Chương
Lâm Thiên Vĩnh mắng té tát: “Mau quỳ xuống xin lỗi anh Lục đi!”
“Chuyện này…”, mặc dù Trương Bảo không hiểu gì nhưng hắn ta vẫn quỳ xuống: “Xin lỗi, anh Lục, tôi sai rồi, mong anh tha thứ!”
Lục Thần châm một điếu thuốc, anh nhìn về phía Giang Sĩ Thành và Lâm Thiên Vĩnh: “Các người biết tôi sao?”
Giang Sĩ Thành nhẹ giọng đáp: “Ngày hôm đó ở bên ngoài khách sạn Ngân Thiên, bọn tôi và Hoàng Mao từng bị anh Lục đánh một trận nhừ đòn”.
“Ồ! Hóa ra là vậy!”, Lục Thần gật gật đầu, anh cũng không muốn làm khó bọn họ nữa: “Thôi được rồi, các người đi đi!”
“Vâng!”
Giang Sĩ Thành ra hiệu, sau đó cả ba người thận trọng rời đi.
Lục Thần hít một hơi thuốc lá, anh liếc nhìn căn phòng mà An Hiểu Nghiên vừa vào.
“Hả?”
Cửa mở, sao không có ai nữa rồi?
Anh vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn vào bên trong, chỉ có cô gái ban nãy đang gào khóc bên trong, còn lại không thấy An Hiểu Nghiên đâu nữa.
Thôi xong! Nhất định xảy ra chuyện rồi.
Lục Thần xông tới, hỏi bằng vẻ mặt lo lắng: “An Hiểu Nghiên đâu?”
“Hu hu hu!”
Dương Lâm Lâm chỉ biết khóc, bởi vì cô ta không tin kẻ nghèo hèn trước mắt có thể cứu An Hiểu Nghiên.
“Đủ rồi! Đừng khóc nữa!”
Lục Thần rống lên: “Nói mau, An Hiểu Nghiên đi đâu rồi?”
Tiếng thét này giống như sấm sét vậy, Dương Lâm Lâm sợ tới mức lập tức nín khóc.
“Cậu ấy… cậu ấy bị Lãnh Phi chuốc say dẫn đi rồi, đặt phòng….!”
Lục Thần luống cuống, nếu An Hiểu Nghiên bị cái đó… anh phải ăn nói kiểu gì với An Kình Tông đây?
Từ trước đến nay anh luôn là người giữ lời hứa, đã hứa thì nhất định phải thực hiện.
Anh vội vàng túm lấy Dương Lâm Lâm: “Mau dẫn tôi đi!”
Dương Lâm Lâm lắc đầu: “Vô dụng thôi, bọn họ có nhiều người, hơn nữa tôi cũng không biết bọn họ đi đâu”.
Người phụ nữ ngu ngốc này!
Lục Thần vác cô ta lên, điên cuồng chạy ra ngoài.
“Anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống!”, Dương Lâm Lâm không ngừng giãy dụa trên vai anh.
Lục Thần căn bản không có tâm trạng để ý đến cô ta, anh nhìn xung quanh không thấy bóng dáng An Hiểu Nghiên đâu.
Anh vội vàng chạy tới chỗ bảo vệ gác cổng: “Xin hỏi, anh có biết một cô gái say rượu bị một đám người đưa đi đâu không?”
Bảo vệ suy nghĩ một chút rồi chỉ vào bên trái nói: “Hình như là đi về phía đó”.
“Cảm ơn!”
Bỏ lại lời này, Lục Thần chạy băng băng về phía đường bên trái.
“Con mẹ nó! Rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Cô có số điện thoại của ai trong số họ không, gọi mau, hỏi xem bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ừ ừ!”
Dương Lâm Lâm bừng tỉnh ngộ ra, cô ta thầm than tại sao mình lại ngốc như vậy!
Trong số đám người đó, cô ta có quan hệ khá tốt với Mã Văn Tài và cũng chỉ có số điện thoại của cậu ta, cô ta nhanh chóng bấm gọi.
“Mã Văn Tài, các người đang ở đâu?”
Lúc này Mã Văn Tài đã say bí tỉ, cậu ta cũng không nghĩ nhiều.
“Ở khách sạn Phương Bắc! Sao thế?”
“Tút!”
Dương Lâm Lâm trực tiếp cúp điện thoại nhìn về phía Lục Thần: “Ở khách sạn Phương Bắc!”
Lục Thần đặt cô ta xuống, anh bắt một chiếc taxi: “Bác tài, đến khách sạn Phương Bắc!”
Tài xế taxi bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Thần: “Cách có mười mấy bước chân mà còn cần gọi xe hả?”
Mười mấy bước chân?