Màn đêm buông, mọi người tan việc, Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên cũng chuẩn bị ra về. Tạ Tư Vĩ không khách sáo, trước lúc đi cũng xách một túi trà về, mở nắp ra ngửi ngửi: “Thơm quà, đây là trà gì vậy anh Trì?”
“Trà chua lên men 82 năm.” Không đợi Trì Viễn Sơn đáp, Bạch Kinh Nguyễn đã đẩy Tạ Tư Vĩ ra ngoài trước: “Đi lẹ với anh đi tiểu Tư Vĩ, né cái chỗ chua lè này xa tí.”
Trì Viễn Sơn cười lắc đầu: “Lần sau phải chú tâm hối lộ thầy Bạch mới được, cái miệng này y hệt như Thu Huyền vậy.”
“Em kệ cậu ta đi, độc thân lâu năm.” Chung Độ đáp.
“Ai mà lâu được bằng cậu?” Bạch Kinh Nguyên vừa đi vừa la lối: “Viễn Sơn, giao người này cho cậu đấy, xin miễn trả hàng.”
Trì Viễn Sơn cũng với theo: “Thầy Bạch yên chí, tuyệt đối không trả hàng.”
Đêm nay không quá lạnh, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao. Lúc này mọi người ở trường quay đã về hết, Chung Độ và Trì Viễn Sơn một đứng một ngồi hưởng thụ khoảng thời gian thư thái tĩnh lặng này.
Chung Độ đứng sau lưng Trì Viễn Sơn, tay choàng qua vai y, hai người không hẹn mà cũng ngẩng đầu lên.
Trời sao mênh mông, bao la vô ngần, biển sao như một tấm màn vô tận che phủ cả thảy thế gian. Gió xào xạc, cây cao vút, đến cả đại dương và sa mạc đều nằm trong lòng bàn tay nó, huống gì là nhân loại nhỏ bé.
Đất trời vần xoay, lòng sợ hãi nảy sinh giữa tâm chấn rồi dần chìm về phẳng lặng.
Trì Viễn Sơn hơi ngửa ra sau dựa vào Chung Độ, nắm lấy tay anh cảm thán: “Thật tuyệt vời quá.”
“Đúng vậy, tuyệt vời thật.” Chung Độ đáp lời y.
Hàng chục ngàn năm ánh sáng đang lấp lánh rực rỡ và người yêu nhau đang ôm chặt lấy giờ khắc này, thật tuyệt vời.
Anh chợt hồi tưởng lại những tháng ngày tối tăm đã qua, có đôi khi sẽ nhắm mắt, tưởng tượng bầu trời đêm lấp lánh như bây giờ, càng tưởng tượng rõ nét nỗi sợ hãi lại càng như vơi bớt đi, thậm chí tiếp thêm đôi chút sức mạnh và lòng dùng cảm để kiên trì.
Khi con người trải qua nỗi đau tột cùng và chìm xuống vực thẳm, người ta luôn vô thức kiếm tìm nơi phó thác, phó thác vào tín ngưỡng trong lòng, phó thác vào vị thần không tồn tại, phó thác vào những sinh vật vô danh nơi vũ trụ này.
Chung Độ cũng không ngoại lệ. Khi ấy, Chung Độ vẫn còn nhỏ dại phó thác mọi hy vọng ước ao vào ngôi xa chốn xa xôi. Với ước muốn rất đơn giản thôi, có cha mẹ thương yêu và một mái nhà ấm áp.
Đứa trẻ ngây ngô sống với lớp vỏ nhà tu hành khổ hạnh. Nó chịu đựng mọi đau đớn khổ sở, chờ mong thần linh nhìn xuống, rồi khi lớn lên và trưởng thành hơn, nó dần buông tha những ảo tưởng không thực tế ấy, chỉ mong mình được giải thoát.
Trì Viễn Sơn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt như cất chứa dải ngân hà vô cùng tận, tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời đêm.Y nhìn thẳng vào Chung Độ, nhìn thật lâu. Giữa trang trại yên tĩnh và hoang sơ, y nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, dù em không biết ngày trước anh trải qua chuyện gì. Nhưng em cảm ơn anh đã đủ sức kiên trì với nỗi đau ấy, vượt qua nó và bước về phía em. Nhờ anh không từ bỏ mà hôm nay chúng ta mới có thể ngắm bầu trời đêm đẹp đến nhường này cùng nhau, cảm ơn anh… cảm ơn.”
Chung Độ không hề thương xót cho tuổi thơ của mình, thậm chí căm ghét nó. Những gì thời điểm đó anh học được là vẻ lễ tiết kệch cỡm, là khôn ranh lõi đời, là đeo lớp mặt nạ hoàn hảo dối trá giấu con người thật vào một góc.
Anh căm ghét đứa trẻ bị vò nặn nên, cũng căm ghét bản thân chưa một lần phản kháng.
Nhưng Trì Viễn Sơn lại nói cảm ơn mình, bằng cách thật trịnh trọng. Chung Độ sững người một lát, sau đó nhanh chóng hiểu điều y muốn nói.
Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn săm soi đứa trẻ năm ấy dưới con mắt một người lớn, chấp nhất tái diễn từng cảnh tượng, chỉ trích hết lần này đến lần khác. Nhưng anh đã quên, đứa trẻ ấy rõ ràng đã kiên trì mỗi phút mỗi giây, chịu đựng từng ngày qua đi để mình tiếp tục sống.
Anh mau chóng cúi người hôn Trì Viễn Sơn.
Anh đã từng thấy bản thân ngày còn nhỏ dại đần độn và ngây thơ, vậy mà lại đi phó thác vào hàng tỉ tỉ năm ánh sáng ấy, vào một vị thần ngự trị nơi vì tinh tú nào đó sẽ ghé mắt đến bận tâm đứa trẻ buồn bã nơi quả đất. Giờ khắc này, anh không ngại để bản thân đần độn thêm một lần.
Lần này ước mong của anh lớn lao hơn, anh muốn bên nhau đến bạc đầu, muốn chiều hôm sớm mai. Chỉ là, lần này dường như không cần thần tiên nào giúp đỡ, chính anh tự thực hiện được.
Lúc hai người chuẩn bị về, có vài thợ quay phim về điểm quay. Họ không chịu để phí bầu trời đêm nay nên định quay vài cảnh dự trù.
Trì Viễn Sơn trò chuyện với họ một lúc như rất thân thuộc, gọi đồ ăn cho họ rồi mới ra về cùng Chung Độ.
Trên đường về sân vườn, Chung Độ hỏi y: “Thầy Trì hối lộ người của anh thế là định âm mưu gì?”
“Xem chừng anh thôi.” Trì Viễn Sơn thờ ơ cười cười: “Anh cẩn thận đi, dám có gan liếc mắt đưa tình diễn viên nào trong đoàn kẻo bọn họ báo cáo tội trạng của anh đấy.”
Chung Độ cũng cười, lát sau thấp giọng đáp: “Không cần xem chừng anh, anh sẽ không đi đâu cả.”
Anh trong nụ cười này có chút gì xót xa. Đương nhiên Trì Viễn Sơn không cần phải “hối lộ” bất kỳ người nào trong đoàn phim, anh biết chứ. Y có thể tiếp xúc với họ nếu muốn, nếu không thì chỉ việc xem như có quen biết. Hết thảy mọi thứ y làm hôm nay chỉ bởi vì người yêu y là Chung Độ.
Trì Viễn Sơn biết nỗi đau bên trong Chung Độ. Anh nghĩ mình là đồ vướng víu, Trì Viễn Sơn nói rằng anh rất giá trị anh rất tốt; anh không dám bước vào đám đông, Trì Viễn Sơn thay phần anh tiến đến vài bước, dùng hành động nói cho anh biết rằng thật ra chẳng có gì bất khả thi cả.
Chung Độ hiểu hết chứ. Anh lái xe, khẽ thở dài rồi nhìn xung quanh, tìm một nơi dừng xe.
Sau khi đỗ xe, tháo dây an toàn, anh dang hai tay nói với Trì Viễn Sơn: “Em lại đây.”
Trì Viễn Sơn sững sờ trong chớp mắt, cũng tháo dây an toàn rồi nghiêng sang ôm anh: “Anh sao thế?”
“Không sao hết, bỗng dưng muốn ôm em.”
“À, anh ôm đi.” Trì Viễn Sơn cười: “Bây giờ thầy Chung ngày càng buông thả, chuyện tốt, để em chiều.”
Chung Độ không đáp. Anh nhắm mắt, lòng xót xa. Đêm đông ngoại thành ngoài cửa sổ tĩnh lặng, khung cảnh xác xơ tiêu điều soi rọi sự hoang vắng nơi cõi lòng.
Anh nói: “Đừng làm bản thân mệt mỏi. Anh mong em sẽ thoải mái như trước đây, thậm chí cứ sống vì mình nhiều hơn đi, đừng vì anh mà…”
Không chờ anh nói hết, Trì Viễn Sơn đã dịch khỏi anh kéo dài khoảng cách, nhìn anh cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ làm những điều khiến mình vui vẻ thôi, em còn đang tận hưởng đây này.”
Chung Độ nhìn y một lúc, cũng chợt bật cười: “Ừ, vậy anh cảm ơn thầy Trì đã chăm sóc anh.”
Chiếc xe này chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ đã phải chứng kiến một nụ hôn mất kiểm soát sai thời điểm, rồi lại chứng kiến một cái ôm nồng nàn cất giấu bao nhiêu là tình cảm, còn phải chở hai con người buông thả này từ đêm đông buốt giá trở về sân vườn ấm áp, khổ cực vất vả quá chừng.
Khoảng thời gian sau đó chiếc xe vẫn chẳng được yên thân nghỉ ngơi. Sáng sớm Trì Viễn Sơn lái đến quán, tối về sân vườn nấu một nồi canh rồi chạy đi đón Chung Độ, đụng một tí là lại mang đồ ăn “hối lộ” mọi người trong đoàn phim.
Hai người này đúng thật chẳng kiêng nể gì ai, như thật sự bắt đầu chứng thực tuyên ngôn “thích gì làm nấy”, sống thật vui vẻ, mặc kệ có ai săm soi hay không.
Ngày ngày khi vào xe chuyện đầu tiên Chung Độ làm là hôn Trì Viễn Sơn một cái, sau đó ngồi xuống thắt dây an toàn, bắt tay vào đoán thực đơn tối nay: “Anh đoán hôm nay sẽ có canh bò. Mấy hôm trước mình ăn canh sườn, canh thịt viên, canh thịt dê, canh hải sản cay rồi, hôm nay thế nào cũng đến lượt thịt bò.”
Kể từ khi biết Chung Độ sợ chim gà với cá, bàn ăn trong nhà không còn xuất hiện những nguyên liệu đó nữa, nên hôm nay dễ đoán hơn nhiều.
Trì Viễn Sơn vừa đánh vô lăng vừa cười cười: “Có tiến bộ đấy trò Chung, đoán tiếp đi.”
“Bò củ cải?”
“Không đúng.”
Chung Độ phải huy động cả số tế não hồi giải đề Olympic còn chưa xài: “Cà chua? Củ sen?”
Bao nhiêu hôm rồi anh chưa đoán đúng bao giờ, tưởng là hôm nay có thể phá vỡ kỷ lục điểm 0 của mình, đoán từ rong biển tới mướp, thậm chí vứt cả não đi nói “Canh dưa hấu thịt bò” – đáp án làm “thần người phẫn nộ” đến như thế. Kết quả về tới nhà vẫn chưa đoán trúng, Trì Viễn Sơn lại nấu món canh bò bong bóng cá với nấm.
Nhiệt tình tắt ngóm, Chung Độ thay giày ở cửa thở thật dài: “Trì Viễn Sơn ấu trĩ.”
Ăn xong món canh bò nấm bong bóng cá đáng ghét kia, trời vẫn chưa muộn, hai người mỗi người ôm một ly sữa ngồi sô pha coi ti vi.
Ti vi đang chiếu một bộ phim, nhưng Trì Viễn Sơn chẳng xem được gì, vì tối nay Chung Độ cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn y rồi ngơ ra một cách khó hiểu, yên được một lát lại lia sang nhìn, y muốn giả bộ không thấy cũng không được.
Thế là Trì Viễn Sơn đành hạ chỉnh nhỏ âm lượng, đặt ly xuống ngồi nghiêm trang: “Anh ơi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Chuyện gì lại khiến anh lăn tăn mãi không chịu nói với em?”
Chung Độ nhìn y, thở dài: “Quá lắm ba ngày nữa bên anh quay xong. Sau đó anh phải theo mọi người, thời gian biên tập hậu kỳ rất vội, phải chạy kịp liên hoan phim.”
Đó là lý do anh nói ra được, nhưng lý do không thể nói ra còn nhiều lắm.
Chẳng hạn như, anh cần phải về gặp mặt người cha cáo già kia, thật mau.
Chẳng hạn như, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp nhà tâm lý.
Thời gian vừa qua anh đã nghĩ rất nhiều, sau cùng vẫn quyết định trước tiên không nói những chuyện nọ ra với Trì Viễn Sơn.
Nếu nhắc tới Chung Miện, vậy lý do gặp là gì? Anh không có thời gian đơn giản hóa hay tô điểm câu chuyện quá khứ từ tận xa xưa kia, đương nhiên anh không thể nói thẳng ra cho Trì Viễn Sơn biết, anh mong rằng Trì Viễn Sơn sẽ luôn trong trẻo sạch sẽ, không phải nhìn thấy mặt tối của thế gian này, càng chẳng cần phải hay biết những thứ ghê tởm đã từng xảy ra với anh.
Lý do không muốn nói chuyện đi gặp nhà tâm lý cũng có phần tương tự. Ngoài ra, Chung Độ vẫn còn lo lắng khác.
Anh chưa từng đến gặp nhà tâm lý, chỉ biết đại khái tình trạng mình thế nào, nên anh muốn đến lúc mình phần nào hiểu được mọi mặt bệnh tình của bản thân, sẽ nói ra với Trì Viễn Sơn tại thời điểm mình khá hơn một đôi chút nào đó. Anh không muốn Trì Viễn Sơn phải lắng lo, cũng không muốn y phải trải qua cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng.
Trì Viễn Sơn nghe vậy sững mất vài giây. Thời gian qua vui vẻ đến mức y suýt nữa quên Chung Độ sẽ phải đi.
Cơ mà, y nhanh chóng nở nụ cười: “Chỉ vậy thôi à anh? Không sao đâu, anh nhớ em em sẽ đến gặp anh, cũng đâu xa mấy. Anh cứ lo công việc, mấy hôm nữa em cũng phải đi. Mùa trà xuân tới rồi, em lên núi hái trà.”
“Anh về thăm em cũng được. Chờ xong xuôi anh sẽ nghỉ một thời gian, mấy năm rồi cứ quay hết bộ này sang bộ kia không ngơi nghỉ.”
“Thầy Chung bị em tiêm nhiễm cũng muốn dưỡng lão à? Fan của anh mà biết khéo xách cây kiếm mười tám mét tới chém em đấy?”
“Không sợ, em biết tháo khớp mà.” Chung Độ cười hôn y, cầm hai cái ly đứng dậy vào bếp rửa.
Trì Viễn Sơn nhìn anh ra ngoài, chậm rãi ngưng nụ cười. Y không bận tâm về cuộc chia ly sắp tới, mà là vì Chung Độ có gì đó không ổn, y bỗng thấy bất an vô cớ.