Đêm Giao Thừa

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bắt đầu từ Khương Hoa, suốt buổi trưa văn phòng Chung Độ nườm nượp người ra vào không ngớt. Anh đi xa bao nhiêu lâu, trong công ty còn rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.

Gần giờ tan làm, Bạch Kinh Nguyên cũng mò vào, vừa đặt chân vô đã kiếm nước uống tu ừng ực cả ly mới bắt đầu: “Má ơi, họng muốn xì khói tới nơi.”

Chung Độ đang ngồi nghiêm trang ký giấy tờ, Bạch Kinh Nguyên đi vào lượn tới lui làm trò mà anh không buồn nhấc mắt.

Chờ Bạch Kinh Nguyên uống nước xong, anh mới ngẩng đầu hỏi: “Cậu làm gì?”

“Mấy đạo diễn với biên kịch mới cậu dẫn về chứ đâu.” Bạch Kinh Nguyên chống nạnh kể lể: “Cả đám cứ như chó soi, hôm nay bắt được tôi bấu víu hỏi han cả trưa, còn mệt hơn đi học hồi xưa nữa.”

Từ hai năm trước công ty Chung Độ đã bắt tay đỡ đầu cho các dự án của đạo diễn mới, trước mắt lác đác đâu đó có hơn chục vị đạo diễn trẻ tá túc ở đây, đương nhiên bao gồm cả một vài biên kịch và hậu kỳ có năng khiếu.

Nhóm Chung Độ, Bạch Kinh Nguyên cũng đều là người mới đi lên, mình thua thiệt ở đâu thì không muốn người đi sau họ lạc phải đường cũ chỗ đó. Cơ mà, họ tuyển chọn người rất nghiêm ngặt, không phải cứ có nền tảng và chịu cố gắng là được, quan trọng nhất còn phải xem năng khiếu thế nào.

Giới này không dễ đặt chân vào, “quy tắc ngầm” thì nhan nhản đầy rẫy, mấy đứa trẻ vừa không chống chân vừa không năng khiếu rất khó chạy thoát, nên chẳng thà kịp thời đổi nghề trước khi mặt mày đầy bụi tro.

Lúc này Chung Độ mỉm cười: “Chuyện này cậu không trông cậy vào tôi được, đợt đề bạt dự án này cậu ủng hộ lắm mà.”

“Tôi có biết đám nhóc thân thiết thế đâu.” Bạch Kinh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ vặn lưng, ngoái về đổi giọng: “Ài, phải rồi, sáng mai cậu ghé nhà tâm lý Ôn nhỉ? Lần đầu đến có gần tôi đi cùng không?”

“Không cần, lo việc mình đi, tự tôi đi được.”

“Ok, nói chung bên chỗ đó thì không lo chuyện bảo mật đời tư. Lúc trò chuyện nếu thấy không thoải mái thì a lô tôi đến đón.”

“Được.”

Đúng giờ tan làm, hai người nói thêm vài câu rồi ra công ty tự lái xe về nhà.

Lúc mua nhà Chung Độ suy tính đủ đường, chọn một khu dân cư yên tĩnh giữa lòng sự náo nhiệt, nằm khá gần công ty, môi trường xung quanh khu cũng rất ổn.

Chung Độ vẫn luôn hài lòng, thế nhưng hôm nay lại bắt đầu chán ghét.

Lúc này, anh một mình lái xe về nhà, quãng đường không bao xa tắc nửa tiếng đồng hồ. Ngoài cửa sổ xe không tìm thấy đâu cảm giác thanh nhàn và sự yên tĩnh của Trường Nam, đâu đâu cũng ồn ào, trụy lạc, xa hoa.

Suốt đường về anh bực bội khó hiểu, sau một hồi vật lộn về đến nơi, thứ chào đón anh là căn nhà trống trải quạnh quẽ.

Căn nhà quá lớn, một căn chung cư duplex hai tầng trống rỗng.Khi mới dọn vào, “hậu chấn” sợ bóng tối của anh vẫn còn khá nghiêm trọng nên lắp đèn cảm ứng khắp nơi. Bây giờ trên đường xách hành lý vào đèn cảm ứng liên tục nháy lên sáng rực một khoảng, nhưng cảm giác lạnh lẽo không hề xua tan.

Vốn là điều đã quen thuộc từ lâu, hôm nay lại bỗng xa lạ.

Căn nhà thiếu vắng người ở quá lâu đóng bụi đủ chỗ. Mới đầu Tiểu Đường còn thu xếp muốn tìm người đến dọn dẹp giúp anh, nhưng bị từ chối nhiều, dần sau này cô nàng cũng không hỏi nữa, xem đây là một trong nhiều sự dở hơi không đáng nhắc đến của Chung Độ.

Không cho người khác đặt chân vào, những việc đó phải tự tay mình làm. Chung Độ thay quần áo, tìm vài thứ trong phòng chứa đồ rồi bắt đầu tổng vệ sinh.

Lau bàn ăn, anh bắt đầu nhớ nhung bữa tối nóng hổi Trì Viễn Sơn chuẩn bị cho mình. Đảo mắt nhìn cửa sổ, anh lại nhớ nhung ánh trăng luôn dịu dàng và nhóc mèo mập rất thích kêu meo meo kia trong sân vườn…

Anh bắt đầu ghét cay ghét đăng hết thảy mọi thứ trong căn nhà này, ghét sô pha ghét ti vi, ghét sàn nhà ghét cửa sổ. Anh lần tìm mấu chốt của vấn đề, căn nguyên của sự chán ghét này đương nhiên xuất phát từ nơi đây không có sự hiện hữu của người tên Trì Viễn Sơn.

Anh quẳng khăn lau, đến bàn trà cầm điện thoại. Đang định gọi điện cho Trì Viễn Sơn thì điện thoại chợt sáng lên, là Trì Viễn Sơn gửi lời mời gọi video tới.

Chung Độ nghe máy, không nói gì mà mỉm cười trước tiên.

Trì Viễn Sơn sau ống kính mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha, y biếng nhác vuốt tóc, cười nói: “Tiểu Đường bảo anh tan làm về nhà rồi.”

“Thầy Trì thử tính đến chuyện lắp camera trong nhà anh đi.” Chung Độ cười: “Từ công ty về nhà luôn, trang bị đầy đủ không cần Tiểu Đường nữa.”

Trì Viễn Sơn bật cười thành tiếng, thứ âm u trầm lặng xung quanh Chung Độ cũng tản đi mất.

Anh giơ điện thoại cho Trì Viễn Sơn xem nhà mình, vừa đi vừa giới thiệu, mặc dù thực ra căn nhà này không có gì để ngắm. Cấu trúc thì đẹp, nhưng bày trì qua loa không còn gì để nói, trừ nhu yếu phẩm hằng ngay ra hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ món đồ trang trí nào, đơn giản đến độ sơ sài còn hơn nhà mẫu.

Trì Viễn Sơn thấy lòng mình xót xa, vô thức tưởng tượng ra cuộc sống trước đây của Chung Độ, tưởng tượng ở góc nào cũng thấy anh sao mà giống một búp cải héo úa dưới đất.

Chung Độ cũng phát hiện, thế là anh quay camera lại, nhìn vào cười cười: “Anh không hay về ở nên chưa làm gì hẳn hoi.”

“Không sao hết, mai mốt có thời gian để em làm cho anh. Tụi mình còn có anh Tùng Đình nhà thiết kế tầm cỡ đó nha.”

“Ừ.” Chung Độ đáp: “Anh đi dọn dẹp hành lý, em… có bận không?”

Giọng anh dính đặc, rõ ràng không muốn tắt video đây mà. Trì Viễn Sơn cười: “Em rảnh, anh dọn đi, đặt em vào một góc là được. Giờ em cũng ra ban công tưới hoa cỏ.”

Hôm nay Trì Viễn Sơn ở căn nhà trong thành phố. Thời gian trước ở với Chung Độ ngoài sân vườn, không hay về bên này nên cây cỏ trên bàn công thiếu nước hết rồi.

Hai người vừa làm phần việc của mình, vừa chuyện trò linh tinh. Cảm giác rỗi rãi cách màn hình nói chuyện với nhau thú vị khó hiểu, bầu không khí vừa tình cảm vừa ngây thơ.

Chung Độ nhìn Trì Viễn Sơn trên màn hình, chợt lên tiếng: “Tự nhiên anh thấy thời trẻ trung niên thiếu không yêu đương, thật tiếc nuối quá.”

Trì Viễn Sơn trong màn hình đang tưới hoa, nghe vậy nghiêng sang nhìn điện thoại đặt một góc, chậc lưỡi hỏi: “Anh còn tính yêu đương ai vậy?”

Khóe mắt đuôi mày Chung Độ cong cong nét cười, cách màn hình mà sao chẳng tài nào ngăn nổi ánh mắt ngọt ngào vô cùng kia: “Yêu Trì Viễn Sơn thời niên thiếu.”

“Vậy thì được.” Trì Viễn Sơn cười: “Kiếp sau anh lẹ chân vào nhé.”

Khoảng cách xa xôi, hai người lại càng quấn quýt nhau. Hai người dính cứng trong trạng thái này hơn mười ngày liên tục, tối về gọi video mấy tiếng đồng hồ là thói quen bình thường, thỉnh thoảng giữa trưa rảnh rỗi còn phải gọi video ăn cơm cùng nhau.

Hai người mê mẩn, mọi người xung quanh ai cũng sâu răng tới nơi.

Tiểu Đường và Yến Tiếu Ngữ thỉnh thoảng lại gặp mặt nhau trong video của hai ông anh, chưa đầy vài ngày đã chị chị em em chuyện trò rôm rả. Hai người kết bạn, vốn là định nói xấu ông chủ mình, kết quả hai người càng nhìn ảnh đại diện nhau lại càng thấy quen quen. Lộn xộn nửa buổi trời, hai người cùng nằm trong “group fan Chung Độ”, thời gian rồi còn giả bộ làm sói đuôi to hùa theo mọi người bàn tán xem người bạn bị chụp với Chung Độ là ai.

Hai chị em tám um sùm mà hai ông chủ không buồn để ý, quán triệt tư tưởng thích gì làm nấy đến cùng.

Hôm ấy, Chung Độ về nhà tắm rửa thay quần áo, rót ly nước rồi lại gọi video cho Trì Viễn Sơn.

Hôm nay đổi thành Trì Viễn Sơn soạn hành lý. Đầu xuân, y chuẩn bị lên núi tìm trà.

Chung Độ ngồi trên sô pha uống nước từng chút từng chút, điện thoại đặt lên bàn trà, xem Trì Viễn Sơn như đang thưởng thức phim nghệ thuật.

“Cuối cùng anh không phải mặc áo len cao cổ nữa.” Chung Độ cứ nhìn mình trên màn hình, nói: “Từ hồi về đến nay ngày nào anh cũng phải mặc áo len cao cổ, trời nóng nên còn nhờ Tiểu Đường mua cho hai cái áo mỏng mỏng.”

Trì Viễn Sơn nghe thế cười nhìn sang: “Xin lỗi anh, lần sau em sẽ cẩn thận.”

Sau khoảng thời gian “gột rửa” đã qua, mặt mũi y không còn tí ngượng ngùng nào khi bàn luận chủ đề nọ kia. Lúc này nhìn Chung Độ nghểnh cổ lên gợi cảm đến lạ thường trong điện thoại, y vẫn cứ thoải mái sửa soạn gấp đồ.

Chung Độ nhìn đôi mắt chẳng mảy may áy náy tí gì kia, cười lắc đầu, hỏi tiếp: “Bao lâu em về?”

“Nửa tháng? Chắc cũng tầm đấy thôi.”

“Về sẽ đến chỗ anh à?”

Nghe câu hỏi này, Trì Viễn Sơn ngây người trong chớp mắt, y trêu: “Để xem anh có muốn em đến không.”

Dạo này Trì Viễn Sơn đã hiểu ra rồi, rốt cuộc hôm Chung Độ nói mình phải đi ấy bất thường ở đâu —— Hôm đó, Chung Độ không mời y đi cùng.

Thời gian đó y hoàn toàn không bận rộn, Chung Độ biết rõ. Không muốn cho y theo chỉ có thể là bởi Chung Độ có chuyện gì đó muốn giấu y làm. Đương nhiên, y cũng sẵn lòng cho Chung Độ thời gian, nên lúc nghe tới câu hỏi này suy nghĩ đầu tiên nảy trên trong đầu là: “Anh đã giải quyết xong chuyện cần làm rồi ư?”

Nhưng y không hỏi.

Chung Độ bên này còn đang càm ràm không ngừng: “Mang ít thuốc thường dùng đi, dạ dày em không tốt đi đừng ăn linh tinh, ráng tìm quán nào sạch sẽ mà ăn, đừng có ăn thử mấy thứ rau dại nấm dại chưa ăn bao giờ nhớ chưa.”

“Rồi anh, em có phải con nít ba tuổi đâu mà, đi chơi tí còn thèm ăn á?”

Chung Độ cười, dừng lại một lát rồi nói: “Hay là em đem ly giữ nhiệt theo, đi đến đâu uống nước nóng đến đó.”

“Thế lại thành cán bộ xuống nông thôn à? Em mới 32 tuổi!”

“Mấy tuổi em cũng phải uống nước nóng, Tùng Thanh mách anh mấy bữa trước em uống nước đá bị đau dạ dày.”

“Đệt! Thằng ranh này.”

Vị đạo diễn lạnh nhạt kiêu ngạo vừa yêu đương vô là biến thành vừa dài dòng vừa nói nhiều, Trì Viễn Sơn rất lấy làm tự hào.

Cơ mà, thời gian qua tình trạng của Chung Độ còn lâu mới tốt đẹp như nhìn ngoài mắt. Mọi giấc ngủ ngon đều là ở bên Trì Viễn Sơn, dạo này phải nếm trải cảm giác mất ngủ đã lâu không gặp.

Nhà tâm lý kê thuốc cho anh, nhưng từ lúc uống đến nay anh cứ thấy mình đờ đẫn ngơ ngác, ban ngày cũng không thể tập trung tinh thần làm việc nên tự ý ngừng thuốc, ngày ngày lặp đi lặp lại vòng lẩn quẩn chịu đựng mất ngủ hằng đêm, ngủ được thì gặp ác mộng, một khi tỉnh giấc sẽ thao thức đến tảng sáng.

Chỉ vỏn vẹn mười ngày mắt Chung Độ đã xuất hiện quầng thâm, may mà trong video không thấy.

Chung Độ vừa cảm ơn công dụng thần thánh của điện thoại vừa bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Trì Viễn Sơn sẽ đi trong vòng nửa tháng, lúc về chắc chắn sẽ đến Thành Bắc. Nếu cản Trì Viễn Sơn đến chắc chắn y sẽ nghi ngờ, huống gì anh cũng thật sự rất nhớ Trì Viễn Sơn. Vậy nên nửa tháng tới đây anh buộc phải giải quyết mọi việc xong xuôi.

Dạo này bận rộn nhiều nên chưa đi gặp cả Chung Miện, mất ngủ cũng là một vấn đề lớn cần giải quyết cấp bách. Vừa may ngày mai đến hẹn tham vấn tâm lý, có lẽ hỏi nhà tâm lý thử có cách nào không cần uống thuốc mà vẫn ngủ được…

Tác giả có lời muốn nói:

Chương chuyển tiếp có vẻ hơi chán nhỉ mọi người? Chương sau ok rồi, nha nha ~

Truyện Chữ Hay