Chương : Mục Sảng muốn tham dự đám cưới
Không nói đến những người khác, chỉ cần chọn bừa một tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn như Vương Chung Quy hay môn chủ của tứ đại Quốc Môn đều có thể làm toàn hiện trường kinh ngạc.
Dù có là gia chủ hoàng tộc cũng phải cúi đầu xưng thần.
“Mục Hàn nói còn có bất ngờ, thế chắc chắn là vẫn còn bất ngờ ở phía sau”, Ngô Tâm Ưu không khỏi trợn mắt với Tần Nam, khó chịu nói: “Chúng ta cứ đợi xem thôi”.
Từ đầu là năm mươi vương tộc ở Đông Hải xuất hiện.
Sau đó là thân phận cháu ngoại nhà họ Sở của vương tộc Đông Hải.
Tiếp theo thủ lĩnh Hồng Anh Xã xuất hiện.
Gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành hoàng tộc cũng xuất hiện.
Cái sau đều khiến người ta khiếp sợ hơn cái trước.
Họ đều đến chúc mừng đám cưới của Mục Hàn.
Dù mấy nhân vật tầm cỡ đủ làm hội trường xôn xao xuất hiện vẫn không được coi là bất ngờ mà Mục Hàn nói đến.
Thế nên Ngô Tâm Ưu rất mong đợi xem rốt cuộc bất ngờ mà Mục Hàn nói là gì.
“Phải, phải!”, nghe thế Tần Nam nhanh chóng tỏ vẻ đồng ý: “Là do tôi đường đột!”
Không chỉ là nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng rất mong mỏi muốn biết bất ngờ Mục Hàn nói là gì.
Dù sao không phải là bất ngờ dựa vào cái danh cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải mà dựa vào nỗ lực của anh mới là điều Lâm Nhã Hiên muốn thấy nhất.
Ngoại trừ những nhân vật tầm cỡ sáng chói ở hội trường, những khách mời khác cũng liên tục góp mặt.
Khách mời đã đến đông đủ, đám cưới cũng chính thức bắt đầu.
Cùng lúc đó.
Ở một trang viên nằm cách tỉnh ba mươi cây số.
Tên là sơn trang Mục Long.
Cũng là tài sản của nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Sảng ngồi trên chiếc ghế bành bọc da hổ được đặt trong phòng nghị sự, hắn hỏi thuộc hạ đang đứng thành một hàng: “Đám cưới của Mục Hàn bắt đầu rồi đúng không?”
“Vâng, thưa cậu Sảng”, một vệ sĩ thân cận trong đó trả lời: “Tính thời gian thì có lẽ đã bắt đầu rồi”.
“Tốt, tốt lắm!”, Mục Sảng gật đầu nói: “Vậy chúng ta cũng nên xuất phát rồi”.
“À phải rồi, đã mang hết quà cưới tôi chuẩn bị cho Mục Hàn đi chưa?”
“Thưa cậu Sảng, đã bỏ hết lên xe rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến đám cưới của Mục Hàn”, vệ sĩ thân cận nói.
“Ừ”, Mục Sảng đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Chỉ thấy một hàng dài xe hạng sang đỗ sẵn bên ngoài.
Có tất cả mười một chiếc xe, năm chiếc trước sau đều là Maserati có trị giá mười triệu tệ để mở đường và bảo vệ.
Mấy chiếc xe đó bảo vệ một chiếc Lincoln phong cách cổ xưa phiên bản mở rộng ở giữa.
Đi cuối cùng là một chiếc xe vận tải.
Mục Sảng đi đến thùng xe xem xét.
Nhìn thấy món quà mình chuẩn bị cho Mục Hàn, hắn không khỏi nhếch môi nở nụ cười gian ác: “Mục Hàn, hôm nay là ngày vui của mày, mong rằng mày sẽ thấy vui khi nhận được quà của tao, ha ha ha!”
Dứt lời, Mục Sảng đi thẳng đến chiếc Lincoln phiên bản mở rộng.
Vệ sĩ thân cận lập tức mở cửa cho hắn.
Vệ sĩ đó còn dùng tay để lên mép cửa bảo vệ đầu hắn cực kỳ chu đáo.
Mục Sảng vừa ngồi vào xe thì Mục Thịnh Uy gọi đến.
“Sảng Nhi, con đã đến tỉnh rồi chứ?”, Mục Thịnh Uy hỏi.
“Con đến hôm trước rồi ạ”, Mục Sảng cười nói: “Bố, bố biết không? Hôm nay là ngày cưới của Mục Hàn, con đã mất hai ngày để chuẩn bị món quà đặc biệt cho cậu ta”.
“Sảng Nhi, con định đến tham dự đám cưới của Mục Hàn à?”, Mục Thịnh Uy hỏi.
“Vâng”, Mục Sảng bật cười nói: “Sao con có thể bỏ lỡ đám cưới của thằng con hoang này được chứ?”
“Con chắc chắn món quà này của con sẽ khiến cậu ta nhớ mãi không quên đến cuối đời!”
“Sảng Nhi, cố gắng đừng gây chết người”, Mục Thịnh Uy ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Mặc dù thằng con hoang này khiến người ta vô cùng căm ghét, nhưng hiện giờ không chỉ có một mình nhà họ Mục ở thủ đô biết nó còn sống mà còn rất nhiều người đang chú ý đến nó”.
“Nếu nó mà chết ngay lúc này, e là không có lợi cho chúng ta”.
“Bố yên tâm đi”, Mục Sảng gật đầu nói: “Giờ đang là lúc quan trọng để bố chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ, sao con lại phá hoại được chứ?”
“Tuy chúng ta tạm thời không thể giết cậu ta nhưng cậu ta luôn tự cao làm người ta chán ghét, con nhất định sẽ khiến cậu ta trả giá. Con sẽ cho cậu ta biết cậu ta chỉ là ruồi nhặng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thôi”.
“Được rồi”, nghe Mục Sảng nói vậy, Mục Thịnh Uy cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ dặn dò: “Sảng Nhi, bố tin tưởng năng lực của con, còn về chuyện xử lý thằng con hoang đó thế nào thì tự con xem xét mà giải quyết”.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mục Thịnh Uy.
Mục Sảng phất tay ra lệnh: “Xuất phát!”
… Hiện trường đám cưới.
Tất cả khách mời đều đã đến đông đủ.
Bên nhà gái ngoài mấy người họ hàng bình thường chẳng mấy khi liên lạc lại chủ động chạy đến khi nghe được giá trị thân phận của Lâm Nhã Hiên thì còn có người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Ngược lại bên Mục Hàn có một đội hình rất hùng hậu.
Nhà họ Mục ở Sơn Thành hoàng tộc, năm mươi vương tộc ở thủ đô và Hồng Anh Xã thì không cần nói nữa.
Chỉ riêng nhà họ Sở ở Đông Hải thôi cũng đủ đè bẹp nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Ngoài ra, sự xuất hiện của Ngô Giang Hào – cậu ấm nhà giàu ở thủ đô cũng khiến người khác nhìn Mục Hàn bằng con mắt khác.
Mấy tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn nhất như Vương Chung Quy và môn chủ của Tứ Đại Quốc Môn lại có thân phận sáng chói.
Một khi danh tính của họ bị lộ ra thì chắc chắn họ sẽ là tin tức bùng nổ tầm cỡ thế giới.
Tổng Tư lệnh bảy chiến khu lớn và môn chủ của tứ đại Quốc Môn tề tựu về một chỗ, tiêu đề tin tức này quá chấn động.
Có thể đãn đến căng thẳng cao độ ở các lân cận và các nước mạnh ở phương tây.
Nhưng với Mục Hàn, điều này làm anh vui nhất là mẹ ruột và cô em họ Sở Chiêu Xuân có thể chứng kiến lễ kết hôn của anh và Lâm Nhã Hiên.
Sảnh đám cưới.
Thảm đỏ dài được trải đầy hoa hồng, Mục Hàn đứng trên đó, Lâm Nhã Hiên khoác tay Lâm Lợi Cương đứng ở điểm đầu của thảm đỏ.
Hai mươi ba cây pháo hoa đã được đặt hai bên đường.
Lần lượt do hai mươi ba người đàn ông đẹp trai mặc đồ vest, đeo kính râm, mang giày da bóng loáng phụ trách.
Hai mươi ba người đàn ông này đều là những anh tài trong đại đội đặc chủng của Tư Mã Vô Tình.
Bất kể là vẻ ngoài, dáng người hay là bản lĩnh đều thuộc hàng đỉnh cấp.
“Bây giờ tôi tuyên bố đám cưới của anh Mục Hàn và cô Lâm Nhã Hiên chính thức bắt đầu!”
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, Lâm Nhã Hiên mặc một bộ đồ cô dâu phong cách cổ điển màu đỏ khoác cánh tay Lâm Lợi Cương bước lên con đường rải đầy hoa hồng đi về phía Mục Hàn.
Tư Mã Vô Tình vung vẫy cánh tay đeo găng màu trắng của mình.
Động tác của hai mươi ba người đàn ông đẹp trai rất gọn gàng và đồng đều.
Bắn pháo hoa.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
“…”
Từng chùm pháo hoa được bắn lên như một cơn mưa pháo hoa.
Khiến cả hiện trường đám cưới trở nên vô cùng hoành tráng.
Có không ít khách mời lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này.
Lúc này Lâm Nhã Hiên cũng đã đi đến trước mặt Mục Hàn.