Vào buổi tối mà tôi đã bắt đầu gọi cô ấy là Kaede chứ không phải Hitotsuba nữa, tôi biết được mỗi ngày cô ấy đều cố gắng vì dễ thương. Quả nhiên Hitotsuba Kaede không chỉ một ngày là có. Tôi cảm phục cô ấy vì vẫn đang nỗ lực ở chỗ mà tôi không không thể nhìn thấy vì một cô thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo.
Và rồi buổi sáng lại đến. Tôi đã nghĩ là định đi học một mình sau khi lén dậy sớm vào cùng khung giờ như mọi khi, nhưng hiếm mấy thấy Kaede đã thức dậy sớm. Tuy hôm qua dự báo thời tiếc bảo hôm nay cả một ngày trời sẽ quang đãng, nhưng từ giờ trở đi tuyết sẽ rơi chăng?
“T-, thế chẳng phải là quá thất lễ hay sao!? Em thì lúc cố gắng thì cố gắng đấy nhé!”
Kaede vừa cắn miếng bánh mì nướng, vừa gõ ầm ầm lên bàn để phản đối. Tôi tò mò bên dưới mắt cô ấy dường như đang có quầng thâm, nhưng cái đấy đừng nói ra vậy. Chắc không phải vì không thể thức dậy nên không ngủ đâu hen?
“Vất vả lắm Yuuya mới bắt đầu chịu gọi em bằng tên mà!? Thì ngày hôm sau em đã muốn cùng với Yuuya đến trường đó~!”
“Dù em có nói thế đi nữa……quả nhiên có thể nói là xấu hổ, hay có thể nói là nảy sinh ra hiểu lầm tiêu cực……mà Hitotsuba? Tại sao anh lại bị em làm vẻ mặt bất mãn như thế kia?”
“Mừ~……Bộ không tốt sao! Cùng nhau đi học nào~! Với lại không phải Hitotsuba, mà là Kaede!”
“X-, xin lỗi……Xin lỗi mà, Kaede. Sau này anh sẽ cẩn thận nên đừng có lắc anh bần bật nữa! Não sẽ bị chấn động đấy!”
Ngực áo tôi bị túm và cô ấy lay tôi với lực khoảng động đất độ 6. Dừng lại giùm anh, bánh mì mà anh vừa ăn sẽ trào lên hết đấy!
“Cho đến khi! Yuuya! ! Nói là đi học cùng em! Thì em sẽ không ngưng đâu!”
“A-, anh hiểu rồi……Anh hiểu rồi……Cùng nhau đi học mà……cơ mà Kaede, nó đang siết. Đang siết……!”
“Thật chứ!? Lời nói đó của anh có giả dối không đó!? Cơ mà bây giờ thì anh không thể rút lại lời được đâu đấy nhé!”
“K-, không sao mà……Anh không rút lời mà……Thế nên Kaede……Xin em đó, cũng đến lúc thả anh ra rồi đấy……”
“Ehehe. Được rồi~. Lần đầu tiên cùng Yuuya đi học! Thế này thì nên là ngày kỷ niệm nhỉ! Đến mức muốn làm ngày lễ luôn!”
Tôi cuối cùng được thả ra thì hít thở ôxy hết sức.
Như lời Kaede nói, theo nghĩa nào đó thì có thể nói là ngày kỷ niệm, hay sẽ trở thành một ngày đọng lại trong ký ức. Nếu như người được chọn là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản là Kaede đây sánh bước cùng con trai đến trường thì không sai khi sẽ trở thành một vụ náo động lớn. Aa, tim mình đâu quá.
“Fưfư~. Đã quyết định thế rồi thì phải mau chuẩn bị nhé! Phải chuẩn bị thật hăng hái vào đó!”
“Đâu……cũng đâu cần phải hăng hái kia chứ……”
“Không! Yuuya chẳng hiểu gì cả! Con gái lúc nào thường tại chiến trường[note58479]! Bất kỳ lúc nào cũng đặt cược tính mạng mình trước người con trai mà họ yêu quý cả!”
Tốt, chả hiểu gì sất. Dù cho có nghĩ chuyện mà mình không hiểu đi nữa thì cũng chỉ tổ tốn thời gian thôi nên tôi mau chóng rửa chén dĩa cho xong rồi thì chuẩn bị tinh thần để đi đến tử địa.
Nhưng mà khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi đó mà Kaede cũng đã chẳng cho tôi. Nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm đến, rồi cô ấy mở mạnh cái cửa.
“Yuuya! Anh nghĩ bộ đồ lót nào mới dễ thương!?”
“Ka-, Kaede-san——!? Ể, gì đấy!? Tại sao em lại khỏa thân nửa trên!? Anh chẳng hiểu gì sất!?”
Kaede cho đến nãy vẫn còn mặc pajama quay lại với nửa thân trên khỏa thân. Do Làn dân mềm mại tinh khiết như tuyết đầu mùa và cặp trái cây quyến rũ phơi bày ra mà chẳng có vẻ gì hối tiếc nên một thằng nam sinh cao trung kiện toàn bình thường như tôi đây quá đỗi là sự kích thích mạnh mẽ! Trong cái rủi có cái may (?) là đồ lót đang được cầm trên mỗi tay của cô ấy nên không thể nhìn thấy hết toàn bộ.
“Làm thế nào đây, Yuuya. Anh nghĩ đồ lót nào mới dễ thương?”
“Tại sao lại hỏi anh chuyện đó!? Ể, thật đấy tại sao!?”
“Thì do, hôm nay là ngày đầu tiên em cùng với Yuuya đến trường mà? Nếu thế thì tất nhiên phải mặc đồ lót thật quyến rũ không phải sao?”
Không, tôi chưa từng nghe chuyện như thế bao giờ cả. Chuyện đó chẳng phải là bận tâm về hẹn hò chứ không phải là đi học sao!?
“Đối với em thì là chuyện rất quan trọng! Nào, Yuuya! Hãy chọn cái mà anh nghĩ dễ thương đi!”
Kaede bước một bước rộng tiến đến gần. Ánh mắt của cô ấy nghiêm túc, từ cô thể toát ra áp lực không phải bình thường. Cứ thế này mà không trả lời thì thành ra thế nào nhỉ. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi. Tôi nuốt ngụm nước bọt xuống rồi quan sát cẩn thận mỗi cái đồ lót.
Thứ cô ấy đang cầm bên tay phải là một thiết kế tràn ngập sự trẻ trung màu xanh nước biển với nền trắng. Mẫu ren thì giống như dòng nước chảy với mô típ hình bươm bướm.
Đối lại thì cái bên tay phải cô ấy đang cầm là một cái có màu đỏ nhiệt huyết. Những cánh hoa được in cẩn thận, lấp đầy toàn thể kích cỡ của nó, màu đó với màu vàng champagne thực sự một vẻ đẹp mê hoặc.
Hai loại đồ lót tương phản nhau. Nói thật nếu phải thú nhận thì dù cho mặc cái nào đi nữa, vừa đẹp, vừa có sức quyến rũ hấp dẫn không sai đi đâu được nên khó chọn đấy, nhưng mà nếu buộc phải nói thì——
“Màu đó……chăng?”
“Tại sao lại thế!?”
“Anh nghĩ Kaede của ngày hôm nay thật hưng phấn nên màu đỏ nhiệt tình sẽ hợp với lại em chăng. Tất nhiên anh cũng nghĩ màu xanh dễ thương nữa.”
“Fưfư~. Em hiểu rồi! Vậy thì hôm nay em sẽ mặc màu đỏ! Ngày mai em sẽ mặc màu xanh nhé! Vậy thì em đi thay đồ đây, anh chờ em nhé!”
Sau khi lại tiễn tấm lưng Kaede đi rầm rầm cuống quít quay trở về, tôi yếu ớt ngồi xuống chiếc ghế sôpha. Gì thế nhỉ, một ngày mới chỉ bắt đầu, hay chuyện nó đã bắt đầu chưa cũng mơ hồ đấy, vậy mà cơn mệt mỏi đã ào ào tiến đến rồi.
Cứ tình trạng thế này một ngày liệu có ổn không đây. Toàn là bất an thôi.
*****
Nỗi bất an này trúng đích tuyệt hảo.
Vừa bước vào lớp, con tim tôi nhanh chóng bị chao đảo khi đắm mình trong những ánh mắt của sự hiếu kỳ, ghen tỵ hay căm ghét hòa lẫn với nhau.
“Chào buổi sáng Yuuya. Cảm xúc khi hôm nay trở thành vai chính thế nào?”
Vừa nở nụ cười toe toét trên miệng, thằng bạn thân chí cốt Shinji của tôi vừa đến bắt chuyện. Dường như chuyện cũng đã lọt vào tai của nó rồi. Tồi tệ hết sức.
“Chào buổi sáng, Shinji. Phải rồi ha……Cái tình huống này nếu phải nói một câu thì là địa ngục.”
“Ờ thì cũng chịu thôi. Vì mày với Hitotsuba trông thân thiết mà đi đến trường cùng nhau mà. Tao nghĩ là mày nên chuẩn bị tinh thần khi trở thành thế này chứ?”
“……Im đê~. Tao đã nói với cổ thôi đi thì sẽ tốt hơn đấy. Nhưng Kaede thì hoàn toàn chẳng chịu nghe lời tao gì cả.”
“Hể~……Kaede, nhể. Hừm~……”
A~, chết dở. Nếu không gọi là Kaede sẽ bị cô ấy hời dỗi nên cái tác hại khi mà tôi quyết tâm không gọi là Hitotsuba mới xuất hiện như thế này đây! Thằng Shinji chết tiệt, nó đang làm gương mặt ác ma mà cặp mắt vừa phát hiện ra món đồ chơi mới.
“Mồ~. Chính là như thế đấy, Yuuya.”
Tôi bị giọng điệu cạn lời của Shinji đâm chọt. Thứ duy nhất cứu rỗi là bọn nó có hứng thú đấy, nhưng lại đang do dự không biết có nên hỏi sâu hơn hay không. Nếu là thế này thì mình có thể vượt qua cho đến hồi chuông chào buổi sáng. Khi mà tôi nghĩ như thế thì đúng vào lúc đó—
“Chào buổi sáng, Yoshimizu.”
Vị hoàng tử ngồi bàn bên cuối cùng đã đến. Đặt cái cái cặp một cái đùng lên bàn rồi cứ thế mà sang hỏi tôi.
“Nè~, Yoshizumi. Chuyện ông đã bắt đầu hẹn hò với Hitotsuba là thật chứ?”
“…………Hả?”
Mới đi học cùng với nhau thôi mà tại sao lại thành ra như thế chứ!? Không, trở thành như thế á? Nikaidou vừa tiến sát mặt lại gần, vừa nói,
“Sao hả!? Ông đã nói là được tỏ tình nhưng chưa đưa ra câu trả lời, vậy mà hôm nay đi học cùng với cô ấy tức là như thế đúng không!?”
Nikaidou giữ lấy vai rồi lay tôi. Độ rung lắc này nó ở mức tương đương với lại cái sáng nay của Kaede ấy!
“Cũng dấy lên thông tin ông gọi cô ấy là ‘Kaede’ mà bao gồm tình cảm và thân mật nữa. Nào, nói thật cho tôi biết đi!”
Đừng có vòi vĩnh giùm tôi cái! Đừng có khoác vai khăng khít giùm tôi cái! Mặt gần quá đấy! Dường như tôi còn ngửi được hương thơm nữa nên là tha cho tôi cái đi!
「Ghen tị với thằng Yoshizumi đang khoác vai với Nikaidou vãi……」
「Tớ cũng muốn được thử khoác vai với hoàng tử……Phải trả bao nhiêu mới được cậu ấy ôm lấy vai nhỉ?」
「Thằng tróa Yoshizumi……Không chỉ mỗi Hitotsuba mà con đến cả Nikaidou……Chết tiệt~!」
「Hai người họ thật sự thân thiết ghê. Như thế mà chưa hẹn hò thì thật là lạ quá」
Đâu, tôi nghĩ chẳng cần phải trả tiền mà chỉ cần nói là sẽ được cô ấy ôm vai thôi ấy mà? Dịch vụ tinh thần thịnh vượng ha, Nikaidou. Cơ mà không phải thế này!
“Horehore, là như thế nào? Mau nhanh chóng khai ra sẽ dễ chịu hơn đấy~?”
“Lời hồi âm tỏ tình……tui vẫn chưa nói……”
Tôi thì thầm mà chỉ mỗi Nikaidou nghe thấy thì cũng đồng thời hồi chuông bắt đầu cũng vang lên. Miệng cô ấy mở ra trông như định nói gì đó, nhưng giáo viên chủ nhiệm Umezawa đến đúng thời điểm nên tôi được thả ra. Được cứu rồi.
“Giờ nghỉ trưa, ông phải cho tui nghe rõ tường tận đấy nhé.”
Tôi còn chẳng ngờ cái ngày mà tôi không mong muốn những tiết học ban sáng kết thúc lại đến.
Và cái buổi nghỉ trưa vấn đề ấy đã đến. Tiết cuối buổi sáng của lớp Kaede là môn thể dục nên cô ấy không đến ngay sau hồi chuông như mọi khi. Vì lẽ đó mà tôi đành phải bị Nikaidou kéo đi. Tôi đã nhờ thằng Shinji chuyển lời nếu như đám Kaede[note58480] đến thì tôi sẽ đến sau.
“Tao cầu cho mày sống sót rồi quay trở về, Yuuya.”
Tôi cay cái bản mặt đang cười của thằng Shinji khi nó đưa tay đưa tiễn tôi đi đến vùng tử địa. Mày sau đó thì liệu hồn đi, chết tiệt.
Nikaidou không nói năng gì mà bước lên cầu thang. Nơi đến là sân thượng à. Giữa đông hiện nay hầu như không có học sinh dùng bữa trưa nên đấy là nơi thích hợp để nói chuyện.
Có những ánh mắt hiếu kỳ khi bọn tôi đi ngang qua. Ban sáng thì đi học cùng với Kaede, bây giờ thì ở cùng với Nikaidou nên cũng chẳng có gì vô lý à. À ré, nếu nhìn từ bên ngoài thì tôi chẳng phải là một thằng khốn nạn hay sao?
“Nếu ở đây thì ông có thể nói ra một cách thoải mái nhỉ. Nào, Yoshizumi. Tiếp tục câu chuyện buổi sáng thôi!”
Bên dưới tiết trời lạnh giá, Nikaidou hỏi tôi bằng giọng thỏi bay hết bầu không khí lạnh lẽo. Tiếc thay tôi chẳng có nơi nào để trốn. Tôi thở dài ra làn khói trắng.
“Như buổi sáng đã nói đó. Tôi không có đang hẹn hò với lại Kaede. Vẫn chưa hồi âm lời tỏ tình, còn chuyện hôm nay đi học cùng là do Kaede nói phải như thế mọi giá……”
“……Ngay từ đầu thì tại sao ông không đưa ra câu trả lời? Mối quan hệ thân thiến đến nỗi gọi nhau bằng tên luôn mà đúng chứ? Hay là Yoshizumi đang thích một đứa con gái khác?”
“Tui không thể đáp lại lời tỏ tình của Kaede là do……sợ, chăng.”
“……Sợ? Chẳng phải ông chỉ đáp lại cảm xúc của Hitotsuba thôi sao. Thế thì sợ ở chỗ nào?”
“Không phải đâu, Nikaidou. Thứ mà tui sợ là đánh mất cơ. Như là những người mà mình đã nghĩ sẽ ở cạnh bên mình đột nhiên một ngày nọ biến mất đi……Tui chỉ nghĩ sẽ lại thành ra như thế sao thôi.”
Cái sự thật bị cha mẹ bỏ rơi đã trở thành chấn thương tâm lý bên trong tôi, như thể là bùn lầy kết tủa tận đấy con tim mà không thể tan chảy. Tôi không muốn người mà mình quý trọng biến mất đi mà không báo trước, để rồi lại để tôi một mình.
“Thế nên dù cho có muốn đáp lại cảm xúc ấy……thế nào đi chăng nữa tui cũng không thể tiến bước. Đó là lý do mà tui chưa đưa ra câu trả lời đó.”
Tôi hiểu đó là một lý do đáng thương hại. Bởi vì nó có lẽ sẽ gây tổn thương cho Kaede không chừng. Nhưng mà tôi sợ. Về chuyện mình sẽ lại trở thành cơ đơn.
“Quả thật, nếu gia đình mình đột nhiên mất đi thì đau lắm nhỉ. Chỉ nghĩ đến thôi mà lồng ngực đã nhói rồi. Nhưng mà xin lỗi. Tui không thể thực sự hiểu được nỗi đau và cô đơn mà Yoshizumi đã trải nghiệm qua. Vì tui không phải là Yoshizumi, cũng chẳng phải mối quan hệ như là Hitotsuba.”
Tôi không nghĩ cô ấy vô tâm. Ngược lại rất chân thật nữa. Nikaidou cũng hiểu nếu đồng cảm ngược lại sẽ làm cho tôi tổn thương.
“Nhưng mà thế này nhé, Yoshizumi. Dù thế nhưng ông phải để tôi nói. Ông, bị ngốc à?”
Nikaidou cắn chặt môi cho đến khi nó thành màu trắng, hịt thở một hơi thật sâu, vừa run rẩy đôi vai vừa nói tiếp. Cái đó là phàn nàn mà giống như bộc lộ hết cảm xúc vậy.
“Chẳng phải ông là người hiểu rõ nhất rằng Hitotsuba không phải là đứa con gái như thế sao? Chẳng phải vì cô ấy nghĩ muốn ở bên cạnh Yoshizumi mà đã sống cùng với ông dưới một mái nhà sao? Ông thật sự nghĩ hình bóng của một người con gái như thế sẽ biến mất ngay trước mặt ông sao?”
Lồng ngực tôi bị từng lời, từng lời một của Nikaidou đâm vào. Đúng như những lời cô ấy nói. Kaede khác với những người đó. Chẳng phải mình là người hiểu rõ nhất hay sao.
“……Đúng như thế ha. Như những gì bà nói.”
“Ông hiểu được thì tốt rồi. Mồ~, ông toàn nói ra những lời yếu đuối hơn tui tưởng nên tui giật cả mình đấy.”
Nikaidou khoanh tay lại trước ngực, ‘Hứm’ một tiếng rồi quay đi.
“Mau chóng thành thật đi nào!”
Bị cô ấy vỗ một cái chát sau lưng đau ghê chứ. Khi mà tôi định phàn nàn bảo rằng nhẹ tay thì điện thoại từ trong túi rung lên. Tôi xác nhận thì đấy là cuộc gọi từ thằng Shinji. Đột nhiên thế nhể.
「Alô, Yoshi~!? Tình trạng khẩn cấp rồi! Ngay bây giờ ông đến phòng y tế ngay!」
Giọng nói đầu tiên là của bạn gái thằng bạn thân. Hơn nữa có vẻ khá là bế tắc. Tôi không thể hiểu được sự tình đang xảy ra. Nikaidou cũng làm vẻ mặt ngờ vực.
「Aa, mồ~! Kaede yêu quý của Yoshi đổ gục rồi! Vừa đúng lúc tiết thể dục kết thúc đó!」
“Kaede đổ gục……!?”
「Thế nên mau đến phòng y tế giùm tui đi! Đi ngay lập tức! Dash dash~」
Tôi bỏ điện thoại ra khỏi tai, trước khi tiến đến phòng y tế thì thoáng nhìn qua Nikaidou. Tội lỗi thật nhưng mà tiếc là không có thời gian.
“Chuyện của tui đến đây là kết thúc. Ông mau chóng đến chỗ của Hitotsuba đi. Chắc chắn cô ấy đang chờ ông đến đó.”
“……Xin lỗi nhé, Nikaidou. Cảm ơn bà nhiều.”
Tôi đáp lễ rồi sau đó để lại sân thượng ở phía sau.
Lo lắng thật. Ban sáng tôi đã chẳng thể thấy thể trạng cô ấy trông như là xấu cả. Nếu như không có gì thì tốt. Tôi vừa cảm thấy bất an một chút vừa chạy xuống cầu thang, toàn tâm toàn ý hướng đến phòng y tế.