Edit: Hương Hương.
Ban nãy Tống Như Hoa phát hiện Hà Mai Phương có chút không thích hợp, ánh mắt dáo dác trốn trốn, đi vào trong phòng còn nhìn quanh bốn phía.
Nàng liền tò mò đến bên góc tường nghe trộm.
Kết quả liền nghe được chuyện quan trọng, Hà Mai Phương bị nàng phát hiện giấu giếm của riêng.
Đây chính là cơ hội tốt, bình thường nàng rất không thích dáng vẻ nhút nhát sợ hãi của Nhị tẩu. Huống chi, gần đây nàng còn bị Tần tình Tình giáo huấn một trận, hiện tại nàng không có can đảm tìm Tần Tình Tình vân vê, nhưng khi dễ Nhị tẩu này vẫn là không thành vấn đề.
Kết quả nàng liền giương giọng, đem mọi người trong phòng rống gọi tới.
Tần lão gia tử rất là không kiên nhẫn hô: "Rống cái gì mà rống? Không sợ bị người khác nghe thấy à?".
Tống Như Hoa lúc này mới hết giận, chạy chậm tới bên cạnh Tần Phùng thị nói: "Nương, ngươi biết không, ta vừa nãy mới đi ngang qua phòng Nhị tẩu, vừa lúc nghe được các nàng muốn giấu của riêng".
Tần Phùng thị tuy không thích Tống Như Hoa ở góc tường nghe lén, nhưng hiện vấn đề quan trọng nhất chính là giấu giếm của riêng.
Chi phí ăn mặc của cả một nhà, tất cả đều là lấy từ của chung ra, nếu ai ngầm cất giữ của riêng, thì đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Tần Phùng thị khuôn mặt đen xì không nói gì, dùng ánh mắt ý bảo Đổng Phương tiến đến hỏi chuyện.
Đổng Phương vẫn là dáng vẻ một người hiền lành, đi tới trước mặt Hà Mai Phương, nhẹ giọng nói: "Nhị đệ muội, chúng ta biết Tình Tình thương ngươi, cho nên nàng cho ngươi thứ tốt ta có thể hiểu, nhưng tình huống nhà chúng ta cùng nhà Tình Tình không giống nhau. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Nhà này có một đống người cần nuôi sống như vậy, nếu như ai cũng giống ngươi giấu đồ riêng mà nói, vậy nhà này về sau phải sống thế nào, ngươi nói có phải hay không?".
Mỗi một câu nói đem tội Hà Mai Phương định xuống, đó chính là Hà Mai Phương xác thực có giấu giếm của riêng.
Hà Mai Phương sắc mặt tái nhợt, có chút gấp gáp nói: "Ta không có giấu giếm của riêng, đây là Tình Tình chuẩn bị một ít đồ cho đệ muội nàng. Ta nghĩ đây là do quan hệ các nàng tốt, nên mới mang qua đây cho nàng".
Hà Mai Phương vừa nói, vừa đem đồ đưa ra.
Mọi người vừa thấy, quả nhiên số lượng tương đối nhỏ, căn bản chính là số lượng cho một người.
Nếu như vậy, sẽ không có cái tội giấu giếm của riêng. Tần lão gia tử trừng mắt nhìn Tống Như Hoa, cảm thấy tất cả đều do nàng, không thấy rõ liền đã ồn ào.
Tống Như Hoa vừa thấy, có chút không phục nói: "Hừ! Lần trước ngươi cùng khuê nữ ngươi ầm ĩ đến cương như vậy. Hiện tại ngươi vừa tới cửa, liền đưa cho ngươi đồ ăn, rồi còn chuẩn bị cả ít đồ cho đệ muội nàng. Ta thấy quan hệ của các ngươi còn khá tốt, chuyện tình lần trước không phải do các ngươi thông đồng với nhau đấy chứ, chính là muốn đem số tiền kia nuốt riêng".
Mọi người vừa nghe, liền biết nàng đang nói tới chuyện hồ lô ngào đường.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy Tống Như Hoa nói rất có đạo lý.
Hà Mai Phương bị nàng vu oan, vội vàng lắc đầu phản bác: "Không có, không có, cái phương pháp kia không phải là do ta nghĩ ra".
Tống Như Hoa hướng Hà Mai Phương nói: "Nhị tẩu, ta cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì. Sẽ không phải là trong lòng có quỷ".
Bản thân Hà Mai Phương là một người ăn nói vụng về, bị nàng nói như vậy trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì.
Ngô Yến nhìn, vội vàng thay bà bà mình xuất đầu, nói: "Tiểu thẩm, bà bà của ta không phải người như vậy. Ngươi không cần vu oan người như thế. Lúc trước, nương và tỷ tỷ ầm ĩ thực cương, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Nếu không phải nương nghĩ tới thân thể của ta, hôm nay cũng sẽ không tới trong nhà tỷ tỷ".
Nghe Ngô Yến nói, Tống Như Hoa càng giận hơn, tiến lên đẩy Ngô Yến một cái, nói: "Người lớn ở đây nói chuyện, tới phiên một đứa nhỏ như ngươi chen mồm vào sao. Vì suy nghĩ cho ngươi? Ý của ngươi là, Tần gia chúng ta bạc đãi ngươi sao? Mỗi ngày ăn ngon uống tốt, lại còn hầu hạ ngươi, không cho ngươi làm việc, ngươi còn không biết đủ. Hừ! Thật là con dâu tốt".
Ngô Yến bởi vì mang thai mà thân thể yếu, hơn nữa dáng vẻ nhỏ bé gầy yếu của nàng cùng dáng người cao lớn thô kệch của Tống Như Hoa rất chênh lệch. Diễn đàn lê quý đôn. Bị đẩy một cái như vậy liền đứng không vững, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Bản thân Ngô Yến vì tuổi nhỏ đã mang thai, ngày thường cũng không được bồi bổ đủ, cho nên thân mình tương đối yếu. Đẩy một cái, trực tiếp liền thấy máu.
Hà Mai Phương đứng bên cạnh Ngô Yến, vừa thấy dưới người nàng chảy máu, trực tiếp kêu lên: "Thấy... Thấy máu. Có ai không, mau gọi đại phu".
Người chung quanh bị chuyện này làm cho hoảng sợ, nhưng ngay lập tức cảm thấy không vui đối với phản ứng của Hà Mai Phương.
Tần Phùng thị cau mày nói: "Nhà lão Nhị, ngươi ở chỗ này rống cái gì mà rống, còn không sợ để cho người ngoài thấy có phải hay không".
Chắt trai của nàng cứ như vậy không có, trong lòng nàng cũng rất không vui. Nhưng mà so sánh tiếp, nàng càng không hy vọng chuyện này bị người khác biết.
Cháu dâu bị người trong nhà đẩy, làm cho hài tử bị mất. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Dù sao tôn tử của nàng nhiều như vậy, chắc trai sớm muộn gì cũng sẽ lại có, cho nên nàng cũng không sai người đi thỉnh đại phu, phân phó mọi người trước nâng Ngô Yến về phòng, đến lúc đó có thể vượt qua hay không còn phải xem tạo hoá của nàng.
Hà Mai Phương thấy thái độ Tần Phùng thị, liều mạng ngăn đón cũng không có tác dụng. Ngược lại, còn bị Tần Phùng thị trừng mắt liếc một cái.
Tần lão gia tử lúc này cũng mặc kệ mọi chuyện, dù sao mọi chuyện trong nhà hắn đều sẽ không quản.
Nam chủ ngoại nữ chủ nội, chuyện này hắn phân đến vô cùng rõ ràng.
Hà Mai Phương thấy tình huống không thay đổi được, chỉ có thể đợi lát nữa trở về phòng cùng nam nhân nhà mình Tần Xương Hoa cùng nhau nghĩ ra một cái chủ ý.
Phòng ở Nhị phòng nằm ở Tây sương phòng đại trạch Tần gia, một nhà bốn người chỉ có hai gian phòng.
Hà Mai Phương đầu tiên là đi chiếu cố Ngô Yến, sau đó liền trở về trong phòng của mình, nhìn Tần Xương Hoa cùng con trai Tần Thịnh Sơn đang ngồi đó phát ngốc.
"Cha đứa nhỏ, ngươi xem chuyện này bây giờ phải làm thế nào? Nếu như không thỉnh đại phu thì Ngô Yến sẽ không qua được mất. Nói không chừng về sau còn để lại bệnh căn, như vậy về sau sẽ khó lại mang thai. Nếu không chúng ta đi cầu xin cha mẹ được không?".
"Vô dụng, cha mẹ sẽ không đồng ý đâu". Tần Xương Hoa hít một hơi thuốc lá, khô cằn nói.
Tần Thịnh Sơn có chút giận, khó chịu nói: "Hừ! Chỉ vì chút mặt mũi của tất cả mọi người trong nhà, mà không thèm để ý tới tức phụ cùng hài tử của ta sao? Ta thấy cái nhà này, không có cũng được".
"Nói bậy. Lời này về sau không được phép nói nữa". Tần Xương Hoa thanh âm buồn bực đối với Tần Tịnh Sơn nói.
Hà Mai Phương lo lắng sốt ruột nói: "Nếu không, tự chúng ta ra tiền thỉnh đại phu tới được không? Không thể cứ ngồi không như vậy".
"Nương, chúng ta làm gì có tiền, làm sao có thể đi thỉnh đại phu". Tần Thịnh Sơn cười khổ.
Ngày thường bọn họ đi ra ngoài làm việc, đều là người một nhà cùng đi. Lúc trả tiền công căn bản là không được bên cạnh, nghĩ muốn giấu chút tiền riêng cũng không có cơ hội. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Thêu thùa của Hà Mai Phương và Ngô Yến đều là Đại bá nương Đổng Phương cầm đi bán.
Một nhà bốn người một chút tiền riêng cũng không có.
Hà Mai Phương mấy năm nay vì cái nhà này, của hồi môn đều là lấy ra tiêu hết. Hiện tại chính là bán hết đồ đạc cũng không kiếm được mấy đồng.
Mà Ngô Yến lúc gả tới đây trong nhà cũng nghèo, càng là không có của hồi môn gì đáng giá.
Cả nhà cứ như vậy bị buộc vào hoàn cảnh bế tắc.
Cuối cùng, Hà Mai Phương vỗ đùi, cắn răng nói: "Thôi, ta lại đem cái mặt già này, tới nhà Tình Tình cầu nàng một chuyến".
Hết Chương .