Quả thật chạy hết tốc lực từ sân thượng xuống tầng một mệt ghê chứ. Giữa đông vậy mà vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tôi hít ra thở vào thật sâu liên tục để điều hòa nhịp thở đang loạn với.
“Xin thất lễ……”
Tôi kiềm nén giọng rồi yên lặng bước vào bên trong. Tuy là chẳng nhìn thấy ai nhưng giữa hai cái giường xếp cạnh nhau được ngăn bởi một tấm rèm. Tôi chầm chậm lại gần, nhẹ nhàng mở tấm màn ra.
“Không sao chứ, Kaede?”
“Ưm……Yuuya……?”
Phải chăng là bị sốt sao mà đôi gò má của Kaede đỏ rực. Khi tôi sờ thử thì nhiệt độ trông như sắp làm phỏng đến nơi vậy.
“Ehehe……Tay của Yuuya, mát lạnh dễ chịu quá.”
Cô ấy cười nhưng nhìn thoáng qua là hiểu rằng đang cố chịu đựng. Chỉ sốt thế này thôi mà nói ra thành lời chắc chắn cũng khổ sở lắm.
“Em không sao. Chỉ bị sốt một chút thôi nên ngay lập tức sẽ tốt lên ấy mà. Sensei đang đi mua miếng dán hạ sốt cho em nên dán nó vào, nằm ngủ một chút là sẽ khỏe sở lại liền.”
“Nhân tiện thì em sốt bao nhiêu thế?”
“……38.7 độ……”
Cái đấy thì không thể nói là không sao được. Cũng có khả năng là cô ấy bị nhiễm cúm mùa rồi. Thế này thì nên nhanh chóng đến bệnh viện để khám thì sẽ tốt hơn nhỉ.
“Em không sao mà! Cái này không phải là cảm hay gì cả……Chỉ là em quá sức, hay có thể nói là ngủ không đủ giấc thôi……Thế nên không sao đâu ạ!”
Kaede nhấc người dậy để cố gắng thể hiện, nhưng do cơn sốt cao mà miễn cưỡng nên cơ thể cô ấy đang chao đảo. Ngay lúc sắp ngã lao về trước, tôi gần như vô ý thức mà vươn cánh tay ra để ôm lấy cô ấy.
“Thiệt tình……Hoàn toàn chẳng ổn tí nào cả. Hora, ngoan ngoãn mà nằm xuống đi.”
“……Em không muốn.”
Khi tôi cố bắt ngủ thì Kaede bám víu chặt lấy cánh tay. Bị đôi mắt đang vừa ngấn lệ, vừa thẹn thùng nhìn lên khiến cho trống ngực tôi cất cao. Ở phòng y tế trong trường mà vừa cảm nhận được vựa trái cây mềm mại của Kaede ở trên cánh tay làm tim tôi không thể nào ngừng đập thình thịch được.
“Anh làm ơn đừng đi đâu hết……Xin hãy ở bên cạnh em. Em muốn……anh chỉ nhìn mỗi mình em thôi. Nếu chỉ như thế thôi……thì em sẽ cố gắng……”
Vừa lập đi lập lại những nhịp hô hấp nông trông như khó thở, Kaede vừa liên kết từ ngữ lại với nhau. Nhìn thấy bộ dạng như thể đang cố gắng kiềm nén sắp khóc đến nơi của cô ấy, tôi trở nên an tâm.
Một đứa con gái hoàn hảo. Thành tích ưu tú, thần kinh vận động cũng tốt. Hơn nữa nếu như đăng ảnh hay video lên mạng xã hội thì lan truyền 100% như là siêu cúm vậy. Cũng được chọn là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản, chính xác là một siêu nhân hoàn hảo. Một đứa con gái mà giống như thiên thần được Chúa trời ban cho mọi thứ vậy.
Nhưng mà thật ra lại không phải. Vì đằng sau sự hoàn hảo đang được mọi người nghĩ đến đó chính là sự nỗ lực. Mỗi ngày đều luyện lập mà không bỏ sót, dung mạo cũng đang được chăm sóc cẩn thận nữa. Chắc chắn ngoài những thứ đó ra, vẫn còn nhiều sự cố gắng ở cô ấy mà tôi chưa hề biết đến.
Cô ấy cần mẫn nỗ lực chồng chất mỗi ngày để đáp ứng lại kỳ vọng từ xung quanh, vậy mà cứ để trong dạ suốt. Thiệt tình, đúng là một con nhỏ khốn khổ mà.
“Không sao. Không sao mà. Anh sẽ không đi đâu hết nên em hãy yên tâm.”
“……Thật chứ? Anh sẽ không……biến mất ở ngay kế bên cạnh em chứ?”
Kaede vòng tay qua hông tôi rồi ôm, rồi vừa dùi mặt vòa ngực tôi, vừa nói với giọng trông như bất an. Tôi vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng, vừa dệt nên thành lời.
“Anh không biết mất hay gì đâu. Ngược lại hãy cứ trông cậy hơn vào anh. Vì anh sẽ chiều em chuyện gì cũng được.”
“……Được chứ ạ? Dù em làm nũng hơn với Yuuya cũng được sao……? Em, nhìn thế này thôi chứ nhõng nhẽo lắm đó?”
“Được thôi, cứ nhõng nhẽo nhiều vào.”
Ehehe, ~ Kaede cười, cọ đôi má vào ngực như thể là một chú mèo con vậy. Tôi trân quý cô nàng như thế, vừa ôm lại, vừa tiếp tục xoa.
“Đã để em phải chờ, Hitotsuba! Cô mua miếng dán hạ sốt về rồi, đây……”
Thế giới đã dừng lại. Phải. Nơi đây là phòng y tế của trường. Chứ không phải ở nhà.
Trong thoáng chốc lưng tôi dâng ra một lượng lớn mồ hôi lạnh. Tôi suy nghĩ cái cớ để vượt qua chuyên này với tốc độ của siêu máy tính. Nhưng mà, như thể không biết tôi đang để cho cái đầu xoay chuyển để đấu tranh 1 hay 2 lần trong đời, Kaede hoàn toàn không quan tâm mà cọ cọ gương mặt của cô ấy, Cũng trông như sắp nghe thấy cô ấy thốt thứ tiếng dễ thương như ‘goronya~’ nữa. Ừm, dễ thương.
“E, ee……to. Không lầm thì em là Yoshizumi của khối năm nhất lớp 4, phải không nhỉ? Ee……to. Hai em đang làm cái gì ở đây thế?”
Cô giáo viên phòng y tế Saegusa Chika vừa hỏi, vừa nhướng khóe miệng mình lên. Cô là nữ giáo viên mới được bổ nhiệm. Một nữ giới trưởng thành với mái tóc dài thu hút ánh nhìn. Nhưng mà chẳng hiểu sao độ dễ thương tựa linh vật ấy bất kể nam hay nữ đều nổi tiếng hay gì đó. Ủa mà giờ không phải lúc để suy nghĩ chuyện đó.
“Ee, to……phải ha……Do lo lắng cho Kaede nên em đến để xem c-……phải ha. Dạ, em xin lỗi.”
Kết luận. Tôi đã quyết định thành thật mà giơ cờ trắng. Bởi vì bó tay với cái cơ thôi. Không thể đâu, dù cho có lấp liếm thế nào đi nữa thì tôi cũng không nghĩ ra được cái sáng kiến để vượt qua cái tình huống này.
“Aa……Chika-chan sensei. Yuuya ấy nhé~……Ehehe. Là bạn trai của em……tương lai sẽ là……Ehe~”
Không được rồi, Kaede đã trở thành một con người hậu đậu mất rồi. Tôi bận tâm cái vế sau của ‘tương loai sẽ là’ kia lắm nhưng bây giờ chẳng phải là lúc đẻ hỏi. Hora, cô Saegusa cũng đang bối rối kìa—
“Thế à~! Em là ‘Yuuya’ mà Hitotsuba đã nói đây à! Ừm! Ừm! Nghe tin bạn gái ngã bệnh thì sẽ trở nên lo lắng ha!”
À re ré, lạ ghê ta~? Cô không có đang bối rối kìa~? Ngược lại tinh thần cũng dâng cao nữa kìa~? Tại sao thế hả~!?
“Ưfưfư~. Thì bởi thì bởi~. Hitotsuba đã lập đi lập lại mãi ‘Yuuya’ đó? Mồ~, sư hưng phấn của cô tăng lên cả rồi~!”
Thế hả? Kaede lẩm bẩm tên tôi trong lúc ngủ mớ sao? Cái gì thế này, hạnh phúc ấy chứ. Cơ mà cô Saegusa là người trưởng thành đã tốt nghiệp đại học nhỉ? Sự hân hoan chẳng khác gì so với chúng tôi cơ. Sự đối lập với ngoại hình đáng sợ ghê ta.
“Hitotsuba cũng được yêu thương ghê nha~. Bạn bè vừa gọi là ngay lập tức chàng phóng đến liền thế này. Ư~fư~fư~. Ghen tị ghê nha~……Còn người như mình……Haa……tsk”
À re ré, lạ ghê ta~? Sự hưng phấn của cô Saegusa đột ngột chuyển sang u ám rồi kìa~? Hơn nữa giọng cười trở thành cảm giác u tối và tà ác rồi đó~!? Và với tư cách là giáo viên, cứ tặc lưỡi cuối cùng đấy là sao!?
“Hàà……Cô cũng mu6ón có một người bạn trai toàn tâm toàn ý như thế này ghê~……hàà~……”
À~, cái này là kiểu không được đây mà. Cô đang trượt theo hướng hoàn toàn không được đấy. Bị kẹp giữa không gian hai con người hậu đậu như thế này đúng là địa ngục mà.
“Àà……cô Saegusa. Rốt cuộc thì Kaede bị làm sao thế ạ? Là cảm ạ? Có cần đến bệnh viện thì sẽ tốt hơn không ạ?”
“……À, rồi rồi. Hitotsuba nhỉ. Không sao đâu. Chỉ là phát sốt do làm quá sức thôi. Cô nghĩ để cho em ấy ngủ ngơi cả ngày hôm nay thì sẽ ngay lập tức tốt lên thôi.”
Thế à. Không phải sốt mà chỉ là làm quá sức thôi à. Nếu vậy thì thì nghỉ mệt là cô ấy sẽ ngay lập tức khỏe lại nhỉ. An tâm rồi. Ủa mà tại sao lại làm quá sức?
“Chính là như vậy đấy, nên Yoshizumi mau trở về lớp học càng sớm càng tốt cho cô. Cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đó.”
Cô Saegusa nói như thế thì trong khoảnh khắc tiếng chuông vang lên. Vậy à, đã từng ấy thời gian rồi à. Nếu thế thì phải quay về nhanh thôi. Để như thế thì phải đẩy cái cô nàng nhõng nhẽo đã hóa thành thực vật dính vào áo này ra cái đã.
“Không chịu~! Không buông Yuuya ra đâu! Mồ, Yuuya cứ thế này nghỉ tại phòng y tế với em! Cùng như thế đi!”
Là sáng kiến đấy! ~ Và đôi mắt Kaede lấp la lấp lánh. Quả thật là ý tưởng hay đấy nhưng liệu có được cô giáo ở phòng y tế này cho phép không ấy chứ.
“Rồi rồi, cứ thông thả đi nhé……Bộ tưởng cô sẽ nói như thế này à!? Phòng y tế không phải là nơi để ve vãn nhau! Hitotsuba mau ngoan ngoãn nằm xuống và ngủ đi! Yoshizumi thì mau chóng quay trở lại lớp và học đi! Nghe rõ chưa!?”
Cô Saegusa cao giọng như là một con mèo vừa ‘shaaa~’ lên một tiếng, vừa lộ nanh ra để doa dẫm vậy. Cứ đá xoáy một mình thế này khiến tôi tưởng cô là người dễ hài hước, vậy mà thái độ hung dữ trái lại đó làm tôi giật mình và vội để Kaede ngủ trên giường.
“Xin lỗi đã làm phiền~! Vậy nhé Kaede, cứ thong thả nghỉ ngơi nhé! Cô Saegusa, chuyện còn lại mong cô chiếu cố ạ!”
“Aa———! Yoshizumi! Đừng có đi mà~!”
Vừa nghe tiếng hét đau thương của Kaede sau lưng, tôi vừa vội quay về lớp.
Trở thành một người đàn ông có thể hỗ trợ cho Kaede. Để như thế mình cũng phải cố gắng thôi.
*****
Không thể nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ vì chuyện thể trạng của Kaede được nên sau khi kết thúc tập luyện xong thì tôi quyết định ngay lập tức trở về nha. Phải nhanh chóng quay về để chăm bệnh cho Kaede!
Tôi vội vàng cố bước ra khỏi cổng trưởng thì đột nhiên cơ thể bị kéo lại từ đằng sau. Gì thế!? Vừa nghĩ thế và quay lại thì bị một ngón tay xinh đẹp và má lạnh chọt vào gò má. Kaede đã ở đó với biểu hiện đã theo đúng kết quả mong đợi.
“Anh vất vả rồi, Yuuya. Hôm nay anh không ở lại tập luyện thêm sao?”
“Kaede, sao em lại ở đây!? Cơ mà cơ thể ổn chứ!?”
“Dạ, em đã nghỉ hết toàn bộ tiết học buổi chiều, nhưng nhờ đó mà đã hoàn toàn khỏe khoắn trở lại rồi!”
Quả thật thì quầng thâm dưới mắt đã không còn, có bá khí đang tràn ngập đấy nhưng cũng chẳng thay đổi chuyện cô ấy vừa khỏi bệnh. Về nhà nghỉ ngơi mà không cần phải đợi tôi cũng được vậy mà.
“Thì do……dù thế nào đi nữa em cũng muốn về nhà cùng với Yuuya mà~[note58481]. Không được sao anh?”
Không phải là không được! Trước sự kết hợp giữa ánh mắt thẹn thùng và ‘mà~[note58481]’ cô ấy thỉnh thoảng sử dụng thì làm gì có kẻ nào chống đỡ được chứ.
“N-, nếu thế thì chẳng phải em đang đợi anh ở ngoài à? Cứ chờ anh ở trong lớp là được vậy mà. Nếu như em gửi tin cho anh thì anh sẽ đến đón vậy mà……”
Tôi vừa cạn lời, vừa nhẹ nhàng bao trùm lấy tay của Kaede bằng hai tay. Cảm thấy tội lỗi khi để một mình cô ấy chờ dưới bầu trời đêm lạnh tháng hai, chí ít thì tôi trao hơi ấm cho bàn tay của cô ấy xem như là chuộc lỗi.
“A, ano……Yuuya? Đ-, đột nhiên, anh làm sao vậy……!?”
“Em yên nào. Thế này chẳng phải đang trở nên lạnh sao. Đây là hình phạt do chờ anh một cách vô lý ở bên ngoài tiết trời lạnh giá đấy.”
Thiệt tình. Dù là trước cổn trường đi chăng nữa, một thiếu nữ xinh đẹp như Kaede đứng một mình thì thật nguy hiểm. Dù cho có mặc áo lông đi nữa nhưng vẫn là đang mặc váy nữa, nếu cứ đứng mãi như thế thì chắc chắn là lạnh rồi. Bộ cô ấy đã quên chuyện mình ngã bệnh sao?
Ư~, ~ tuy là Kaede vừa cúi đầu vừa rên rĩ, nhưng mà tôi không chấp nhận kiểu kháng nghị đó đâu. Cho đến khi trở nên ấm như nhiệt độ da người thì tôi sẽ không buông bàn tay này ra.
“Nếu như……nếu như em thật sự bị cảm, lúc đó……Yuuya sẽ chăm bệnh cho em chứ?”
“Đồ ngốc. chuyện như thế, em cần gì phải cố tình hỏi chứ?”
Chẳng phải đương nhiên sao. Cho đến khi khỏe lại tôi sẽ ở cạnh cô ấy suốt. Dù cho có để Kaede đổ bệnh và ngủ mà một mình đến trường, tôi sẽ bận tâm không biết nhà sẽ như thế nào, không thể tập trung được trong cả tiết học lẫn sinh hoạt câu lạc bộ.
“Rồi. Xài cái này đi. Mau chóng quay trở về rồi hôm nay chúng ta cùng ăn đồ ấm nào. Ghé siêu thị mua rau và thịt về làm lẩu nào. Phần còn lại thì để mai làm món trộn và ojiya[note58482]. Em thấy sao?”
Vừa nói về thực đơn bữa tối, tôi vừa tháo bao tay ra và đưa cho cô ấy. Cái lạnh xuyên thấu da đó nhanh chóng làm tôi mấy đi cảm giác ngón tay.
“Ch-, chờ đã Yuuya! Em vui vì anh cho mượn bao tay, nhưng mà thế này thì tay của anh sẽ——!”
“Anh không sao. Nếu bỏ tay vào trong túi thì sẽ không đến nỗi đâu. Mau quay về thì sẽ tốt hơn là nói chuyện đó đấy. Miễn cơm thì cho anh xin nhé?”
“Ưn~……Em hiểu rồi. Vậy thì cùng làm thế này đi.”
Kaede mau chống bắt lấy tay tôi rồi cho vào túi áo khoác của bản thân cô ấy. Những ngón tay đan vào nhau, nói nôm na là trạng thái người yêu gắn kết với nhau. Màu lá đỏ trái mùa nhuộm trên gò má của cô ấy. Tất nhiên không chỉ mỗi Kaede mà tôi cũng vậy nữa.
“Nếu thế này thì tay của Yuuya sẽ không lạnh nữa đúng hông? Dù cho có nắm tay, nhìn từ bên ngoài sẽ chẳng thể nào thấy, nên em nghĩ là được đó, còn anh thấy sao?”
Đừng có nhìn anh bằng cặp mấy sáng trưng và hỏi ‘thấy sao’ đó với! Bình thường chỉ nắm tay thôi đã muốn sôi sục lên rồi, vậy mà còn cho tay vào trong túi áo khoác nữa kia chứ!? Tuy là bên ngoài không nhìn thấy nhưng rõ ràng là đang gắn kết với nhau này, ngược lại thì anh nghĩ mức độ thân mật với nhau tăng lên đó!
“……Chẳng phải người nắm tay em một cách mãnh liệt lúc ban nãy chẳng phải là Yuuya sao. Dù cho bây giờ anh có cuống quýt lên đi nữa cũng chẳng có sức thuyết phục đâu?”
“Thì đúng là như thế……Quả thật thì thế này có hơi……xấu hổ làm sao……”
“Hay là, Yuuya không muốn cùng nắm tay em mà quay về nhà sao? Bị ai thấy làm anh trở nên khó xử sao?”Nếu có được hỏi có không thích hay không thì chắc chắng không phải không thích rồi. Kiểu đan ngón tay lại với nhau như thế này chỉ có người yêu là làm với nhau, vả lại nếu đối phương còn là Kaede nữa thì mừng rớt nước mắt ấy chứ. À ré, lạ thật nha. Mình đã bị xiêu lòng rồi sao?
“Nào, không mau chóng đến siêu thị thì nó sẽ đóng cửa mất. Nhanh lên đi anh!”
Để không chậm với Kaede bắt đầu chạy mà tôi cũng hòa nhịp với cô ấy.
Giữa khoảng trời lạnh giá này, chúng tôi vừa cảm nhận được hơi ấm từ tay nhau, vừa bước đi trên con đường về nhà.