“Tìm thấy chúng chưa?” Matoba hỏi. Hai ngày đã trôi qua kể từ khi những thông tin về Maki ngừng xuất hiện, và Matoba đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Chúng tôi đã kiểm tra mọi phòng thí nghiệm và cơ sở nghiên cứu mà L có thể đến nhưng vẫn chưa có kết quả gì”, một thành viên của Blue Ship nói. Anh ta ra hiệu bằng cách vẫy bản báo cáo trên tay.
“Sau khi chúng bị phát hiện ở vùng núi tỉnh Yamanashi, các chốt kiểm tra vẫn không bắt được người… Đến thời điểm này, chắc chúng đã mọc cánh mà bay mất rồi”, Konishi nói. Nếu L đang nghe lén thì cậu ta hẳn đã nói, “Làm tốt lắm.”
“Cô đã to mồm nói về việc giết L, tiến sĩ Kujo, nhưng lại chả thấy đâu.”
Matoba nhìn Kujo đầy băng giá, người vẫn đứng yên nãy giờ.
Cô đã liên tục hack vào Trụ sở Điều tra Kira để gửi lời đe doạ đến tổng thống. Tuy nhiên, đế giờ thì ông ta vẫn chưa có động tĩnh gì. Vì không còn giữ cuốn Tử Ký, Kujo không thể sử dụng nó để thị uy.
Matoba, ngồi trên chiếc ghế sofa đặt trước vườn sinh cảnh, cứ gác chân qua lại. Để có thể tăng giá cho con virus, nó phải được lây lan ra khắp nước Nhật thì mới có thể chứng minh sự lợi hại của nó. Không được để con bé Maki lây lan dịch bệnh một cách bừa bãi được.
“GPS trên điện thoại con bé vẫn—này!” Konishi chuyển đổi màn hình và hét lớn, “Sao thế này? Chỉ có một tín hiệu GPS thôi.”
Tất cả các thành viên đều túm tụm lại.
“Mấy cái máy truyền phát giả chắc hỏng cả rồi.”
“Thế thì tín hiệu này chính là vị trí của con bé rồi."
“Con bé ở Osaka”, Kujo nói.
Cả hội Blue Ship cùng đứng dậy.