Edit: Hương Hương.
Đổng Phương đem hai người Hà Mai Phương cùng Tống Như Hoa gọi vào nhà chính.
Tần Phùng thị ngồi ở trên ghế nhà chính, mắt nhìn hai con dâu phía dưới, thành âm không phập phồng hỏi: "Các ngươi vừa mới ở bên ngoài làm gì? Tại sao lại ầm ĩ như vậy?".
Không đợi Hà Mai Phương mở miệng, Tống Như Hoa đã mở miệng giành trước nói: "Nương, vừa nãy Nhị tẩu từ bên nhà Tình Tình trở lại, ta chính là muốn xem nàng có mang về thứ tốt gì không".
Nói xong, nàng giống như hiến vật quý đem đồ đưa qua.
Tần Phùng thị nhìn bát thịt trong rổ, nói: "Người trong nhà đều đã đi ra ngoài làm việc, cái này chờ bọn họ về rồi ăn".
Tống Như Hoa cười tủm tỉm nói: "Nương, ngươi cũng biết, nhà ta có ba cái tiểu tử đang thời điểm lớn, không bằng đến lúc đó để cho bọn chúng ăn chút ít".
"Được, đến lúc đó ta bảo đại tẩu để cho bọn chúng một phần".
Nhắc tới ba cái tôn tử bảo bối của mình, trên mặt Tần Phùng thị lộ ra ý cười.
Nói tới lão Tần gia bọn họ, không khỏi làm cho nàng cảm thấy tự hào, từ sau khi nàng gả tới Tần gia, cả nhà nàng đều nổi danh khắp các thôn xóm là người biết sinh dưỡng.
Chính bản thân nàng thai đầu sinh được một đôi long phượng thai không nói. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Mà nhi tử khuê nữ nàng cũng không chịu thua kém, bản thân khuê nữ nàng cũng sinh một đôi long phượng thai, mà Tống Như Hoa lại càng giỏi hơn, một thai hạ sinh ba bào thai.
[Hương Hương: nhà này có gen sinh long phượng thai....]
Chuyện này ở thời đại này cũng là một chuyện chấn động lớn.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ người trong mười dặm tám thôn đều biết, Tần gia bọn họ biết sinh dưỡng. Cửa đều bị đạp vỡ, rất nhiều người tới cửa cầu thú cô nương Tần gia.
Chỉ tiếc cây to đón gió, lúc triều đình ra chính sách, Tần gia phải chọn ra một cô nương cùng tướng sĩ mộ binh kết hôn. Bởi vì nhà lão Đại nói cô nương nhà mình đã có người cầu hôn, chỉ còn mỗi cô nương nhà lão Nhị là chưa có ai tới cửa cầu hôn, nên lúc này nàng mới chọn cô nương nhà lão Nhị.
Vì an ủi lão Nhị, nàng còn đặc biệt dặn dò sẽ tìm cho con trai nhà lão Nhị một mối hôn sự, ai biết nha đầu kia thế nhưng không cảm kích, còn mạnh mẽ làm cho quan hệ hai bên đều cứng.
Hừ! Đến lúc đó nàng sẽ hối hận.
Không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, tới lúc đó bị người khi dễ cũng đừng mong trở về.
Tần Phùng thị ở trong lòng bách chuyển thiên hồi suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên mặt cũng không hiện. Để cho con dâu đứng trước mặt mình một hồi, dựng lên quy củ, sau mới để các nàng đi xuống chuẩn bị nấu cơm.
Bởi vì nam nhân Tần gia đều ra ngoài làm việc, cho nên ăn cơm tối cũng muộn, chờ tới khi ăn cơm tối, cả gia đình phân ra ngồi ba bàn.
Đơn giản mà nói, các nam nhân đã kết hôn cùng Tần Phùng thị ngồi một bàn, các tiểu bối chưa kết hôn ngồi một bàn, còn dư lại một bàn là cho các nữ nhân ngồi.
Hai bàn trên đều có thịt kho tàu Hà Mai Phương mang về, chỉ có bàn nữ nhân là không có.
Hà Mai Phương nhìn nhìn đồ ăn thanh đạm trên bàn, chần chờ một chút, vẫn là hướng Đổng Phương nói: "Đại tẩu, con dâu của ta mấy ngày nay có thai, dinh dưỡng không theo kịp, ngươi xem có thể từ bên kia lấy một chút thịt kho cho nàng".
Đổng Phương còn chưa có trả lời Tống Như Hoa liền ồn ào: "Nhị tẩu, không thể như thế được. Ai mà không từng mang thai, dựa vào cái gì con dâu ngươi kiều quý như vậy, ba ngày hai bữa liền muốn ăn ngon bồi bổ".
Hà Mai Phương không để ý tới nàng, đối với Đổng Phương nói: "Đại tẩu, ngươi xem sắc mặt đứa nhỏ này đều khô vàng, nếu tiếp tục như vậy sao có thể được".
Đổng Phương nhìn Hà Mai Phương, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hoà, nói: "Xem đầu óc của ta này, thiếu chút nữa thì quên thịt này là do ngươi mang về, nếu như vậy, phân một ít cho cháu dâu cũng là nên, ai bảo đây là khuê nữ ngươi hiếu kính ngươi".
Nàng cố ý xuyên tạc lời nói của Hà Mai Phương.
Nghe nàng nói như vậy, Hà Mai Phương vội càng xua xua tay nói: "Đại tẩu, ý tứ của ta không phải như vậy. Ta.... "
Bên này các nàng nói chuyện, cũng khiến hai bàn khác chú ý. Diễn đàn lê quý đôn. Tần lão gia tử tuy không phải là người có học vấn, nhưng mọi chuyện đều thích so với đường ca hắn, cũng chính là vị tú tài tộc trưởng, đối với quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện cực kỳ xem trọng.
Hiện tại nghe thấy tiếng ầm ĩ, cực kỳ không vui, cao giọng quát: "Các ngươi ở đó nói gì, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, một chút quy củ như vậy cũng không hiểu sao?".
Hà Mai Phương đang muốn mở miệng giải thích, lại bị con dâu Ngô Yến kéo kéo, lúc này mới không nói gì.
Tần lão gia tử nghe bên này không có động tĩnh, mới hài lòng tiếp tục ăn cơm.
Ngô Yến nhỏ giọng hướng Hà Mai Phương nói: "Nương, ta không sao, không cần lo lắng".
Hà Mai Phương làm sao có thể không lo lắng, nàng rất mong chờ đại tôn tử trong bụng Ngô Yến, đây chính là hy vọng đời này của nàng.
Tất cả mọi người im lặng ăn xong bữa cơm, Tần lão gia tử mới bắt đầu nói: "Lão bà tử, hôm nay thức ăn rất ngon, trong nhà có chuyện vui gì sao, sao hôm nay lại ăn thịt. Làm món này cũng phí không ít nguyên liệu đi".
Tần Phùng thị bĩu môi nói: "Thịt này không phải của nhà chúng ta, là nhà lão nhị từ trong nhà khuê nữ nàng mang về. Đúng là tuổi còn nhỏ không biết củi gạo dầu muối, ăn nhiều thịt như vậy, lại còn cho nhiều dầu như thế, ta thấy không cần vài ngày liền qua không nổi".
Tần lão gia tử vừa nghe là Tầm Tình Tình làm, lại nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ ngày đó ở nhà nàng, cũng không màng nói tới mùi vị thịt, hừ một tiếng trở về buồng trong.
Bên này ăn xong, Hà Mai Phương còn phải bận rộn thu thập chén đũa một nhà già trẻ, tất cả những việc này trước nay đều là nàng làm.
Ngô Yến ngược lại là một người nhu thuận, vẫn luôn ở cạnh giúp nàng thu thập vài thứ, sợ nàng nhàm chán.
Mỗi lần Hà Mai Phương khuyên nàng trở về nằm, Ngô Yến đều cười, nói nằm mệt mỏi, hoạt động một hút mới tốt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến của nàng, Hà Mai Phương nhịn không được muốn rơi lệ. Khuê nữ của nàng nói đúng, đều là do nàng không có bản lãnh, mới khiến cả nhà đi theo nàng chịu khổ.
Đợi thu thập xong, Hà Mai Phương kéo Ngô Yến về phòng, xác nhận xung quanh không có người, mới từ trong lòng lấy ra một cái bọc giấy, bên trong là một ít điểm tâm cùng thuốc bổ, còn có một khối thịt nướng nhỏ, những thứ này đều là Tần Tình Tình đưa, bảo Hà Mai Phương giấu đi.
Cũng may Tần Tình Tình dự kiến trước, bảo nàng giấu đi một ít, bằng không Hà Mai Phương không ngại mặt già tới nhà nàng muốn ít đồ thật đúng là một miếng cũng không tới được trong miệng Ngô Yến.
"Nương, đây.... Đây là cái gì?". Ngô Yến chỉ vào bao đồ vật kinh ngạc hỏi.
Không thể trách vì sao nàng kinh ngạc như vậy, bởi đây là lần đầu tiên Ngô Yến thấy Hà Mai Phương giấu giếm đồ riêng,, hương hương, từ trước tới bây giờ nàng đều không biết mấy chuyện này.
Hà Mai Phương cũng có chút xấu hổ: "Lúc nãy tỷ tỷ ngươi bảo ta giấu đi, nói đưa cho ngươi ăn. Ngươi mau đem mấy thứ này giấu đi, chờ buổi tối lại ăn, tránh cho người khác phát hiện".
Không chờ hai người đem đồ giấu đi, một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới: "Được lắm, nhị tẩu, ta còn đang thắc mắc tại sao vừa ăn cơm xong ngươi liền lén lút chạy về phòng làm gì, hoá ra là ngươi giấu giếm đồ riêng. Ai da! Mọi người mau tới nhìn xem, tới nhìn Nhị tẩu đang làm cái chuyện tốt gì".