Chương
Lúc này, sắc mặt của những người còn lại trong phòng đột nhiên thay đổi, người nào người nấy đều thấp thỏm lo âu.
Chỉ có Lãnh Phi là phớt lờ không thèm quan tâm, hắn ta ngồi uống rượu một mình.
“Tôi tưởng là ai? Hóa ra là con gái rượu của chủ tịch An, chẳng trách không thèm nể mặt Lãnh Phi tôi!”
Ngay sau đó, hắn ta liền chuyển chủ đề, lạnh giọng nói: “Cho dù bây giờ chủ tịch An đến đây, cô cũng đừng mong rời đi!”
“Các người, mỗi người kính con gái chủ tịch An một ly cho tôi!”
Đương nhiên bọn họ hiểu “kính” mà Lãnh Phi nói có nghĩa là gì.
Có câu này của Lãnh Phi, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ đột nhiên biến mất, lá gan cũng lớn hơn.
Ngoại trừ Dương Lâm Lâm, những người khác đồng thời cầm ly lên đi về phía An Hiểu Nghiên.
“Các người khinh người quá đáng!”
Dương Lâm Lâm tức giận sôi máu, cô ta vốn định dẫn An Hiểu Nghiên ra ngoài chơi chút, nào đâu biết được lại thành ra như vậy, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Tuy nhiên, cô ta lại không có cách nào khác.
An Hiểu Nghiên khóc không ra nước mắt, cô yếu đuối tay trói gà không chặt, có trốn cũng không thoát, thật đúng là kêu trời không đáp, gọi đất không thưa.
Hết ly rượu này đến ly rượu khác đổ lên đầu An Hiểu Nghiên, chẳng mấy chốc toàn thân cô đã ướt đẫm.
Người cuối cùng đến lượt Tần Nghị, cô ta trực tiếp cầm cả chai rượu lên: “Mọi người giữ cô ta lại giúp tôi, tôi muốn khiến cho cô ta say khướt!”
“Ý kiến hay!”
Lý An vỗ tay cười lớn, hắn ta xông lên tóm lấy hai tay An Hiểu Nghiên, những người còn lại cũng lần lượt chạy tới nhấn đầu ôm chân cô.
Dương Lâm Lâm liều mạng ngăn cản, nhưng chỉ có một mình, cô ta không thể ngăn cản sự điên cuồng của đám người.
“Các người buông tôi ra…!”
An Hiểu Nghiên liều mạng giãy dụa, tuy nhiên dưới sức mạnh của nhiều người như vậy, cho dù cô có giãy dụa như thế nào cũng như con sâu đang rung cây.
Tần Nghị cầm theo chai rượu bước tới, cô ta túm lấy miệng An Hiểu Nghiên: “Đồ kỹ nữ, uống từ từ nhé!”
Ngay sau đó, cô ta nhét thẳng miệng chai rượu vào miệng An Hiểu Nghiên.
“Ừng ực ừng ực!”
Một chai rượu lớn chẳng mấy chốc đã cạn sạch.
Ngay sau đó, đám người thả An Hiểu Nghiên ra.
Lúc này, An Hiểu Nghiên đã choáng váng đứng không vững, hai mắt mờ mịt, khuôn mặt ửng hồng, nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Bộ dạng này của An Hiểu Nghiên đập thẳng vào mắt Lãnh Phi, hắn ta vừa nhìn vừa không ngừng nuốt nước bọt.
Dương Lâm Lâm vội vàng đỡ lấy An Hiểu Nghiên, cô ta tức giận hét lên với những người có mặt: “Đủ rồi! Các người chờ sự trả thù điên cuồng của bố cậu ấy đi!”
“Ha ha!”
Lãnh Phi bật cười: “Tốt! Tôi sẽ đợi, tuy nhiên… trả thù là chuyện của sau này, tối nay chỉ dành để chơi đùa vui vẻ thôi!”
Mọi người nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lãnh Phi, Lý An càng cười xấu xa hơn.
“Anh Lãnh, tôi ra ngoài trước đặt giúp anh căn phòng nhé!”
“Tên nhóc này càng ngày càng thông minh đó!”, Lãnh Phi giơ ngón tay cái ra tán thưởng Lý An.
“Cảm ơn anh Lục đã khen!”
Nói xong, Lý An liền mở cửa chạy ra ngoài.
“Lãnh Phi, anh dám?”, Dương Lâm Lâm tức giận đến mức chỉ tay vào Lãnh Phi hét lớn.
Lãnh Phi thản nhiên cười, hắn ta cầm ly rượu lên rồi uống cạn, sau đó mỉm cười nói: “Dám hay không dám, đợi lát nữa cô sẽ biết!”
“Ha ha, anh Lãnh, đêm nay anh cứ tha hồ mà tận hưởng đi!”
“Anh Lãnh, sau đêm nay nhớ giải quyết ổn thỏa chuyện này nhé! Nếu không chúng tôi sẽ rất thảm đó!”
“Đúng vậy anh Lãnh, chúng tôi không thể so với anh, đằng sau có người chống lưng”.
Lúc này, đám người tôi một câu anh một câu, bắt đầu nhờ Lãnh Phi giúp đỡ.
Tất cả bọn họ đều biết rằng sau đêm nay, bọn họ đã đắc tội với An Kình Tông, một con cá sấu lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Minh Thanh.
“Yên tâm, An Kình Tông gặp bố tôi còn phải cúi đầu khom lưng, ông ta dám làm gì các người chứ?”