnh Thiên không quan tâm điều đó, người anh thích anh không quan trọng tướng mạo mà cái anh yêu chính là tính cách và thái độ của cô.
Bàn tay Trịnh Thiên tính đưa lên vuốt lấy mái tóc dài mượt của Swan nhưng đột ngột thu lại.
Bởi vì anh cảm nhận được, mình không còn quan trọng trong lòng cô nữa, vị trí của anh đã mất hoặc có thể tất cả mọi chuyện là do anh ảo tưởng mà ra.
Trịnh Thiên cười chua chát, sau đó thấp giọng nói.
"Anh và Trịnh Mặc từng có mối quan hệ cực kỳ tốt.
Sau khi ba mẹ mất, anh và Mặc nương tựa nhau để sống, đến khi được Bạch thiếu gia nhận nuôi thì ra bọn anh bắt đầu ra sức làm việc để lấy được sự tin tưởng của lão đại.
Trong một lần làm nhiệm vụ, Trịnh Mặc và anh vô tình cứu được cô gái tên Ôn Tranh, nghiệt ngã là cả anh và cậu ấy đều có tình cảm với Ôn Tranh.
Tuy nhiên, anh chấp nhận lùi lại phía sau, cố tình đẩy mạnh mối quan hệ của hai người họ...!Nhưng, Ôn Tranh lại có tình cảm với anh, cô ấy đứng trước mặt anh nói cô ấy rất yêu anh, cuối cùng anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, cùng Ôn Tranh làm chuyện có lỗi với Trịnh Mặc.
Anh không những phản bội em trai của mình mà còn không bảo vệ được người còn gái mình yêu.
Anh là một người anh trai tồi tệ, Swan anh vô dụng lắm đúng không?"
Trịnh Thiên đưa ánh mắt đỏ ngầu như sắp rơi lệ nhìn Swan.
Cô nhẹ nhàng để Trịnh Thiên tựa vào vai mình, cử chỉ ôn nhu, nhẹ nhàng xoa mái tóc bồng bềnh của Trịnh Thiên: "Anh không vô dụng, anh là một người rất tốt, rất giỏi.
Trịnh Thiên đừng nghĩ nữa, em xin lỗi, em không hỏi nữa."
Cả người Trịnh Thiên run lên bần bật, dường như anh rất sợ, sợ điều gì đó không thể nói thành lời.
Swan là một người rất hiểu chuyện nên không nói thêm bất kỳ câu nào đả kích tâm trạng của Trịnh Thiên nữa.
Sau một hồi khi Trịnh Thiên đã bình ổn lại, Swan cùng Trịnh Mặc trở về Bạch gia.
...
Chuyện Trịnh Mặc và Trịnh Thiên truyền đến tai Bạch Doanh Thần, anh vô cùng tức giận liền bắt hai người họ chịu trừng phạt, mặc dù Đường Hân và Swan đã cố gắng xin xỏ nhưng vẫn vô ích.
Trịnh Thiên và Trịnh Mặc bị đưa đến căn phòng tối của Hồng Tam Hội để lãnh chịu trừng phạt thích đáng.
Anh em một nhà đánh nhau là chuyện Bạch Doanh Thần ghét nhất, thêm vào đó lí do chính đáng gây đánh nhau là gì thì không nói, nhưng còn đây vì một người phụ nữ đã mất mà làm mất tình anh em, chuyện này đồn ra ngoài không biết phải giấu mặt ở đâu? Cho nên lần này dù là bất cứ ai đi chăng nữa anh cũng không nương tay.
Trịnh Thiên và Trịnh Mặc bị trói ở hai hướng khác nhau, liên tục bị giáng những đòn thập tử nhất sinh xuống người.
Trước sự giám sát của Bạch Doanh Thần, người làm nhiệm vụ đành nhắm mắt hoàn thành tốt trách nhiệm mặc dù họ không muốn làm đau anh em của mình.
Sau hơn năm mươi roi đả kích vào người, cuối cùng cũng kết thúc cực hình.
Mặc dù họ là những người có sức khỏe tốt từng trải qua nhiều cơn đau kinh khủng nhưng nhiêu đó không là gì so với roi điện của Bạch Doanh Thần.
Có lần, một người trong Hồng Tam Hội mắc phải lỗi lầm lớn nên cũng phải chịu hình phạt tương tự, kết quả là không chịu nổi cơn đau mà chết tại chỗ.
Trịnh Thiên và Trịnh Mặc còn sống sót ắt hẳn là một kì tích.
Xong chuyện, cả hai mơ màng quỳ trước Bạch Doanh Thần buông lời xin lỗi và được anh bỏ qua, nhưng nếu có lần sau, mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.
...
Trước cánh cửa nối liền căn phòng tra tấn với phòng chính, Swan lo âu bứt rứt hai bàn tay, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai người họ.
Đột ngột cánh cửa phòng mở ra, Trịnh Thiên và Trịnh Mặc đỡ nhau, khập khiễng bước ra, khoé môi rỉ một ít máu, nhưng còn phía lưng thì cả hai đều như nhau, máu tuông ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng.
Swan hoảng hốt chạy tới, vội vã đỡ lấy hai người.
"Hai anh....!Sao lại tới mức này?"
.....
Hôm sau, Bạch Doanh Thần dậy khá sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đường Hân, ở với cô một thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để anh hiểu tường tận thói quen ăn uống của cô thế nào.
Đường Hân rất dễ tính trong chuyện ăn uống, nói chính xác hơn là món nào cũng ăn được.
Tuy nhiên, để bày tỏ lòng thành của mình, Bạch Doanh Thần đã học làm rất nhiều món bổ dưỡng cho sức khỏe mong rằng Đường Hân sẽ thích.
Sau khi đã hoàn tất xong món cuối cùng, Bạch Doanh Thần cởi tạp dề ném sang một bên, đây là lần đầu tiên anh làm đồ ăn cho phụ nữ nên cả người giúp việc đứng xung quanh gian bếp đều tròn mắt đơ người.
Nói cũng chí lí, một người vừa lạnh lùng vừa khó tính như Bạch Doanh Thần bất giác lại ôn nhu một cách khó hiểu với một người phụ nữ xa lạ khiến họ hoài nghi cũng là một điều khó tránh khỏi.
Xong xuôi, Đường Hân bước xuống phòng bếp với bộ dạng mệt mỏi, do tối qua cô thức khuya để cày phim, lại còn khóc lóc nỉ non vì nam nữ chính chia ly, bây giờ nhìn bản thân mình trong gương cô cảm thấy hối hận quá.
Bạch Doanh Thần thấy cô thì cười cười, ra lệnh cho những người giúp việc đi nơi khác.
Thoáng chốc trong phòng bếp chỉ còn có hai người.
"Nhìn ngon vậy." Đường Hân nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt sáng rói lên, sau đó thì vội vã ngồi xuống cùng Bạch Doanh Thần.
"Những món này là anh nấu đó sao?" Đường Hân đưa ánh mắt hiếu kì như tra hỏi nhìn Bạch Doanh Thần, giọng nói pha chút ngọt ngào.
"Phải, tất cả những món này là do anh làm."
"Cho em sao?"
Bạch Doanh Thần nhếch môi gật đầu.
Hai má Đường Hân bỗng chốc đỏ ửng lên, bên cổ truyền đến một lượng nhiệt nóng đến lạ thường, bằng mắt thường cũng thấy cô đang ngại ngùng.
Bạch Doanh Thần không nói chỉ cười cười, anh cầm lấy chén đũa lên, tỉ mỉ gắp điểm tâm chờ cô.
Một lát sau, Đường Hân bỏ đũa xuống, suy nghĩ một chút rồi cũng nói.
"Bạch Doanh Thần, em có chuyện muốn nói."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Hân, Bạch Doanh Thần lập tức hỏi lại.
"Chuyện gì, em nói đi!"
"Thật ra, em...!em muốn trở về Giang Nam."
Để ý mấy hôm nay Đường Hân có vẻ không vui, dường như cô có tâm sự gì đó không thể nói ra, Bạch Doanh Thần bận nhiều việc nên cũng không có thời gian quan tâm đ ến cô, giờ nhìn lại đột nhiên thấy bản thân mình có lỗi.
"Anh đưa em đi."
Bất kể lý do là gì, chỉ cần Đường Hân muốn, Bạch Doanh Thần đều sẽ thực hiện.
Tưởng rằng Bạch Doanh Thần sẽ không đồng ý nhưng khi nghe anh nói câu này, lòng cô chợt nhẹ hẳn ra, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
"Được."
....
Sau trận đòn này cả hai đều bị thương rất nặng nhưng vẫn cố hết sức tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đây chính là điểm mà Bạch Doanh Thần thích nhất ở hai người này.
Trịnh Thiên bước ra khỏi căn phòng tập luyện, đúng lúc Swan đi tới, cô đưa cho anh một chai nước sau đó hỏi hang vài câu.
"Anh chưa khoẻ, sao không nghỉ ngơi mà đến đây."
Trịnh Thiên nhìn chai nước một lúc rồi cười trừ nhận lấy, anh biết Swan không thích mình nhưng tại sao lúc nào cũng quan tâm anh, lúc nào cũng cho anh cảm giác hạnh phúc rồi lại nhẫn tâm giật lấy không chút thương tiếc?
"Anh ổn mà, em đến đây là để đưa nước cho anh thôi sao? Còn gì muốn nói với anh nữa không?"
Ánh mắt Trịnh Thiên chứa đựng nhiều cảm xúc, Swan có thể dễ dàng nhìn thấy nhưng cố ý lảng tránh.
Cô ngập ngừng một hồi rồi nói:"Em...!Chuyện hôm trước, em muốn nói rõ với anh...."
"Anh biết rồi! Em không cần nói gì nữa, anh biết em thích ai, suy cho cùng người đó cũng không phải là anh, anh cũng không muốn cưỡng ép em, anh tôn trọng em vì thế Swan, anh xin rút lại lời nói của mình tối đó, xin lỗi vì đã thích em." Trịnh Thiên đặt chai nước lại vào tay Swan, mỉm cười ôn nhu:"Người em cần quan tâm không phải là anh, cậu ấy đang chờ em."
Nói rồi Trịnh Thiên xoay người bỏ đi, Swan bối rối nhìn chai nước cũng chẳng biết nói gì vào lúc này..