Chương
Lãnh Phi nói bằng vẻ mặt đắc ý, cam đoan với đám người.
Chỉ có Tần Nghị là không vui, cô ta chủ động nhảy vào ôm ấp Lãnh Phi nhiều lần nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng. Cô ta không ngờ rằng lần đầu tiên gặp thứ gái điếm này, Lãnh Phi đã có ý nghĩ bất chính.
Lãnh Phi lại nói tiếp: “Sau đêm nay, tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của mọi người, mọi người không thiếu phần đâu”.
“Cảm ơn anh Lãnh!”
Sau khi có được sự bảo đảm của Lãnh Phi, đám người càng vui vẻ hơn, dưới sự kích thích của rượu, bọn họ bắt đầu điên cuồng nhảy múa.
“Reng reng!”
Đột nhiên, điện thoại Lãnh Phi vang lên.
“A lô!”
Lãnh Phi nằm nghiêng trên ghế sô pha.
“Anh Lãnh, phòng ốc xong xuôi rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh mau mang cô ta đến đây đi!”
“Được!”
Lãnh Phi đứng dậy nói với đám người: “Đưa cô ta đi theo tôi”.
“Vâng”.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Đám người lần lượt lên tiếng.
“Các người dám…”
Dương Lâm Lâm đứng bảo vệ trước mặt An Hiểu Nghiên, trong mắt cô ta bừng bừng lửa giận.
“Cút ra cho tôi!”
Lãnh Phi gầm lên, hắn ta tiến lên trước hai bước, hung hăng tát vào mặt Dương Lâm Lâm khiến cô ta ngã xuống đất.
“Dương Lâm Lâm, tốt nhất cô nên biết điều chút, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình”.
Ngay sau đó, đám người đỡ An Hiểu Nghiên đã say khướt đi ra ngoài.
Một mình Dương Lâm Lâm nằm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
“Hu hu!
“Lũ người khốn nạn, súc sinh!”
Lúc này, Lục Thần đã ngủ say trên ghế sô pha trong khu nghỉ chân.
Đột nhiên, người đàn ông ban nãy bắt nạt Vương Lệ dẫn theo hai người xông tới.
“Anh Giang, anh Vĩnh, đây là thằng nhóc đã đánh tôi!”
Giang Sĩ Thành, Lâm Thiên Vĩnh là thủ lĩnh của khu vực Ngũ Lí Pha trong thế lực ngầm phía Nam thành phố Minh Thanh, là thuộc hạ đắc lực của Hoàng Mao.
Giang Sĩ Thành cười lạnh một tiếng: “Trương Bảo, sao cậu vô dụng vậy, bị một tên nghèo hèn bắt nạt, cậu làm tôi mất hết thể diện rồi đó!”
Trương Bảo cúi thấp đầu xuống không dám nói chuyện.
Lúc này, Lục Thần cũng đã tỉnh lại, anh đưa mắt nhìn ba người bọn họ.
Khi Giang Sĩ Thành và Lâm Thiên Vĩnh nhìn thấy mặt Lục Thần, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi bất giác run lên.
Họ sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt của Lục Thần, ngày hôm đó ở bên ngoài khách sạn Ngân Thiên, bọn họ vốn định dạy dỗ Lục Thần một trận cùng với Hoàng Mao, bọn họ làm sao biết được bảy tám người bị anh đánh cho tơi bời.
Nếu bọn họ biết kẻ mà Trương Bảo nhờ bọn họ đến dạy dỗ là Lục Thần, có đánh chết bọn họ cũng không dám đến.
“Hừ?”
Lục Thần mở to mắt nhìn, Giang Sĩ Thành và Lâm Thiên Vĩnh, anh đã sớm quên hai người này.
“Mày đang tìm người tới giúp?”
“Thằng nhóc kia, mày mau quỳ xuống cầu xin ông đây thương xót đi!”, Trương Bảo nói bằng vẻ mặt hung tợn, hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Thần.
Hắn ta đâu biết rằng Giang Sĩ Thành đột nhiên cho hắn ta một cước: “Trương Bảo, tên khốn này, mắt cậu đui rồi, anh Lục mà cậu cũng dám chọc vào?”
“Cái này…”
Trương Bảo bụm mặt, trong mắt lộ ra vẻ thắc mắc khó hiểu.
“Anh Giang, anh Vĩnh, các anh thế này là…”
“Là cái đầu cậu ấy!”