Sau khi Anh Cả bị ám sát, Càng Long giờ như rắn mất đầu, tầm ảnh hưởng cũng ngày một đi xuống.
Trong một cuộc họp được tổ chức ở trụ sở của Càng Long, Lệ Hoa xuất hiện đưa ra đề nghị hợp tác muốn gia nhập Càng Long và Hắc Dạ Môn làm một.
Các ông trùm trong hội cũng hơi do dự, suy cho cùng thì Lệ Hoa cũng là em trai ruột của anh Cả, tài năng cũng không tồi.
Bây giờ thì Càng Long không phát triển nổi, chi bằng đồng ý với đề nghị của Lệ Hoa.
Thế là âm mưu của của Lệ Hoa cũng thành công viên mãn.
Sau khi Càng Long và Hắc Dạ Môn hòa làm một, thế lực ngày một lớn và có tầm ảnh hưởng không nhỏ với giới Hắc Đạo.
Lệ Hoa ỷ thế lực lớn liên tục càn quét, lấn át những thế lực thấp bé hơn để bành trướng địa bàn, hòng đá Bạch Doanh Thần và Tư Cảnh Nam khỏi chiếc ghế bá chủ Hắc Đạo.
Tuy nhiên, Bạch Doanh Thần biết chuyện chỉ để ngoài tai cho qua, không một chút hứng thú cũng không.
Lệ gia.
Căn phòng làm việc được trưng bày những bình hoa cổ, Lệ Hoa chậm rãi vuốt v e chiếc bình hình bầu dục có khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, khóe môi nở một nụ cười đầy toan tính.
Hắn ta thổi thổi chiếc bình đang cầm trên tay, tỉ mỉ lau sạch bụi bẩn trên đó, xong hắn quay lại nhìn tên đàn ông đang quỳ dưới sàn.
Tên đàn ông bị trói, cố định tại một chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Hoa.
"Hôm đó mày thấy gì?" Lệ Hoa vẫn ung dung nâng niu chiếc bình cổ trên tay.
"Ông biết nếu bang hội biết chuyện ông giết ông chủ thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Tôi không ngờ ông là một con người nhẫn tâm như vậy, vừa ích kỷ vừa độc ác, ngay cả anh trai của mình mà cũng không nương tay.
Như thế có khác gì cầm thú đâu chứ?"
Lệ Hoa không những không tức giận mà còn rất vui vẻ:"Thế thì đã sao? Lão già đó suốt ngày cứ lảm nhảm ba thứ chuyện đạo lý, răn đe dạy bảo tao này nọ, luôn xem thường tao, chưa bao giờ công nhận tài năng của tao.
Chết là đáng."
"Súc sinh." Quản gia Lưu trừng mắt:"Một tên cầm thú như mày khi có chuyện chỉ biết nương tựa vào ông chủ, không làm được tích sự gì cũng tính là có tài sao?"
Sự việc tới nước này, Lệ Hoa càng thêm tức giận, hắn ném chiếc bình cổ xuống đất, những mảnh vụn của gốm văng ra tứ tung, sau đó lớn tiếng:"Câm miệng."
"Sao? Không nhịn được nữa à? Mày giết tao đi.
Nếu không giết tao nhất định sẽ giết mày để trả thù cho ông chủ."
Nghe những lời thách thức từ quản gia Lưu, Lệ Hoa chậm rãi đi tới rồi cúi người nhìn ông với vẻ mặt bỡn cợt.
"Giết mày?" Hắn ta lắc đầu:"Tao giết mày rồi ai nói cho tao biết nơi để hồ sơ mật ở đâu? Tao cho mày một ngày để suy nghĩ, nếu không nói ra nơi cất giữ hồ sơ thì mày tự biết hậu quả, tao nghĩ mày trung thành, yêu thương Anh Cả như vậy chắc hẳn rất yêu con gái mình nhỉ?"
Nhắc tới con gái, quản gia Lưu cứng đờ người, ông suy sụp hoàn toàn khi mình đã bảo đảm an nguy của con gái mình kỹ càng rồi nhưng vẫn bị Lệ Hoa đào ra.
Tay chân ông chợt run rẩy rồi ngã nhào xuống sàn:"Nếu mày dám làm gì con tao, tao sẽ giết mày."
Nắm được điểm yếu của quản gia Lưu, Lệ Hoa nắm chắc phần thắng.
"Mày còn đường để lui sao, mày nghĩ với khả năng hiện tại của mày có thể giết được tao? Đừng cố chấp nữa, nếu ngoan ngoãn thì cả mày lẫn con gái mày đều an toàn, còn ngược, làm trái ý Lệ Hoa này...!thì hậu quả không cần tao nhắc chắc mày cũng biết..."
Xong việc, Lệ Hoa bước ra khỏi căn phòng thì bắt gặp khuôn mặt tối sầm của Lệ Chấn Giang, cuộc nói chuyện vừa rồi anh đã nghe thầy hết.
Lệ Hoa có chút giật mình nhưng cũng vờ như chưa có chuyện gì.
Ông đi tới phía hành lang, chậm rãi châm điếu thuốc.
Khói bốc lên nồng nặc, che đi một phần gương mặt thâm hiểm của Lệ Hoa.
Lệ Chấn Giang chậm rãi đi tới, sau đó mới cất giọng nói:"Sao ba lại làm như vậy?"
"Con nghĩ là tại sao?" Lệ Hoa xoay lưng, đối mặt với con trai mình.
Vóc dáng gầy gò của Lệ Chấn Giang đứng cách ông ta vài bước, dù mặt mũi tối sầm nhưng vẫn khiến người khác thấy được sự mãn nguyện.
"Vốn dĩ con đã biết trước mọi chuyện, tại sao còn hỏi ta."
"Ba muốn nâng cao thế lực con có thể giúp ba, nhưng đâu cần phải giết bác ấy.
Nếu như để người Càng Long biết chuyện, ba sẽ không tránh khỏi tội chết."
Lệ Hoa nghe vậy thì mỉm cười tự nhiên, ông thở dài một mạch rồi khàn giọng cất tiếng.
"A Giang, con phải biết một điều, sống trên đời không ai có thể giúp mình, chỉ có bản thân mình tự nổ lực.
Nếu như con cảm thấy một vấn đề quá khó để giải quyết thì có thể giải quyết kẻ đưa ra vấn đề.
A Giang, nhớ lấy, muốn có tình yêu, tham vọng, quyền lực...!con nhất định phải trở thành kẻ mạnh."
Lệ Chấn Giang im lặng, anh nghiền ngẫm lại câu nói của ba mình.
Tuy tàn nhẫn nhưng lại hợp lý.
Bất chợt anh lại nghĩ tới Đường Hân, người con gái anh đem cả tính mạng để yêu, một suy nghĩ tàn nhẫn chợt xuất hiện trong đầu anh.
"Đường Hân, anh sẽ cho em thấy anh yêu em thế nào?"
.....
Về khuya, Trịnh Thiên đưa Swan trở về nhà, thì bắt gặp Trịnh Mặc đang đứng ở trước khuôn viên gần bãi đỗ xe.
Trịnh Thiên nhìn thấy thì vẫn tỏ thái độ bình thường, anh chậm rãi bước xuống xe rồi cẩn thận mở cửa xe cho Swan.
Ánh mắt của Trịnh Mặc đỏ thẩm nói lên tâm trạng căm phẫn tột đỗ.
Không hiểu sao, Trịnh Mặc lại có suy nghĩ lệch lạc, anh không còn kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, liền lao lên đánh tới tấp vào mặt của Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên chịu những cú đánh đầu như trời giáng nhưng anh vẫn không đánh trả, cả người anh không chịu được lực nữa mà ngã nhào xuống đất.
Bên má phải sưng nhẹ, khoé môi túa máu, mặc dù rất đau, Trịnh Thiên vẫn không nói.
Swan hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cô lập tức chạy tới đẩy Trịnh Mặc ra xa:"Anh đang làm gì vậy?"
Trịnh Mặc đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống Swan đang đỡ Trịnh Thiên đứng dậy, tâm trạng đã không được tốt, lại nhìn thấy Swan quan tâm người khác hơn, trái tim anh thoát chốc lại nhói lên:"Em yêu anh ta lắm sao?"
Nhìn vào ánh mắt của Trịnh Mặc, Swan muốn giải thích nhưng bị Trịnh Thiên cắt lời.
"Thì sao? Cậu cuối cùng cũng chỉ là kẻ thua cuộc." Trịnh Thiên tiếp tục thách thức:"Lần này tôi sẽ không để mất cô ấy nữa."
Trịnh Mặc trừng mắt nhìn Trịnh Thiên, sau đó không còn lí trí được nữa, liền lao tới hất Swan té sang một bên, liên tục đánh Trịnh Thiên.
"Anh còn dám nói nữa sao? Anh thì bảo vệ được ai chứ? Nếu không phải tại anh, Ôn Tranh đã không phải chết, anh là một kẻ vô dụng, vì anh mà cô ấy phải chết."
Trịnh Thiên vẫn nhịn Trịnh Mặc không đánh trả, nhưng sau khi Trịnh Mặc thốt ra câu này, sự uất hận trong lòng anh lại bộc phát, anh co người dậy, đẩy Trịnh Mặc ra rồi lại giáng một đòn xuống má trái Trịnh Mặc.
"Hai người dừng lại đi!" Swan cố gắng ngăn cản nhưng vô ích.
"Cậu mới chính là kẻ đã khiến cô ấy..." Trịnh Thiên trừng mắt tính hạ đòn đánh tiếp nhưng giữa chừng thì duỗi tay dừng lại, anh quá mệt mỏi với thái độ của Trịnh Mặc.
Cảm thấy có chút kỳ lạ, Trịnh Mặc lau vệt máu trên mép môi sau đó đứng dậy tiếp tục nắm cổ áo Trịnh Thiên:"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Tôi không muốn nói chuyện với cậu vào lúc này...!Swan đi thôi." Trịnh Thiên xoay người nắm lấy tay Swan nhưng lại bị Trịnh Mặc cản lại.
"Nói rõ đi! Chuyện đó là sao?" Trịnh Mặc kiên quyết muốn biết, đằng sau sự im lặng của Trịnh Thiên là gì?
"Cô ấy vì cậu mà chết đấy, tên khốn!"
"Cái gì?" Trịnh Mặc trừng mắt nhìn anh, một cảm giác đau đớn đột ngột lướt ngang qua người:"Vì tôi? Tại sao chứ, chẳng phải cô ấy chọn anh hay sao?"
Trịnh Mặc đau đớn nói, "Anh hứa với tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy mà."
Trịnh Thiên khẽ lắc đầu:"Người cô ấy chọn là cậu."
Nói rồi Trịnh Thiên xoay người bỏ đi để lại phía sau là sự đau đớn của Trịnh Mặc.
Anh quỳ sụp gối xuống ôm ngực trái khóc trong tuyệt vọng.
Ôn Tranh là ai Swan không hề biết nhưng ắt hẳn cô ấy rất quan trọng với Trịnh Mặc bây giờ cô không biết nói gì ngoài ở bên cạnh Trịnh Mặc.
"Cô đi đi!"
"Trịnh Mặc tôi...." Swan hạ giọng, cô chỉ muốn an ủi anh một chút, nhưng có vẻ Trịnh Mặc không muốn cô nhìn thấy bộ dạng này của mình nên liền lớn tiếng.
"Tôi bảo cô đi đi, tôi không cần cô thương hại."
"Không phải Trịnh Mặc, tôi chỉ muốn ở cạnh anh." Trịnh Mặc đưa ánh mắt đỏ thẫm lên nhìn Swan, cô thực sự rất buồn khi nhìn thấy anh thế này.
Nhưng giờ tâm trạng anh không tốt nhất thời che mờ đi tâm trí, anh không hề cảm nhận được gì từ Swan.
"Đi đi."
Swan không muốn Trịnh Mặc tức giận nên lủi thủi đứng dậy rồi rời đi.
...
Tại một quán bar lớn, không biết Swan xuất hiện từ lúc nào nhưng Trịnh Thiên cũng thấy an ủi.
"Em tới rồi, tôi tưởng em ở cạnh cậu ta."
"Rốt cuộc hai người làm sao vậy, anh em với nhau tại sao lại đánh nhau." Swan hạ giọng, tiếng nhạc xung quanh rất lớn nhưng cũng đủ để Trịnh Thiên nghe rõ.
Trịnh Thiên một mạch uống cạn ly rượu mạnh trước mặt, quay sang nhìn cô với anh mắt si tình.
"Em cũng yêu cậu ta đúng không?" Trịnh Thiên hi vọng hỏi, mong là không phải.
Swan không trả lời, nhìn anh một lúc rồi nói:"Về thôi."
Không cần trả lời anh cũng biết rõ Swan nghĩ gì, nhưng vẫn cố chấp muốn giữ cô lại.
"Nếu như anh không về thì em về trước."
Trịnh Thiên lập tức nắm tay cô, ánh mắt vương vấn nhiều nỗi sầu:"Ở lại với tôi một chút, chỉ một chút thôi.
Có được không?".