Ngày đóng máy, Chung Độ để Trì Viễn Sơn mời mọi người cùng ăn bữa cơm, xem như lời chào tạm biệt.
Vẫn ở chỗ anh bạn vong niên, khung cảnh tĩnh mịch, tính bảo mật cao.
Nhóm Tần Tang đến trước, Trì Viễn Sơn không đi cùng họ cũng không đi đón Chung Độ, một lát sau đó mới đến một mình.
Y bước vào cửa, trên người là bộ đồ Tây thoải mái, tay ôm một bó hoa. Tóc tai như đã được tút tát kỹ lưỡng, mái tóc ngắn gọn gàng để lộ vầng trán trơn nhẵn, toàn bộ khuôn mặt được cân bằng giữa vẻ cứng cỏi và điển trai.
Trì Viễn Sơn vừa đặt chân vào phòng cả đám đã cười rồ lên, Tần Tang còn giơ điện thoại chụp hình: “Á đệt, bươm bướm ở đâu ra đây? Ai không biết còn tưởng anh mới là người đóng máy ấy chứ.”
Trì Viễn Sơn hết sức bình tĩnh, ôm bó hoa ngồi xuống, không buồn để tâm lời trêu chọc của bọn họ.
Chỉ có Nghiêm Tùng Đình nói đỡ cho y: “Được mà, thằng bé đẹp trai. Tần Tang đừng cười, đến lúc cậu yêu đương cũng thế này thôi.”
“Chậc!” Tần Tang xua tay: “Ai lại ở với em được hả anh. Người ta mà xem hình em chụp đã bỏ chạy mất dép, ai đời giao tương lai vào tay một tên mịt mờ không biết ngày mai như em? Điên rồi chắc?”
Thường Tần Tang cũng chụp chân dung, nhưng thực chất vẫn là nhiếp ảnh gia phong cảnh, hứng lên chạy chỗ nọ chỗ kia suốt ngày, mọi ngóc ngách trong nước đều đã đặt chân tới rồi. Mấy năm trước ỷ còn trẻ trung nên mắt mũi chỉ thấy cảnh vật chứ không biết nguy hiểm, nơi chốn ghê gớm cỡ nào cũng dám đi, đến mấy năm gần đây mới hãm bớt được đôi chút.
Người này bề ngoài thì vui cười hớn hở, thực ra bên trong cũng điên cuồng lắm.
Nghiêm Tùng Thanh nhỏ tuổi nhất, hay để ý này kia đến ghét nhất mấy người anh cứ treo cái chết lên mồm miệng, nghe vậy trừng mắt với Tần Tang: “Anh thôi đi, phỉ phui phỉ phui.”
“Trưởng thành rồi đừng chơi trò mạo hiểm tình mạng.” Trì Viễn Sơn cũng nói với Tần Tang: “Lỡ đâu ngày nào đụng chuyện bất trắc thật cứu hộ còn phải tới vớt cậu. Có ai xảy ra chuyện gì vì cậu, cậu có chết cũng không ngủ yên.”
“Anh!” Nghiêm Tùng Thành quay sang gào Trì Viễn Sơn.
“Rồi rồi, không nói nữa.” Nghiêm Tùng Đình cười dỗ em trai: “Mọi người sẽ sống lâu trăm tuổi, sống dai thành quỷ yêu.”
“Em thấy Trì Viễn Sơn tính tu thành yêu quái rồi đó, biểu cảm sau khi ngồi đây nửa ngày trời là như nào.” Lâm Thu Huyền thiếu đứng đắn ngả nghiêng nói: “Khó chịu không, để xíu anh dẫn cậu đi kiếm thầy Chung, có xa xôi gì đâu.”
Lâm Thu Huyền còn bé hơn Trì Viễn Sơn hai tháng, Tông Dã ngồi bên cười.
Trì Viễn Sơn chỉ chỉ mấy người họ: “Mấy người mà yêu đương thì đừng có thể đây biết, đây soi mấy người từng tí đấy.”
Đang khi nói chuyện cửa phòng bỗng mở ra, Bạch Kinh Nguyên ló đầu vào: “Uầy, Trì Viễn Sơn soi ai mà dữ thế, mới ngoài cửa đã nghe thấy rồi.”
“Đâu có đâu có.” Trì Viễn Sơn đứng dậy cười: “Thầy Bạch vào ngồi đi.”
Y miệng thì gọi Bạch Kinh Nguyên, mắt lại dính cứng đằng sau lưng anh ta, ôm bó hoa trong tay tặng cho Chung Độ đang bước đến từ phía sau, không cho từ chối: “Anh, chúc mừng đóng máy.”
Chung Độ mới vào cửa còn chưa kịp chào hỏi mọi người, anh ôm hoa, sau đó ôm Trì Viễn Sơn.Bạch Kinh Nguyên nhìn hai người: “Chậc! Sao không ai chúc mừng tôi thế?”
“Thầy Bạch lại đây.” Lâm Thu Huyền chào Bạch Kinh Nguyên: “Nào, tôi chúc mừng anh đóng máy.”
Bên này Chung Độ mượn dịp họ nói chuyện, khẽ nghiêng đầu hôn vào sau tai Trì Viễn Sơn, ghé sát thì thầm: “Anh cảm ơn em bé nhím.”
Bạch Kinh Nguyên ở bên kia đến cạnh Lâm Thu Huyền, được dúi cho một phong sô cô la, loại thường thấy nhất mua được ở mọi cửa hàng tiện lợi.
Trì Viễn Sơn vui vẻ, Bạch Kinh Nguyên im ắng: “Lâm Thu Huyền, cậu chúc mừng tôi đóng máy thế à? Đúng là đồ không có lương tâm.”
“Thôi, có là đã không tệ rồi.” Lâm Thu Huyền kéo Bạch Kinh Nguyên ngồi xuống, giới thiệu mấy người anh ta chưa gặp bao giờ.
Chung Độ và Trì Viễn Sơn còn dính sát rạt nhau thì thầm nhỏ to, Chung Độ hỏi: “Đây là hoa gì thế em? Hoa hồng à?”
Anh cầm bó hoa trong tay, nhìn thì giống hoa hồng, màu chắc lại nhàn nhạt như màu xanh của chồi non. Loại hoa này Chung Độ chưa từng thấy bao giờ, cả đời này anh cũng chỉ mới thấy được tổng cộng hai bó hoa hẳn hoi, kinh nghiệm kiến thức có hạn.
Trì Viễn Sơn gật gật: “Hoa hồng núi tuyết.”
*Có cái tên là Avalanche Rose, thường có màu trắng pha xanh lục.
Chung Độ hỏi tiếp: “Sao em lại chọn hoa này?”
Chẳng phải… đáng lẽ sẽ tặng hoa hồng đỏ à?
Trì Viễn Sơn cười: “Anh tự suy nghĩ đi, xấu hổ quá em không muốn khai ra.”
Ngay từ giây đầu tiên Trì Viễn Sơn đã bị loài hoa này hấp dẫn, trắng muốt thanh nhã và không dung tục, thoạt trông nguội lạnh nhưng càng chăm chút lại bỗng thấy đáng yêu, thật sự rất hợp với Chung Độ. Hỏi tên nhân viên hàng hoa mới biết nó gọi là “Hoa hồng núi tuyết”.
Núi tuyết xa vời không chạm được đến khiến người người chùn chân do dự, chỉ duy có số ít đơn độc mà quả cảm. Trì Viễn Sơn si mê núi tuyết lạnh lẽo buốt giá, trở thành người ngược gió mà đi ấy.
Trèo đến đỉnh mà vẫn chưa hài lòng, lại còn không biết lượng sức mình muốn sưởi tan băng tuyết nơi ngọn núi kia bằng nhiệt độ cơ thể mình, càng muốn chiêm ngưỡng thử trái tim giá băng thủng lỗ chỗ.
Núi tuyết tặng y khung trời bao la, tặng y khung cảnh bát ngát, tặng lấy tất thảy những gì nó có thể trao đến, y lại muốn tình yêu đến chết cũng không đổi dời.
Và thế là, hoa hồng núi tuyết nở rộ.
Mãi đến lúc đồ ăn đã lên vài món, Chung Độ suy nghĩ thật lâu chợt mỉm cười: “Lãng mạn cao cấp của thầy Trì.”
“Ừm?” Trì Viễn Sơn đang gắp đồ ăn, nghe vậy thoạt tiên sững người, sau đó lại cười thật gian xảo: “Sau này mỗi mùa tuyết em sẽ tặng anh một bó.”
Mỗi mùa tuyết là một bó hoa, là toan tính cả một đời.
Chung Độ ngẫm nghị nhìn y vài giây, xích lại gần bên tai y, hạ giọng đáp: “Em biết không? Bây giờ em giống bé hồ ly gian xảo vô cùng.”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Trì Viễn Sơn, y rụt cổ, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn: “Anh chờ đó.”
“Ài ài ài, hai người sao cứ xì xầm mãi từ lúc vào. Lại đây làm một ly, chúc mừng hai vị đàn anh đóng máy.”
Tần Tang ngồi phía đối diện gom mọi người vào uống rượu. Chung Độ kéo vạt áo, ngồi thẳng dậy, nâng ly lên rất lịch sự như thể người vừa trêu ghẹo kia không phải anh vậy.
Rượu vào quá nửa, mãi Nghiêm Tùng Thanh mới nhớ ra không thấy Tạ Tư Vĩ đâu, thế là lướt qua Trì Viễn Sơn hỏi Chung Độ: “Anh, Tư Vĩ không tới à?”
Trì Viễn Sơn đang tưởng Nghiêm Tùng Thanh gọi mình, đang định lên tiếng thì mới thấy người cậu nhóc nhìn là Chung Độ.
Thằng nhóc này, gọi anh nghe thân mật thật.
Chung Độ đáp: “Không, cậu ấy đi ăn với ekip rồi, không sang đây hết được.”
Nghiêm Tùng Thanh gật đầu, hôm nay cậu ta còn đang tính báo thù, vụ Tạ Tư Vĩ bảo Trì Viễn Sơn giống cún đợt trước đấy.
Đang chuẩn bị lên Wechat chiến vài hiệp với Tạ Tư Vĩ, chợt nghe Chung Độ gọi mình.
“Tùng Thanh, khoảng thời gian anh không ở đây nếu có chuyện gì cậu cứ gọi cho anh. Gọi anh không được thì gọi cho Tư Vĩ, được không?”
“Được chứ, anh cứ yên tâm, em cam kết trông chừng Trì Viễn Sơn cho anh cho ra ngô ra khoai.”
Rồi, Chung Độ là anh, đến Trì Viễn Sơn thì không anh em gì sất.
Thằng oắt này thích ăn đòn, Trì Viễn Sơn nheo mắt nhìn: “Trông chừng? Nghiêm Tùng Thanh gan cậu to lắm rồi phải không?”
Hai người nói chuyện qua y mà không ai buồn để ý tới y.
Chung Độ nói: “Không chỉ anh cậu. Cậu, và cả mọi người, có chuyện gì anh sẽ giúp một tay, đừng giấu anh.”
Lúc này biểu cảm và giọng điệu anh đều rất ôn hòa, Nghiêm Tùng Thanh tức khắc cảm thấy người anh mới này khiến người ta như gió xuân ấm áp, không nhịn nổi u oán nhìn ông anh cũ không ra hồn kia.
Trì Viễn Sơn hiểu sai ý nghĩa cái nhìn của cậu ta, bất bình lên tiếng: “Nhìn anh làm gì? Trưng cầu ý kiến à? Đến anh còn bị người ta quản lý mà.”
“Ai thèm ý kiến của anh. Anh cứ ngay ngắn vào, để em canh chừng cho đàng hoàng là được.” Nghiêm Tùng Thanh chọc ngoáy y, sau đó thay đổi giọng điều xoành xoạch nói chuyện với Chung Độ: “Anh cứ yên tâm, em hứa.”
Nghiêm Tùng Thanh là cậu trai “ngoài thô ráp trong mềm mại”, lời Chung Độ nói khiến cậu ta thấy cảm động, bèn cúi xuống gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Tư Vĩ: “Sau này anh tôi có chuyện gì thì ông báo tôi một tiếng, không phải anh của một mình ông đâu.”
Mọi người đều tận hưởng bữa cơm này, chỉ trừ Trì Viễn Sơn.
Suốt buổi y chẳng có hứng thú với bất kỳ món nào. Rau xanh mơn mởn thì ngại ăn chay, sườn bóng loáng đỏ óng thì bảo ngại nhiều dầu, cơm nước xong xuôi nhìn thấy ông anh y lại càng nhăn nhíu mày, Nhị Mao quấn quýt tíu tít quanh chân y bảo nhóc bẩn rồi anh tắm cho nó đi, cuối cùng lúc mọi người chào nhau ra về lòng y còn nghĩ cuối cùng cũng tan, thời gian tôi với Chung Độ bên nhau đã đang đếm ngược rồi đây này.
Đến mức vừa về đến nhà, Chung Độ còn chưa kịp cởi áo khoác đã bị Trì Viễn Sơn chặn lại ở cửa, liền sau đó gáy bỗng cảm giác run run đau nhói.
“Shh, em làm sao vậy?”
Trì Viễn Sơn chẳng đáp, cái cắn vừa rồi dừng vừa đủ sức, dịu dàng mơn trớn dọc theo cổ Chung Độ gặm cắn đến vành tai anh.
Đêm nay Chung Độ không cản nổi lửa nhiệt tình của mọi người cũng uống mấy ly, người nóng ran lên. Nhiệt độ bỏng rát tràn qua đầu lưỡi Trì Viễn Sơn, nghênh ngang đánh chiếm thành trì, lao xộc lên đầu như gió cuốn mây tan, thiêu đốt lý trí y ra thành tro chỉ trong khoảnh khắc.
Chung Độ cũng không khá hơn y là bao, mỗi lần Trì Viễn Sơn đụng chạm là như sấm xuân chớp lóe, cơn địa chấn làm rung chuyển núi đồi, lay động cả con tim lạnh lẽo ẩn mình trong làn nước vạn năm đến tan thịt nát xương.
Vậy mà, đến giây phút này rồi Chung Độ vẫn thản nhiên cười, vừa cười vừa ôm Trì Viễn Sơn xoay người y sang.
Bó hoa trong tay yên vị trên tủ giày ngoài huyền quan, Chung Độ cởi hai cúc áo sơ mi, nhấc cằm Trì Viễn Sơn lên, giữ thẳng cổ hướng Trì Viễn Sơn nhìn về “kiệt tác” của y.
“Bé chó săn muốn giương oai à?” Anh nhìn vào mắt Trì Viễn Sơn chăm chú.
“Không được à anh?” Trì Viễn Sơn ngửa đầu ra sau, lưng ịn vào mặt cửa, chèo chống cho mình thêm sức.
Ánh mắt y mông lung mơ màng ẩn giấu thứ cảm xúc không thể bộc phát. Chung Độ nhếch môi, vuốt mái tóc lả lơi xõa loạn, tay ghì sức, rủ mắt đến sát gần y, miệng lưỡi như rắn độc cận kề khóe môi Trì Viễn Sơn, đáp:
“Được chứ em.”
Ba chữ này như lời cảnh báo trước cơn mưa giông nặng hạt, vừa dứt câu, nụ hôn chẳng chút nào của Chung Độ ập đến.
Rõ ràng là giữa mùa đông khắc nghiệt, vậy mà nhiệt độ những người trong căn nhà này tăng vọt như đang ngày hè.
Áo khoác bị quẳng đi, món đồ trang trí tí hon trên tủ giày rớt trên nền đất, màn đêm tĩnh lặng che khuất đuôi mắt ửng hổng nhưng không sao phủ lấp tiếng thở dồn gấp vội.
Tiếng ve kêu dài mà vang dội, vang duyên lứa đôi hòa hợp, vang mây sớm hôm mưa chiều muộn, vang đêm hạ sôi bùng rộn rã. Tiếng cao vút, âm uyển chuyển, khi dồn dập, lúc lại chậm rãi, vang mãi không dứt bên tai.
Ánh trăng lặng lẽ ló vào cửa rồi ngượng ngùng thập thò sau đám mây. Cơn gió đêm thổi qua xua tan thanh âm dồn nghẹn giữa răng môi hai người trong nhà, rồi màn đêm trở về tĩnh lặng.
Có ánh đèn nho nhỏ sáng lên, sau màn cửa in bóng hai người. Một đứng một ngồi, không điểm giao mà lại khiến người ta cảm giác như đang vươn cành quấn quýt lấy nhau, bện chặt, vươn nhánh, đâm chồi, nở rộ những bông hoa đẹp nhất mùa đông này.