Chương : đám cưới thế kỷ
Lâm Lợi Cương nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Mục Hàn, bây giờ bố sẽ giao cô con gái mà bố yêu thương nhất lại cho con, hy vọng sau này con sẽ đối xử tốt với con bé”.
Mục Hàn tay cầm bó hoa tươi, quỳ một gối, nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, kể từ ngày hôm nay chúng ta đã là vợ chồng thật sự rồi, không một ai có thể chia cắt được đôi ta”.
“Phần đời còn lại cho dù nghèo khó hay giàu sang, khoẻ mạnh hay bệnh tật, anh nhất định sẽ không bao giờ buông tay em, sẽ dùng cả đời của mình để bảo vệ cho em!”
“Vâng, em tin anh”, Lâm Nhã Hiên giơ tay đón lấy bó hoa tươi.
Sau đó cô ôm chặt lấy Mục Hàn.
Bên dưới sân khấu liền vang lên những tiếng vỗ tay giòn giã.
Mục Hàn nắm tay Lâm Nhã Hiên, bước lên trên sân khấu dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình.
Khi từng khâu của buổi đám cưới lần lượt được diễn ra, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều không thể ngồi yên được nữa.
“Bà cụ Lâm”, Tần Nam ngồi cùng một bàn với đám người nhà họ Lâm nóng lòng hỏi: “Bà xem quy trình buổi đám cưới cũng đã tiến hành được quá nửa rồi, bất ngờ mà Mục Hàn nói rốt cuộc đến bao giờ mới được tiết lộ đây?”
“Tôi cũng không biết nữa”, bà cụ Lâm lắc đầu nói: “Tôi nghĩ chắc hẳn Mục Hàn tự có sắp xếp của riêng mình”.
“Mấy người nói xem, liệu có phải là tiết mục áp chót không?”, Ngô Tâm Ưu nghĩ ngợi, nói: “Không phải càng là phần quan trọng nhất thì càng phải xuất hiện sau cùng sao?”
“Tôi thấy rất có khả năng đấy”, bà cụ Lâm đồng tình với cách nghĩ của Ngô Tâm Ưu.
Lúc này, Mục Hàn cũng ghé vào tai Lâm Nhã Hiên, nhỏ giọng nói: “Vợ à, anh nghĩ người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều đã nóng lòng lắm rồi, bọn họ sốt ruột muốn biết bất ngờ mà anh chuẩn bị là gì đấy”.
“Đừng nói là bọn họ, đến em cũng sốt ruột lắm rồi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Chồng à, anh định tới lúc nào mới tiết lộ bất ngờ ra đây?”
“Sắp rồi”, Mục Hàn cười nói: “Phần tiếp theo luôn đây”.
Sau khi Mục Hàn khoác tay Lâm Nhã Hiên đi một vòng chúc rượu khách khứa xong.
Hai người quay trở về sân khấu.
Người dẫn chương trình đứng giữa hai người, tay cầm micro, chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta đều biết anh Mục Hàn và cô Lâm Nhã Hiên có thể cùng nhau bước tới ngày hôm nay thật sự không hề dễ dàng”.
“Với tư cách là người đàn ông muốn bảo vệ cô Lâm Nhã Hiên nhất trong cuộc đời này, anh Mục Hàn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô Lâm Nhã Hiên”.
“Nhân đám cưới ngày hôm nay, tôi sẽ trao lại micro cho anh Mục Hàn để cùng lắng nghe những lời thổ lộ chân tình nhất mà anh ấy muốn nói với người phụ nữ mình yêu thương!”
Bên dưới lại là những tràng pháo tay vang như sấm rền.
Mục Hàn giơ tay đón lấy micro mà người dẫn chương trình đưa, khom lưng thật sâu với toàn bộ khách mời phía dưới, nói: “Cảm ơn các vị khách quý đã tới tham gia đám cưới của tôi và Nhã Hiên!”
Sau khi nói xong những lời chào, Mục Hàn nhìn thẳng vào Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt trìu mến ngập tràn tình yêu: “Nhã Hiên, xin lỗi em, anh để em phải chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi!”
“Cảm ơn em vẫn luôn thầm lặng đi bên anh trong những tháng năm vừa qua, cho dù anh vô cùng tệ hại, từ trước tới nay chẳng bao giờ được người ta đối đãi tốt thì em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn buông tay anh ra!”
“Vì anh mà em đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi ấm ức, khiến em nhận phải vô số ánh mắt coi thường”.
“Cho dù là như vậy, từ trước tới nay, điều em vẫn muốn không phải là chia tay anh mà là hy vọng anh có thể nỗ lực vươn lên, khiến cho tất cả mọi người không thể tiếp tục coi thường anh được nữa!”
“Có thể lấy em làm vợ chính là may mắn lớn nhất cuộc đời anh!”
Mục Hàn chân thành thổ lộ, bên dưới sân khấu đều im phăng phắc tập trung lắng nghe.
Thậm chí còn có không ít phụ nữ cảm động tới mức rơi lệ vì những lời bộc bạch chân tình của Mục Hàn.
Lâm Nhã Hiên thì càng khóc sướt mướt hơn.
“Hoá ra anh ấy đều biết hết những nổi khổ tâm trong lòng mình những năm vừa qua…”
Mục Hàn tiếp tục nói: “Nhã Hiên, anh hiểu rất rõ rằng em vẫn luôn hy vọng anh có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân chứ không phải dựa vào thân phận gì đó để tạo bất ngờ cho em”.
“Vậy nên, dù là thân phận cháu ngoại nhà họ Sở hay là sự xuất hiện vừa rồi của năm mươi vương tộc Đông Hải, Hồng Anh Xã và nhà họ Mục ở Sơn Thành thuộc về hoàng tộc, trong mắt mọi người mà nói đều đã là bất ngờ lớn nhất rồi”.
“Thế nhưng anh có thể nói rõ với em rằng, đó không phải”.
“Bất ngờ thật sự mà anh chuẩn bị cho em sắp sửa được tuyên bố rồi đây”.
“Em đợi anh một chút, chốc lát nữa thôi anh sẽ cho em hiểu được người đàn ông mà em gả cho rốt cuộc ưu tú ra sao!”
“Được!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Em đợi anh”.
Nhìn thấy Mục Hàn quay người trở về phòng thay đồ.
Tất cả khách khứa đều xôn xao.
Mấy người Mục Vấn Đạo, Hồng Chân Long, Mộ Dung Vô Địch và cả Sở Nhậm Hành đều đã thầm đoán được bất ngờ mà Mục Hàn muốn dành tặng cho Lâm Nhã Hiên là gì rồi.
Bọn họ thậm chí đã tưởng tượng đến dáng vẻ nghẹt thở của toàn bộ khách khứa khi Mục Hàn xuất hiện với bộ lễ phục quân trang của đại thống soái.
Mục Hàn dẫn theo tứ đại chiến thần đi tới phòng thay đồ.
Không chỉ có Mục Hàn, tứ đại chiến thần cũng thay lễ phục quân trang.
Sáu ngôi sao lấp lánh trên đôi vai của Mục Hàn.
Khoảnh khắc này, trên người Mục Hàn có một loại khí thế vô cùng ngạo nghễ.
Đại ca, chúng tôi cũng tới rồi đây”, lúc này, mấy tổng tư lệnh của bảy chiến khu lớn như Vương Chung Quy và môn chủ tứ đại Quốc Môn cũng mang theo lễ phục quân trang đã chuẩn bị từ trước tiến vào bên trong.
Đây chính là quy trình mà Mục Hàn đã bàn bạc xong xuôi với bọn họ từ lâu.
Nếu như đã tiết lộ thân phận đại thống soái thì phải xuất hiện với đội ngũ hùng dũng nhất.
Đại thống soái, tứ đại chiến thần, môn chủ tứ đại Quốc Môn, tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn,… Những người này cùng xuất hiện tại đám cưới, vậy thì buổi lễ này có muốn không được gọi là đám cưới thế kỷ cũng rất khó.
Sau khi mấy người Vương Chung Quy đều thay xong lễ phục quân trang, Chúc Long lấy danh nghĩa là thủ lĩnh của tứ đại chiến thần hành lễ với Mục Hàn đầu tiên: “Nghiêm, chào!”
“Nghiêm, chào!”, mấy người Vương Chung Quy đồng loạt hành quân lễ với Mục Hàn.
Khoảnh khắc khoác lên mình bộ quân trang, bọn họ không còn là người bình thường nữa mà là một quân nhân vẻ vang của Hoa Hạ.
Bọn họ đại diện cho quang vinh của các chiến sĩ Hoa Hạ..
Cùng lúc này, nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đã đợi đến mức hơi sốt ruột.
“Sao Mục Hàn đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại!”, Tần Lệ không khỏi cảm thấy lo lắng: “Rốt cuột là bất ngờ gì cơ chứ, phải chuẩn bị lâu như vậy sao?”
Mặc dù Mục Hàn mới chỉ rời đi chưa đến năm phút.
Thế nhưng với nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc mà nói thì cứ giống như đã qua cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Dù gì, ngày cả gia chủ Mục Vấn Đạo nhà họ Mục ở Sơn Thành là hoàng tộc đích thân tới đây vẫn chưa đủ tư cách để trở thành bất ngờ mà Mục Hàn muốn tiết lộ, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi còn điều gì có thể khiến cho bọn họ bất ngờ hơn thế.
“Cứ đợi đi”, bà cụ Lâm nhìn có vẻ bình tĩnh, sự thật là trong lòng cũng lo lắng không thôi: “Chúng ta đừng bỏ lỡ những phút giây chờ đợi này”, Trong phòng thay đồ.
Mục Hàn mặc lễ phục quân trang đại thống soái, đưa mắt nhìn xung quang một lượt hỏi: “Mọi người chuẩn bị xong xuôi cả chứ?”
“Thưa đại thống soái, chúng tôi đều chuẩn bị xong cả rồi”, Chúc Long trả lời.
“Tốt!”, Mục Hàn vô cùng hài lòng gật đầu, giống như trở về quân đội, ra lệnh: “Tất cả nghe theo hiệu lệnh của tôi, xếp hàng, xuất phát!”
Tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn nhanh chóng xếp thành hai hàng.