Edit: Hương Hương.
"Phân... Phân gia? Chuyện này sao có thể được". Hà Mai Phương khua khua tay, theo bản năng cự tuyệt đề nghị này.
Thời đại này, chú ý nhất chính là hiếu đạo, dưới tình huống cha mẹ vẫn còn, rất ít người sẽ lựa chọn phân gia.
Tần Tình Tình nhướng nhướng mày, nói: "Tại sao lại không thể phân gia, hiện tại trong nhà là do Đại bá nương quản, cũng không phải nãi nãi quản gia. Nếu là như vậy, tại sao không thể phân gia. Hiện tại chỉ cần phụng dưỡng gia gia nãi nãi, cũng không có tiểu thúc, tiểu cô cần đặt mua đồ cưới".
"Vậy cũng không được, chuyện này sao có thể". Hà Mai Phương là người yếu đuối, cho dù có bị khi dễ đến hung ác cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nàng nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn một chút trôi qua ngày là được, dù sao cũng không có bị ăn đói mặc rách, chỉ là cuộc sống có chút khổ thôi.
Nhìn thấy Hà Mai Phương là cái dáng vẻ này, Tần Tình Tình thật là giận đến đỉnh điểm,, không thể không đối với nàng hạ tàn nhẫn.
"Nương, không nói tới những ngày khi ta còn ở Tần gia, nhưng là trước lúc ta xuất giá, những cô nương vừa độ tuổi trong nhà rất nhiều, vì cái gì chỉ để một mình ta xuất giá, lại còn không cho của hồi môn?".
"Đó là do nương không có bản lãnh, không có tiền chuẩn bị của hồi môn cho ngươi". Hà Mai Phương cúi đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Trong nhà chúng ta, tất cả nguồn thu vào đều là nhập của công, nương không có tiền riêng đó là thực bình thường, ta có thể hiểu rõ. Bọn họ lúc trước cũng ngươi nói nếu để ta xuất giá, sẽ ra tiền cho đệ đệ cưới tức phụ, đúng không. Nương nghĩ muốn cho đệ đệ cưới tức phụ sớm, cho nên mới làm quyết định như vậy".
"Nhưng hiện tại, cuộc sống của ta tốt hơn, các nàng lại nói với ngươi, trong nhà quá nghèo, không có tiền mua thức ăn bồi bổ cho đệ muội, cho nên bảo ngươi tới chỗ ta nghĩ cách, phải không?".
"Nương, ngươi đã từng nghĩ tới, chờ đệ muội sinh hạ đứa nhỏ, trong nhà lại có thể lấy tiền ra chiếu cố đệ muội cùng đứa nhỏ không?".
"Nương, các nàng hứa cho ngươi những thứ kia, đã thực hiện đúng như vậy chưa?".
Hà Mai Phương bị từng câu hỏi của Tần Tình Tình làm cho không nói được gì, cả người sững sờ ngồi đó, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác sững sờ của Hà Mai Phương, Tần Tình Tình trong lòng cũng khó chịu. Nghĩ tới Hà Mai Phương mới ba mươi tuổi, nếu là đặt ở hiện đại, thì có khả năng đứa nhỏ mới học tiểu học, nhưng đặt ở chỗ này, nàng lại sắp làm nãi nãi. Nhìn nàng, giống như là đã hơn bốn mươi tuổi.
Tần Tình Tình quyết tâm, tiếp tục nói: "Nương, ngươi nhìn nhà người khác xem, có ai không trôi qua thoải mái dễ chịu, tại sao nhà chúng ta lại sống khổ như vậy?".
Nghe Tần Tình Tình nói như vậy, Hà Mai Phương cuối cùng cũng phản ứng, nhưng nàng vẫn là một câu như vậy: "Tình Tình, nương không có bản lĩnh, liên lụy ngươi cùng nương chịu khổ".
Tần Tình Tình nhìn nàng, tính tình nhút nhát, dù có tức giận cũng không dám phát ra, nàng cười khổ nhìn Hà Mai Phương: "Nương, chuyện này cùng nương có bản lĩnh hay không căn bản không quan hệ. Trọng điểm ở chỗ là ngươi có muốn thay đổi tình cảnh hiện tại hay không. Ngươi xem, cuộc sống khổ như vậy không thể chịu đựng được, ngươi không nghĩ trôi qua những ngày tốt lành sao?".
"Nhưng là.... Nhưng là phân gia là không được, cha mẹ vẫn còn sống, không thể nào phân gia". Hà Mai Phương vẫn là một câu như vậy.
Chứng kiến ý tưởng của nàng liên tục không thay đổi, Tần Tình Tình cũng không muốn nói thêm nữa, nàng khoát tay áo nói: "Nương, ngươi trước đừng nói vội, người trở về ngẫm lại thật tốt những chuyện ta nói. Đúng rồi, ở chỗ ta có chút đồ, ngươi mang về đưa cho đệ muội ăn đi. Bao lớn ngươi phân cho mọi người ăn, ta lại chuẩn bị thêm một bao nhỏ, ngươi đưa cho đệ muội ăn. Cẩn thận một chút, đừng để mọi người phát hiện. Bằng không, phần của đệ muội nhất định sẽ bị người khác cướp đi".
Hà Mai Phương nhìn chân mày Tần Tình Tình cau lại, giống như là rất mệt mỏi, liền cáo từ trở về.
Nhìn bóng dáng Hà Mai Phương rời đi, chân mày Tần Tình Tình cũng không có giãn ra.
Mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là nương của nàng, ở giữa các nàng có quan hệ huyết thống. Huống chi, trong lòng Tần Tình Tình vốn cảm thấy có một phần thua thiệt, nếu nàng đã chiếm thân thể nguyên chủ, tự nhiên sẽ tiếp nhận nghĩa vụ của nguyên chủ.Tuy cha cùng nương nàng đối với nàng không tốt, nhưng là nàng nên tẫn hiếu đạo thì nàng sẽ tẫn.
Nàng hiện tại muốn nhìn xem bọn họ có nghĩ thông hay không. Nếu là về sau phân gia, nàng còn nguyện ý giúp một phen. Nếu như cả gia đình vẫn ghé vào ở cùng nhau, nàng cũng cùng lắm thì ngoài mặt làm cho người ta tìm không ra chỗ sai là được. Nàng không hy vọng những thứ nàng kiếm được đều bị đám ham ăn biếng làm kia chiếm.
Hà Mai Phương cầm rổ thức ăn về tới trong nhà, đã bị Tống Như Hoa sớm canh giữ ở cửa đoạt đi.
Tống Như Hoa vừa nhìn rổ, vừa lẩm bẩm: "Nhị tẩu, ngươi đi thật là lâu, không phải là ở bên kia ăn xong mới trở về đấy chứ, để ta nhìn xem, khuê nữ ngươi cho ngươi thứ tốt gì".
"Chậc chậc chậc, không phải nói nàng trôi qua mỗi ngày đều tốt sao? Như thế nào chỉ có một chút đồ như vậy, chỗ thịt này đủ ai ăn".
Tống Như Hoa nhìn trong rổ có cái bát to đựng thịt kho tàu ít nhất phải đến một cân, phi thường không hài lòng.
Trong nhà này nhiều người như vậy, một cân thịt này phân đến trong miệng mỗi người, thật đúng là phân không đến vài miếng.
Vừa nói như vậy, Tống Như Hoa kéo tấm vải che phía trên ra, vừa ăn vừa nói: "Thịt này cắt mỏng như vậy, đúng là cái đồ tuyệt hậu miệng ( câu chửi), làm người cũng không phóng khoáng".
Hà Mai Phương ở một bên nhìn Tống Như Hoa, trong lòng cực kỳ giận, nhưng không dám lớn tiếng nói, vẫn là nhỏ nhẹ dịu dáng nói: "Đệ muội, thứ này là để nam nhân trong nhà ăn, ngươi đừng thò tay vào".
Tống Như Hoa không nghĩ tới Hà Mai Phương thế nhưng sẽ nói nàng, cầm bàn tay đầy dầu mỡ, chỉ về phía mũi Hà Mai Phương nói: "Nhị tẩu, ngươi đây là thấy khuê nữ ngươi có tiền đồ, cho nên xem thường đệ muội nhà mình đúng không. Ông trời ơi! Cuộc sống này không thể nào tiếp tục sống được nữa, ta vì cái nhà này mệt chết mệt sống, kết quả ngay cả một miếng thịt cũng không cho ăn. Thật đúng là ai cũng có thể nói ta, ai cũng có thể oán giận ta".
Hà Mai Phương nhìn nàng bộ dáng chanh chua, lại nhớ tới những lời Tần Tình Tình nói với nàng tối nay, nếu nhà này vẫn không phân, vậy tương lai nhị phòng các nàng sẽ bị khi dễ chết.
Tống Như Hoa thấy Hà Mai Phương không nói chuyện, trên mặt không cầm được lộ ra nụ cười đắc ý. Diễn đàn lê quý đôn. Hương Hương. Nàng biết, nhị tẩu nàng chính là một người thành thật, không có lá gan cùng nàng sẵng giọng. Vì thế nàng càng thêm kiêu ngạo nói: "Nhị tẩu, cái này chính là phải đưa vào của công, ngươi không ở trên người lén giấu cái gì ăn ngon đấy chứ, để đệ muội kiểm tra xem sao".
Nhìn thấy bàn tay đầy dầu mỡ duỗi đến trên người mình, Hà Mai Phương lúc này mới kịp phản ứng, trốn khỏi bàn tay Tống Như Hoa đang duỗi tới.
Kết quả có thể nghĩ Tống Như Hoa ở đó gào thét kêu lên.
Đổng Phương ở trong phòng đang cùng mẹ chồng nói chuyện, đối với động tĩnh bên ngoài làm bộ không biết.
Nàng ở trong lòng âm thầm cao hứng, Tứ đệ muội này cũng thật đúng là ngu xuẩn, lấy nàng ra làm vũ khí để sử dụng thật đúng là không thể tốt hơn. Bây giờ khuê nữ nhà lão nhị có tiền đồ, tính tình cũng trở nên khác trước kia, làm nàng không thể tùy ý vân vê. Nhưng nhà lão nhị ngày thường đều chỉ biết làm việc, không có tâm nhãn.
Nhưng Đổng Phương cũng không phải cái loại ngu xuẩn, nhìn thấy bà bà chân mày cau lại, biết nàng không vui vì Tống Như Hoa ầm ĩ, vội vàng đứng dậy nhỏ nhẹ dịu dàng nói: "Bà bà, quan hệ của hai đệ muội trước nay không tệ, lần này lại cãi nhau ầm ĩ, ta thấy chắc là có chuyện. Để ta đi gọi các nàng tới, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". [Đoạn này ta chém, nguyên gốc, thì ĐP lại nói thấy vui mừng khi hai người ầm ĩ, kéo xuống đọc thì càng thấy câu này sai sai, nên ta chém đại. Mong các nàng thứ lỗi]
Tần Phùng thị gật gật đầu, ý bảo Đổng Phương đi gọi người.
Ánh mắt của nàng quả là không tệ, người con dâu cả này không hổ là nha hoàn từ nhà giàu đi ra. Làm việc hành sự đều khiến người ta yên tâm.