Khi nắng mai phủ kín con phố, anh shipper giao hoa ngừng xe trước quán trà, lấy mấy bó hoa đẫm sương sớm xuống mái che, lách người khỏi Yến Tiếu Ngữ định ôm lấy vào thẳng tiệm.
Trì Viễn Sơn cũng đến quán vào đúng lúc này. Người nọ hôm qua phóng khoáng dứt áo đi về, hôm nay phấn chấn rạng rỡ bước vào. Anh lên lầu thay quần áo, kiếm bàn trống ngồi xuống rồi xắn tay áo loay hoay chỗ hoa mới giao.
Hoa dưới quán trà đều được cắm theo kiểu Trung Hoa, chỉ cần một cái dĩa sâu hay cái lọ nhỏ là đủ tạo thành cảnh. Thay hoa mỗi ngày thì phí quá, nên thường y chỉ lựa mấy bông đã hỏng để thay mới, mỗi sáng thứ bảy mới đồng nhất đổi hoa mới.
Mọi ngày Yến Tiếu Ngữ là người đảm nhận công việc này, thỉnh thoảng Trì Viễn Sơn hứng lên mới cắm. Hôm nay chính là ngày mà y hứng lên đó, Yến Tiếu Ngữ cười toe để việc cho y làm, còn mình bốc miếng hạt dưa ngồi cắn tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi.
Hôm nay tâm trạng Trì Viễn Sơn rất tốt, Chung Độ chủ động đề cập chuyện quá khứ đương nhiên là chuyện đáng mừng. Chỉ là cảm giác tốt đẹp chiếm phần ít ỏi này lẫn với nỗi lo lắng, đau lòng, thậm chí hoang mang hoảng sợ về “tấm bản đồ chưa mở”. Vậy nên y làm chút gì đó giúp mình lắng lòng khuây khỏa.
Những việc thế này y luôn làm rất mát tay. Trước khi bắt đầu y nhìn lướt chỗ chai lọ, rồi nhìn chỗ hoa mình có, não liên kết phối chúng lại với nhau như đang làm đề nối câu hỏi với đáp án tương ứng.
Y lấy một chiếc lọ gốm, tiếp đến là mấy bông hoa và cành đỡ, cắt tỉa lại rồi cố định, tạo hình, đổ nước, chỉ một loáng là xong một lọ hoa.
Nếu quan sát kỹ sẽ dễ dàng phát hiện trong mỗi chiếc lọ này đều có chút khuyết điểm, toàn là đồ bên Tông Dã làm hư thải ra. Trì Viễn Sơn lại cứ thích mấy thứ không hoàn hảo độc nhất vô nhị, gom hết về quán bày trên kệ, lâu lâu cắm cho nó mấy cành hoa thêm sức sống.
Khách dần đến quán, ai vào cũng ghé mắt về phía bên này nhìn vài lần, có người gọi trà rồi chăm chăm ngắm mãi. Trì Viễn Sơn cứ như chưa tỉnh, lòng đã bay đi xa mất.
Cứ mỗi lần cắm xong một lọ y lại chụp một tấm gửi cho Chung Độ. Mỗi lần nghỉ giữa cảnh Chung Độ sẽ trả lời ngắn gọn mấy chữ.
Mới đầu là “Đẹp lắm”, “Xinh lắm”, rồi tới “Lọ này nghệ thật quá”, “Lọ này mát mắt quá”. Trì Viễn Sơn gửi hình hoài không biết mệt, muốn xem thầy Chung tài hoa hơn người còn bao nhiêu mỹ từ nữa. Ngờ đâu Chung Độ làm không đúng bài, vừa khen xong thì hỏi ngược lại: “Làm cái này hay tháo khớp tay người ta khó hơn thế em? Em chọn một cái dạy anh đi.”
Trì Viễn Sơm cầm điện thoại người cười phì thành tiếng nửa buổi trời. Người tháo khớp tay người ta và người ngồi đây loay hoay cắm hoa cỏ đều chính là y, diệu kỳ thật, diệu kỳ hơn cả là hai thứ “năng khiếu” cùng đặt vào trong Trì Viễn Sơn mà sao vẫn thật hài hòa.
Yến Tiếu Nghĩ chắp tay sau lưng, lúc lắc thăm thú loài diệu kỳ này, chậc lưỡi cảm thán mấy tiếng rồi nói: “Mai mốt em nhất định phải mời thầy Chung ăn cơm mới được.”
Trì Viễn Sơn đang cắt một đoạn thân gỗ cố định cành, nghe vậy ngẩng đầu lên “Hửm” một tiếng.
Yến Tiếu Ngữ nói tiếp: “Làm ông chủ lười biếng của em tự động làm việc, đương nhiên phải có công lao của thầy Chung rồi.”
Trì Viễn Sơn cười cười: “Anh trai khuyên em xê anh ra xa tí đi, chọc anh nữa lát hồi cái kéo này mù dở cắt mất tóc em anh cũng kệ đấy.”Yến Tiếu Ngữ không chỉ không đi mà còn móc hạt dưa trong túi ra ngồi cạnh y cắn cắn, lải nhải tám nhảm với y: “Anh nè, em khuyên anh nên tốt với em xíu xiu. Hội chị em tụi em đang đoán người đi với thầy Chung là ai kìa. Em là đặt tình cảm anh em mình lên trên nên mới không bán anh đấy.”
“Hở?” Trì Viễn Sơn hết sức bình tĩnh, mắt và tay đều không dời khỏi nhành hoa: “Em thích bán thì cứ bán nhân lúc còn nóng đi, mấy ngày nữa chắc không còn ai nhớ vụ này đâu.”
“Anh đừng xem thường. Trong hội tụi em có vị đại thần xử lý ảnh ra nét căng. Em nơm nớp lo sợ cả đêm, chả dám ngủ ý.”
Yến Tiếu Ngữ vừa nói vừa thả chỗ hạt dưa xuống bàn, chỉ bọng mắt đen thui cho y nhìn: “Anh xem cô em gái vì hạnh phúc chung thân đại sự của anh mà ra như này này, tám trăm ký phấn lót cũng không che nổi cái quầng thâm to như quả măng cụt này đâu nhé.”
Trì Viễn Sơn nguýt cô một cái, cười: “Rồi, anh trai không uổng công thương mến em gái. Không sao, tim đặt về lòng đi, cứ lo ăn lo ngủ, trời không sập xuống được.”
Trời thì không sập xuống, nhưng để một vài gã đồng tính vô phép vô tắc chọc tay được đến trời cũng quá đáng lắm.
Khi quán trà đóng cửa, Trì Viễn Sơn thay quần áo, ôm bó hoa trong tay, quay lưng đi chừa lại cái bóng cho Yến Tiếu Ngữ, đắc ý nói: “Về ngủ sớm đi, anh phải đi đón bạn trai tan làm.”
Hôm qua vừa lên hotsearch hôm nay đã dám khơi khơi đến trường quay đón đưa. Yến Tiếu Ngữ thoạt tiên giật mình, sau đó nhanh chóng nhận ra đây mới chính là con người Trì Viễn Sơn, phóng khoáng ngạo mạn, vẻ phóng túng không ai trói buộc được khắc vào xương tủy. Thế là cô dọn dẹp mớ “cải muối” hôm qua mình gặm, yên bụng về nhà đi ngủ.
*Cải muối: xuất phát từ câu tục ngữ miền Bắc, ý chỉ người tọc mạch không hiểu rõ chuyện của người trong cuộc, lo lắng cũng bằng thừa.
Trì Viễn Sơn phóng khoáng và ngạo mạn đến trường quay lại không đi xuống, ngồi yên trong xe chờ, chỉ móc điện thoại nhắn tin Wechat báo với Chung Độ mình đang đậu xe ở đâu.
Đêm qua thương lượng xong chuyện em thích làm gì làm nấy, hôm nay y đã định khoe khoang một trận ra trò, vậy mà trên đường đắc ý phi xe tới bao nhiêu nhiệt huyết bay biến sạch sẽ.
Suy cho cùng, người phóng túng không bị trói buộc nay đã có ràng buộc, không thể chỉ nghĩ cho bản thân mà còn lo lắng Chung Độ sẽ thêm phiền phức. Dù gì anh mới là người trực tiếp đối diện với dư luận mà.
Chung Độ sao mà không biết suy nghĩ của y được, một lát sau anh tự ra đón Trì Viễn Sơn. Ra đến nơi không vào xe ngày mà gõ gõ cửa sổ ghế phụ, vẫy tay ra hiệu y xuống xe.
Trì Viễn Sơn không cựa quậy, ấn cửa xe xuống: “Anh quay xong chưa? Chưa thì để em ở trong xe chờ.”
Chung Độ nhìn y hai giây, bật ra năm chữ: “Xuống đi, vào trong chờ.”
Chung Độ như trong nhất thời không đổi vai được nên giọng điệu y hệt như những lúc nói chuyện với mọi người trong trường quay, súc tích rõ ràng.
Trì Viễn Sơn lại thích mê Chung Độ như thế, nên y chẳng những không buồn nhúc nhích mà còn muốn kéo anh lên xe: “Anh vào đây đã.”
Chung Độ lại nhìn y thêm hai giây, bỗng cười khẽ, mở cửa vào xe, kéo Trì Viễn Sơn đến hôn lên.
Cửa xe bị đóng sập lại, tiếng hô hấp gấp gáp suýt nữa tràn ra bị nhốt vào trong, hòa cũng tiếng mút mát quấn quýt lấy nhau, không còn đường ẩn nấp.
Cái hôn đột ngột xuất hiện không hề đúng lúc. Nhưng yêu đương mà, nếu lúc nào cũng kiềm chế được thật, lúc nào cũng lý trí thì chỉ sợ sớm phong thành thánh mất.
Hiển nhiên hai người trong xe không gánh vác nổi danh xưng nọ. Giữa cơn ngột ngạt thiếu oxy, tai không còn nghe thấy mọi thanh âm xung quanh, hormone chiếm cứ quyền kiểm soát chỉ cần một cái phất tay là làm mọi cảnh vật mờ căm trắng xóa, não bộ chỉ còn biết ngụp lặn giữa từng ngách hẹp, sợ sệt giơ tấm biển vẽ đầy ắp trái tim xin tạm ngừng, mong ngóng chủ nhân của nó suy xét.
Chung Độ nghiêng đầu khẽ cắn lên vành tai Trì Viễn Sơn, hơi thở phả vào gáy y, giọng nhuốm ý cười: “Thầy Trì muốn thế này phải không?”
Từ lúc bắt đầu nụ hôn đã kề cận ranh giới mất kiểm soát, vậy mà anh cứ cố tình như thế, Trì Viễn Sơn giận hết chỗ xả, thở dài cười khẽ: “Thầy Chung ra vẻ đứng đắn à.”
Chung Độ ra vẻ đứng đắn sửa sang quần áo, trở về vẻ thong dong điềm tĩnh chỉ trong giây lát, nghiêng đầu về phía bó hoa ở ghế sau, cười: “Tặng anh à?”
“Đã từng.” Trì Viễn Sơn cười hừ: “Bây giờ em định đi chào hỏi thầy Bạch.”
Chung Độ không để bụng, ôm hoa vào lòng ngắm chỗ này nghía chỗ kia hệt như đứa trẻ được tặng món đồ chơi yêu thích, tỉ mẩn nhìn hồi lâu.
Đó là một bó hoa rất nam tính, với tông màu trắng và xanh lá làm chủ đạo, nhẹ nhàng trang nhã. Bên ngoài là lớp giấy xi măng đơn giản, hoa được kết hợp với nhau đẹp mắt vô cùng. Là những bông Trì Viễn Sơn cố ý chọn ra giữ lại từ chỗ hoa sáng nay.
“Đi thôi, mình vào trước, quay xong đám Kinh Nguyên có chuyện muốn nói.” Chung Độ ôm bó hoa mở cửa xe chuẩn bị đi xuống, nhưng vừa đặt một chân xuống lại chợt nghĩ tới điều gì, ngoái lại nhìn Trì Viễn Sơn pha trò: “Em muốn đợi chút xíu nữa mới vào à?”
Trì Viễn Sơn chợt im lặng bất thường, tức hổn hển xuống xe, trước khi khóa xe lại còn hỏi một câu: “Anh ơi, trong đó có bao nhiêu người thế?”
Chung Độ cho là y sợ nhiều người quá có người nói lung tung, thế là thuận miệng trêu: “Thầy Trì thấy khó chịu à, không phải bảo em thích làm gì thì làm nấy?”
“Không có.” Trì Viễn Sơn vừa nói vừa vòng ra sau xe: “Dưới cốp có mấy túi trà làm quà, em xem có đủ tặng mọi người không. Thân phận nay khác rồi, em không tặng mọi người chút quà gặp mặt được à?”
Thế là năm phút sau, Chung Độ ôm hoa, Trì Viễn Sơn xách hơn chục túi trà vào trường quay.
Bạch Kinh Nguyên giương mắt nhìn ngó, đưa tay lên miệng hút sáo một hơi dài. Tạ Tư Vĩ tươi cười chạy tới, vừa kêu anh Trì vừa nhận đồ trong tay y.
Lúc này mọi người trên trường quay đã về gần hết, phần lớn người còn ở đây thuộc tổ biên kịch của Bạch Kinh Nguyên.
Mới đầu mọi người đang ngồi thành vòng tròn để họp, từ lúc Chung Độ và Trì Viễn Sơn bước vào không ai còn tâm trạng đâu mà họp hành, chăm chú nhìn sang.
Bạch Kinh Nguyên hỏi: “Ý là sao đây? Bày trò to thế.”
Trì Viễn Sơn cười cười: “Thầy Chung nhà tôi nhờ có mọi người để tâm, vừa lúc trong xe có ít trà nên phải vội lấy hối lộ các thầy chứ?”
Thầy Chung nhà tôi cơ, Bạch Kinh Nguyên che miệng khoát áo: “Ái chà, hai người chua chết tôi quá.”
Chung Độ cười xòa đưa hoa cho trợ lý, nói cậu ta đặt vào xe, sau đó quay lại đưa tay: “Chính thức giới thiệu với mọi người, Trì Viễn Sơn, người yêu của tôi.”
Anh cười đến là dịu dàng, Bạch Kinh Nguyên và Tạ Tư Vĩ hoàn toàn không bất ngờ, nhưng những người khác quá sức kinh ngạc.
Họ đều biết đạo diễn Chung là người sấm rền gió cuốn, nghiêm túc thận trọng, dù làm việc lâu ngày không khó thấy được đâu đó chút mềm mại, nhưng với họ mà nói được trực tiếp chứng kiến một Chung Độ thế này mang sức sát thương vô cùng lớn.
Cơ mà, họ đã gặp mặt Trì Viễn Sơn vài lần, không biết quá nhiều nhưng chung quy là một người dễ qua lại, thế là tất cả không khách sáo thêm, cười đùa chia nhau mấy túi trà.
Có cô nàng trông nhút nhát hiền lành cầm lấy trà rồi nhìn Chung Độ, rất lâu sau như mới gom hết can đảm la lên: “Cảm ơn vợ thầy” La xong tức khắc nhảy phắt về sau lưng Bạch Kinh Nguyên như con sóc.
Cả đám cười rồ lên, Chung Độ cũng không dựng vẻ trang nghiêm được nữa, cười theo.
Nhóm người nhao nhao xong tiếp tục công việc, Trì Viễn Sơn vẫn ngồi ở ghế đạo diễn, bưng ly của Chung Độ uống nước, mắt cứ chăm chăm vào Chung Độ suốt.
Chung Độ hôm nay đứng trước mọi người và Chung Độ bị mọi người tụm lấy lần y đến trường quay trước có chút gì khang khác, giữa đôi mày anh lấp ló đôi phần mềm mại thật khó phát giác, đã chẳng còn giống tảng băng có đến gần vẫn trơ trơ.
Trì Viễn Sơn ngắm mãi ngắm mãi, lòng chợt cảm thán. Y không muốn cầm tù người mình yêu để tự tận hưởng như một kẻ biến thái, nhưng y mong dù là trong công việc hay đời sống Chung Độ đều sẽ hòa mình vào, xích gần lại thêm một đôi chút, để cảm nhận được những niềm vui nỗi buồn bình thường nhất. Đương nhiên, y cũng mong rằng mọi người sẽ nhìn thấy một Chung Độ biết nở nụ cười, một Chung Độ thiện lương và khoan dung, đến gần anh, sưởi ấm anh, đối đãi với anh bằng lòng chân thành.