Chương : Sau này đều do cháu quyết định
“Xứng!”, bà cụ Lâm vội vàng gật đầu nói: “Tần Lệ à, mắt nhìn của con không tồi chút nào, chọn được một đứa con rể hiền!”
“Đúng đúng đúng!”, Ngô Tâm Ưu cũng hùa theo: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã cảm thấy thằng bé Mục Hàn này rất có tiềm năng, quả nhiên là như vậy, hoá ra là dòng máu vương tộc!”
“Nếu có ai còn xem thường Mục Hàn thì tôi sẽ là người đầu tiên phản đối!”, Tần Nam mau chóng bày tỏ thái độ.
Gia chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều lên tiếng cả rồi.
Những người khác đương nhiên cũng đồng loạt nịnh bợ Mục Hàn.
Rõ ràng quá khác biệt so với lúc bọn họ điên cuồng hạ thấp Mục Hàn khi trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Nhã Hiên lại chẳng vui vẻ gì.
Hoá ra nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc chịu thừa nhận Mục Hàn là bởi cái thân phận cháu ngoại nhà họ Sở ở Đông Hải kia.
Thế nhưng, Lâm Nhã Hiên hy vọng người đàn ông của mình là một người đàn ông dựa vào sự nỗ lực của bản thân để gặt hái thành tựu chứ không phải dựa vào thân phận gia tộc.
Cho dù nhà họ Lâm và nhà họ Tần vô cùng xem trọng thân phận gia tộc đi nữa.
“Nhã Hiên, anh biết em đang nghĩ điều gì”, những biểu cảm rất nhỏ của Lâm Nhã Hiên đều lọt vào trong mắt Mục Hàn, anh ghé sát vào tai Lâm Nhã Hiên, nhỏ giọng nói: “Anh có thể nói rõ cho em hiểu rằng, đây căn bản không phải bất ngờ mà anh chuẩn bị”.
“Bất ngờ mà anh muốn dành tặng cho em vẫn còn chưa xuất hiện nữa”.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ vui mừng.
Đây mới chính là Mục Hàn mà cô quen biết.
“Thủ lĩnh Hồng Anh Xã – Hồng Chân Long dẫn theo Bát đại Kim cang tới!”
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng hô.
“Ôi”
Đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần không khỏi hít sâu vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ đương nhiên biết đến Hồng Anh Xã, nhưng Hồng Anh Xã không phải là thế lực mà thường ngày bọn họ có thể tiếp cận được.
Dù sao cũng không cùng đẳng cấp.
Hồng Chân Long mặc đồ thủ lĩnh Hồng Anh Xã tiến vào bên trong, chắp tay nói với Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên dưới sự bao vây chặt chẽ của Bát đại Kim cang: “Hồng Chân Long xin chúc cậu Mục và cô Lâm đám cưới vui vẻ!”
“Chúc cậu Mục và cô Lâm đám cưới vui vẻ”.
Bát đại Kim cang cũng đồng thanh hô lên.
Mục Hàn gật đầu, khẽ cười nói: “Ngồi xuống đi”.
Việc thủ lĩnh Hồng Anh Xã – Hồng Chân Long tỏ vẻ cung kính với Mục Hàn mà Mục Hàn lại bày ra dáng vẻ đương nhiên phải như thế càng khiến đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần ngạc nhiên muốn rớt luôn cả cằm.
Dù Mục Hàn có thân phận cháu ngoại của vương tộc Đông Hải thì cũng không xứng để cho thủ lĩnh của Hồng Anh Xã phải tỏ ra lễ độ như thế chứ?
Rốt cuộc Mục Hàn còn có thân phận gì nữa đây?
Vào lúc đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đang đoán già đoán non thì lại có khách tới.
Thân phận của vị khách lần này càng khiến cho nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc sợ khiếp vía.
Bởi vì người tới chính là gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành – Mục Vấn Đạo.
Nhà họ Mục ở Sơn Thành là nhánh phụ của nhà họ Mục ở thủ đô, thuộc vào hoàng tộc.
Thực lực của hoàng tộc tuyệt đối có thể đàn áp cả vương tộc Đông Hải và cả Hồng Anh Xã.
Vậy nên, Mục Vấn Đạo vừa bước vào cửa, dù là Mộ Dung Vô Địch tuổi tác đã cao cũng phải đứng dậy chủ động chào hỏi Mục Vấn Đạo – một người nhỏ tuổi hơn cụ ta rất nhiều.
Hồng Chân Long cũng không chịu đứng phía sau, mà bước lên trước chào hỏi Mục Vấn Đạo.
Đây chính là thế giới của cường giả.
“Rốt cuộc gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành này có lai lịch gì vậy?”, nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân bà cụ Lâm không tự chủ được mà mềm nhũn cả ra: “Sao ngay cả ông cụ Mộ Dung của vương tộc Đông Hải cũng tỏ ra cung kính với ông ta như thế?”
“Không biết gì phải không?”, lúc này những người có học thức uyên thâm bắt đầu phô trương: “Nhà họ Mục ở Sơn Thành có nguồn gốc hoàng tộc. Ở Hoa Hạ của chúng ta, thế gia xếp số một, hoàng tộc số hai, tiếp sau đó mới là vương tộc. Dưới vương tộc còn có bán vương tộc và cả các gia tộc giàu có khác”.
“Đương nhiên, dù vương tộc chỉ thấp hơn một bậc so với hoàng tộc, thế nhưng vương tộc muốn thăng hạng lên cấp hoàng tộc thì phải nói là khó như lên trời. Dù gì vương tộc cũng chỉ có lịch sử trăm năm, còn nguồn gốc của hoàng tộc thì có thể lên tới cả mấy trăm năm luôn rồi”.
“Đặc biệt hoàng tộc họ Mục là một nhánh của nhà họ Mục ở thủ đô thì địa vị lại càng cao hơn”.
“Mọi người có biết nhà họ Mục ở thủ đô không? Đã có lịch sử cả nghìn năm, thế gia số một Hoa Hạ! Ngay cả hoàng tộc cũng phải ngước nhìn bọn họ!”
Nghe người này giới thiệu xong, mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu ai nấy đều đầm đìa mồ hôi lạnh.
Bọn họ vốn cho rằng Hồng Anh Xã và vương tộc đã cao ngất trời rồi.
Không ngờ bên trên Hồng Anh Xã và vương tộc còn có cả sự tồn tại của hoàng tộc và thế gia cả nghìn năm tuổi.
Mà đường đường là gia chủ của nhà họ Mục ở Sơn Thành , nhánh hoàng tộc của nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một Hoa Hạ lại đích thân tới đây chúc mừng hôn lễ của Mục Hàn, điều này thật sự khiến cho nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc không biết phải dùng ngôn từ thế nào để hình dung về cảnh tượng đang diễn ra ngay trước mắt.
Rốt cuộc Mục Hàn có thân phận gì đây?
Bất ngờ này cũng lớn quá rồi đấy!
Tần Lệ vui sướng phát điên, chỉ muốn hôn lên mặt Mục Hàn: “Mục Hàn, con quả nhiên khiến cho mọi người quá đỗi bất ngờ!
Mẹ lấy thân phận bố mẹ vợ để tuyên bố rằng sau khi con kết hôn thì tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do con quyết định”.
Dù bây giờ Lâm Nhã Hiên có giá trị bản thân lên tới một trăm tỷ tệ.
Thế nhưng trong hoàn cảnh ngay cả hoàng tộc cũng tới chúc mừng đám cưới Mục Hàn thì điều này rõ ràng đã trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Dù gì trong mắt hoàng tộc thì một trăm tỷ tệ cũng chỉ giống như một nghìn tệ trong tay người bình thường mà thôi.
“Không chỉ có gia đình của đôi vợ chồng trẻ chúng nó”, lúc này, bà cụ Lâm lên tiếng: “Tôi đã quyết định rồi, tất cả mọi vấn đề lớn nhỏ của nhà họ Lâm ở Sở Dương đều giao cho Mục Hàn lo liệu”.
“Quyền quyết sách tất cả sản nghiệp nhà họ Lâm ở Sở Dương đều do Mục Hàn quyết định.
“Còn cả nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng tôi nữa”, Tần Nam cũng không chịu lép vế, bày tỏ: “Tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng do Mục Hàn quyết định”.
Nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều nóng lòng muốn kéo Mục Hàn về phía mình.
Đây không phải do bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu hào phóng mà là bởi bọn họ hiểu rõ rằng Mục Hàn có thể khiến cho gia chủ hoàng tộc cư xử cung kính với anh như vậy, sau này nhất định sẽ giúp cho nhà họ phất lên như diều gặp gió.
Lúc này, những toan tính khôn ngoan giữa những gia tộc giàu có đã lộ ra quá mức rõ ràng.
Chỉ có Sở Vân Lệ là cau mày rất chặt.
Trong mắt Sở Vân Lệ, nhà họ Mục ở Sơn Thành đến đây nhất định chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Chắc hẳn là được nhà họ Mục ở thủ đô chỉ thị.
Nói không chừng là tới để làm loạn.
Thế nhưng Sở Vân Lệ nào hay biết nhà họ Mục ở Sơn Thành hoàn toàn chủ động tìm tới, không liên quan gì tới nhà họ Mục ở thủ đô.
“Bà nội. bố, mẹ”, nhìn thấy nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc nhiệt tình hào hứng, Mục Hàn không khỏi bật cười, nói: “Mọi người cho rằng đây chính là bất ngờ lớn nhất rồi sao?”
“Không! Con nói cho mấy người biết, đây vẫn chưa phải là bất ngờ mà con nói!”.
“Á!”, hôm nay bà cụ Lâm cũng coi như hoàn toàn bị Mục Hàn làm cho kinh ngạc há hốc mồm: “Đây mà chưa được coi là bất ngờ sao?”
Phải biết rằng, gia chủ nhà họ Mục ở Sơn Thành đường đường là chủ nhân của hoàng tộc.
Ông ta có thể xuất hiện tại buổi lễ, dùng cụm “rồng đến nhà tôm” để hình dung cũng chẳng phải quá lời.
Tần Nam cười nói: “Ông nói cháu này, gia chủ hoàng tộc cũng đã đến rồi, đây không tính là bất ngờ thì điều gì mới là bất ngờ mà cháu chuẩn bị cơ chứ?”
Đối với bọn họ, thân phận gia chủ hoàng tộc thực sự cao trên trời.
Thế nhưng đối với Mục Hàn thì chẳng là gì cả.