Đêm nay Trì Viễn Sơn không ngủ được, Chung Độ đã ngủ rồi mà y vẫn tỉnh như sáo, mượn ánh đèn ngủ yếu ớt lần từng nét một người bên gối.
Gương mặt thường ngày ôn hòa mà chói mắt. Đôi môi mỏng mím khẽ, mi tâm chau chặt, lông mi thật dài thành đường cong đẹp đẽ cho đôi mắt. Cái cổ thuôn dài thanh nhã, nối liền với xương quai xanh vừa bị Trì Viễn Sơn gặm cho một cái, bây giờ vẫn còn đỏ đây này.
Cơ bắp cánh tay như gò núi nhấp nhô những ngày mưa dầm dề, mờ ảo, mê hoặc lòng người. Cổ tay anh đặt trên tấm chăn màu trắng bên hông, ngón tay dài thon thả khép lại, đèn ngủ hắt lên, dát trên anh chất thẩm mỹ cao quý đặc trưng của tranh sơn dầu cổ.
Trì Viễn Sơn tỉ mỉ ngắm Chung Độ mãi, khẽ khàng vén sợi tóc lòa xòa trên trán anh, hạ giọng: “Mơ đẹp.”
Sáng hôm sau vừa thức dậy Chung Độ lên thẳng chuyến bay về Thành Bắc, không đánh thức Trì Viễn Sơn còn ngủ say.
Lúc Trì Viễn Sơn dậy mặt trời đã lên cao. Phòng không còn ai, trên bàn trà có một bó hoa.
Bên cạnh bó hoa có một tờ giấy xếp lại, chữ viết của Chung Độ cứng cáp mạnh mẽ:
Tặng em bó hoa đong đầy tia nắng thay anh ngắm sân vườn buổi sớm, thay anh ngắm nhìn em còn ngái ngủ một chốc lát.
Hoa hồng giống em, nhưng không nồng nàn bằng em; huệ tây giống em, nhưng không dịu dàng được như em; hoa hướng dương cũng giống em, nhưng vẻ rực rỡ nó mang lấy kém xa em cả trăm ngàn lần.
Chúng đẹp đẽ ướt át đến mấy cũng chẳng làm anh thỏa mãn. Anh nghĩ mãi, tặng em giọt sương tròn đầy trên những cánh hoa này.
Anh nghĩ, chúng sẽ ở bên em trong khoảnh khắc này đây, rồi bốc hơi lúc giữa trưa khi mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mang theo hơi ấm nơi đầu ngón tay em, phiêu du theo gió đến tiễn anh. Mấy ngày sau nữa, chúng lại vội vàng ngưng tụ thành tuyết, ôm lấy nỗi nhớ thương anh không nói thành lời trở về khoảnh vườn này gặp em.
Bằng cách đó, giữa anh và em không có khoảng cách.
Viễn Sơn, cả quãng đời ngày sau, quên lãng bốn mùa, ngày ngày ngóng trông tuyết giăng đầy trời là chuyện quan trọng nhất đời anh.
Trì Viễn Sơn cầm chặt tấm giấy, đứng lặng bên bàn trà thật lâu. Nắng mai phủ kín bể cảnh sinh thái bên cửa sổ, mặt nước phản chiếu dáng hình song cửa, kéo dài cái bóng y ra bất tận.
Đôi mắt nóng ran của Trì Viễn Sơn lần dọc theo từng hàng chữ, đến cuối cùng, vừa nhấc mắt đã lần nữa trở về hàng đầu tiên. Cứ lòng vòng như vậy mấy lần, y mím môi cười cười, vuốt ngược mái tóc bù xù mới ngủ dậy ra sau, cầm tờ giấy về phòng ngủ, lúc trở ra hai tay trống trơn.
Bó hoa trên bàn trà có hoa hồng, có huệ tây và có cả hướng dương, đẹp đẽ ướt át, giọt sương đọng trên những cánh hoa long lanh dưới tia nắng rọi chiếu.
Trì Viễn Sơn ôm bó hoa vào sân, tìm nơi nắng đẹp nhất đặt xuống. Một chốc sau ngẫm đi ngẫm lại thấy không yên lòng, vừa sợ nắng trưa gắt quá vừa sợ nhóc mèo béo tò mò, thế là lại ôm về phòng.
Chung Độ vừa xuống máy bay không về nhà mà lên thẳng công ty, đầu tiên họp với Khương Hoa và mọi người để nắm tình hình hoạt động của công ty thời gian qua, tiếp đó triệu tập nhóm Tạ Tư Vĩ thảo luận những vấn đề liên quan tới khâu biên tập và hậu kỳ, ròng rã đến trưa vẫn ngâm mình trong phòng họp chưa chịu ra.
Lúc này, Tạ Tư Vĩ vừa trình bày xong ngẩng lên nhìn Chung Độ, chỉ thấy Chung Độ chau mày, nhịp nhịp bút trên mặt giấy, có vẻ không căng thẳng như thường ngày, nhưng lúc lên tiếng giọng vẫn trầm tĩnh: “Cơ bản xem như ổn thỏa rồi, để anh bổ sung thêm vài điểm quan trọng…”Tạ Tư Vĩ tưởng anh hơi bực bội, bây giờ nghe phân tích cặn kẽ của anh lại thấy hình như là mình ảo giác.
Mọi người trong phòng họp không rỗi rãi làm chuyện không đâu, ai cũng thoăn thoắt gõ phím ghi chép. Đây là cuộc họp nhất thời xuất hiện mà trong khoảng thời gian ngắn Chung Độ đã có được ý tưởng rõ ràng, đồng thời truyền đạt cho mọi người bằng ngôn từ đơn giản trực quan nhất.
Một Chung Độ thế này khiến mọi người áp lực, nhưng liền sau đó, mọi người đã chứng kiến mặt chưa bao giờ xuất hiện trong con người anh.
Buổi họp diễn ra một nửa, điện thoại Chung Độ thình lình rung lên. Anh chỉ vừa liếc mắt sang mà người vừa căng thẳng hết cả người tức khắc thả lỏng, gương mặt dễ chịu hơn nhiều lắm.
Anh đưa tay: “Xin lỗi, mọi người nghỉ ngơi năm phút, tôi đi nghe điện thoại.”
Còn chưa ra khỏi phòng họp Chung Độ đã không chờ nổi vội vã kề điện thoại lên tai, giọng dịu dàng kỳ cục: “Em dậy rồi à?”
Cả phòng họp đưa mắt nhìn nhau, duy chỉ có Tạ Tư Vĩ bất động như tảng đá.
“Em dậy lâu rồi, đã đến quán trà.” Giọng Trì Viễn Sơn trong điện thoại nghe biếng nhác hơn mọi thường. Chung Độ vào hành lang bên cửa sổ, thoáng nheo mắt, tưởng tượng dáng vẻ ánh nắng bao trùm lấy y, hình ảnh ấy khiến nỗi cồn cào đến tận trưa trong bụng chợt biến tan.
Anh dịu dàng nói: “Em ăn đồ ăn sáng anh để trong bếp chưa? Đừng để bụng rỗng uống trà.”
“Em ăn rồi.” Trì Viễn Sơn đáp: “Anh dậy hồi mấy giờ? Vừa mua đồ ăn sáng vừa mua hoa nữa chứ.”
“Bữa sáng của em là bác lái xe mua giúp.” Chung Độ thoáng ngừng lại, tần ngần hỏi: “Em khó chịu ở đâu phải không? Anh mua thuốc để trong ngăn kéo đầu giường, viên màu xanh là…”
“Ngưng ngưng ngưng, dừng lại.” Trì Viễn Sơn như sặc nước trà, vừa hoa vừa vội vàng ngắt lời anh: “Em khỏe hết người, cực kỳ ổn.”
Y vốn định cho Chung Độ thêm chút thời gian, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh yêu đương. Ai mà ngờ đêm qua y nhất thời buông cảnh giác, cồn rượu lên não cùng mọi cưỡng cầu trong lòng hệt như ngựa hoang đứt cương cuồng loạn.
Nếu chỉ cuồng loạn chạy đến lúc mệt nhoài thì đã chẳng nói, đây lại chỉ điên cuồng được thoáng chốc đã cúi đầu phục tùng, cam tâm tình nguyện giao dây cương vào tay Chung Độ.
Cũng chẳng có gì mâu thuẫn, chỉ có điều trải nghiệm mới mẻ này vượt ngoài sức tưởng tượng của Trì Viễn Sơn. Đêm qua Chung Độ để lộ khía cạnh hoàn toàn khác, hệt như bông hồng trắng dính thứ tà ác quỷ mị nở rộ đêm rằm tháng bảy âm lịch.
Trước lúc đi ngủ, Trì Viễn Sơn cảm thấy hết sức may mắn vì ngày mai Chung Độ phải đi rồi, không thì y thật không biết phải đối diện với anh ra sao.
Đêm hôm ấy đương nhiên đã thỏa thuê sung sướng, nhưng với Trì Viễn Sơn thì xấu hổ quá đáng.
Cơ mà, dẫu cách nhau tận mấy trăm cây số, y vẫn chẳng thể trốn thoát kiếp nạn nọ.
Trong điện thoại, Chung Độ ngậm cười hỏi: “Xấu hổ à? Đến giờ này thầy Trì mới xấu hổ có vẻ như hơi trễ thì phải? Anh đang mặc áo len cao cổ đây.”
Trì Viễn Sơn trừng trừng mắt, kêu “Đệt” một tiếng, cúp điện thoại cái rụp.
Cúp điện xong tự nhiên lại bật cười, thầm nghĩ mình muốn thắng Chung Độ có mà chờ tới kiếp sau.
Chung Độ họp xong vừa đặt chân vào văn phòng, trợ lý Tiểu Đường đã gõ cửa đi vào, tay xách mấy hộp cơm đặt xuống bàn trà, gọi: “Thầy Chung đến đây ăn cơm đi ạ.”
Chung Độ khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
“Anh Trì đặt cơm cho.” Tiểu Đường cười đầy ranh ma: “Bảo em canh đúng giờ đưa cho thầy.”
“Anh Trì?” Chung Độ cười: “Cô là trợ lý của ai?”
Tiểu Đường nhún vai: “Thầy đi quay phim còn không gọi em theo, em suýt thì quên em là trợ lý của ai rồi.”
Cô nàng Tiểu Đường này là em họ Bạch Kinh Nguyên, nói trắng ra là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học 985 hẳn hoi. Vậy mà cô nàng này không chịu vào làm công ty lớn mà cứ một hai nhảy nhót theo làm trợ lý cho thần tượng Chung Độ.
Chung Độ đến thua với cô nàng này. Khả năng làm việc không chê vào đâu được, nhưng là fan trung thành của Chung Độ, Tiểu Đường chấp niệm rất lớn với việc đi quay cùng anh. Trường quay thiếu thốn đủ đường, thể chất Tiểu Đường lại nhạy cảm nên chưa cần nói Bạch Kinh Nguyên có đồng ý không, bản thân Chung Độ đã không thể lôi kéo cô nàng đi nếm mật nằm gai. Bởi vậy xưa giờ đi quay phim không dẫn trợ lý theo, chỉ khi quay trong nước mới cho phép vào xem một tí.
Tiểu Đường tham gia câu lạc bộ tranh biện của trường, đầu óc nhanh nhẹn mồm miệng cũng như tép nhảy. Cô nàng đã từng gom hết vốn liếng ra đòi đi quay phim cùng Chung Độ, kết quả Chung Độ không hề dính chiêu.
Lúc này, Chung Độ không giải thích với cô nàng thêm, nhận mệnh lệnh rửa tay qua ăn cơm.
Tiểu Đường đã quá quen cái kiểu này rồi, không thấy bị phớt lờ, cười hì hì giơ điện thoại lên chụp một tấm anh đang ăn cơm nhanh như chớp, rồi chạy vút đi như làn khói.
Ảnh đương nhiên để gửi cho Trì Viễn Sơn. Tiểu Đường đâu có ngốc, cô nàng vâng theo Trì Viễn Sơn vô điều kiện là bởi lúc gửi danh thiếp cho anh họ đã tuyên bố: “Đây là người yêu của thầy Chung.”
Bạn học Tiểu Đường có trái tim hủ nữ bí ẩn bị giấu nhẹm, thời gian qua nghe ngóng bên đồng nghiệp bàn tán tình trường đủ phiên bản của Chung Độ, đang rất là trông mong lần này về Chung Độ sẽ đem người ấy trong truyền thuyết về cho mọi người xem mặt. Cuối cùng chỉ có mình anh về, may mà bây giờ cô nàng đã có số liên lạc của “vợ thầy”.
Chung Độ vừa ăn cơm vừa nhắn Wechat với Trì Viễn Sơn: “Thầy Trì ghê gớm quá, gom bọn anh mau tay thật.”
Trì Viễn Sơn trả lời: “Ha! Như nhau cả thôi.”
Ăn cơm xong, lúc Chung Độ pha cà phê thì Khương Hoa tìm đến. Sáng nay họp anh ta không hỏi han nhiều, Chung Độ cũng đoán anh ta sẽ đến lần nữa.
Khương Hoa ngồi sô pha, day day chân mày: “Cuối cùng cậu cũng về.”
Chung Độ ra hiệu mời Khương Hoa uống cà phê của anh, mình vừa pha ly mới vừa hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Cậu thấy bất thường ở đâu không?”
Chung Độ hiểu ra: “Im hơi lặng tiếng quá độ.”
Khương Hoa gật đầu: “Từ hôm cậu nói với anh xong tôi vẫn luôn cho người để ý động tĩnh bên cánh truyền thông. Nhưng mấy ngày qua một là không một ai đưa ảnh báo giá, hai là không tài khoản marketing nào tung ảnh, hiển nhiên rất bất thường.”
Vào hôm cả nhóm bàn bạc quyết định “thích gì làm nấy”, Chung Độ cũng đánh tiếng với Khương Hoa nếu lại có ai chụp hình báo giá thì nhất quyết từ chối hết, miễn là không quá mức thì mặc họ muốn đăng gì cứ đăng.
Mấy ngày qua anh và Trì Viễn Sơn đều không cố lẩn tránh, theo lý thuyết mà nói nếu mấy tay săn ảnh túc trực ngoài trường quay muốn chụp họ phải là chuyện quá dễ dàng. Nhưng đã bao nhiêu ngày trôi qua, đám săn ảnh cứ như im tiếng tập thể hết lượt.
Chung Độ im lặng một lúc, nhấp một ngụm cà phê: “Gần đây ông ta có liên lạc không?”
Khương Hoa lắc đầu.
“Thôi được.” Chung Độ thở dài: “Để chừa thời gian gặp một lần vậy, có vài câu phải ba mặt một lời rõ ràng.”
Ai có đủ năng lực khiến truyền thông đồng loạt câm miệng, đồng thời xen vào việc của người ta lẫn của Chung Độ? Trừ Chung Miện ra thì không một ai.
Khương Hoa cũng thở dài: “Cần tôi đi với cậu không?”
“Không cần.”
Anh thoạt trông bình tĩnh đến quá đáng, Khương Hoa không nói gì thêm, gật đầu đứng dậy. Lúc ra đến cửa anh ta thoáng khựng bước, ngoái đầu đột ngột hỏi: “Cậu đang nghiêm túc hay chỉ đang chơi đùa?”
Chung Độ thoáng ngạc nhiên nhìn anh ta, nhướng mày cười: “Hửm?”
Khương Hoa đứng đó hết sờ mũi tới gãi tóc, dường như nhận ra câu hỏi của mình quá đần độn. Nếu không nghiêm túc, hôm ấy khi thảo luận với bên công chúng sao Chung Độ lại cố tình dặn dò đặt người ta lên trước tiên? Huống gì nếu Chung Độ có ý định chơi bời, chắc đã không độc thân đến giờ này.
Thế là anh ta cười, phẩy tay áo: “Coi như chưa hỏi, đi đây.”
Nói đoạn Khương Hoa mở cửa ra ngoài. Chung Độ nhìn đăm đăm cánh cửa vừa đóng, ngẩn ra vài giây đồng hồ, đôi ngươi u trầm sâu không thấy đáy.