Mới sáng sớm, trên đường phố Osaka rộn lên tiếng xe chạy. Xuất hiện từ trong màn sương ban mai là một chiếc xe kéo, được kéo bởi L trong một trang phục khác. Người ngồi trên ghế là Maki. L thở dốc mà nói, “Kyoto đến Osaka… xa quá…”
“Do anh lái khinh khí cầu đi nhầm hướng đấy!”
“Nhưng vì lỗi sai của anh mà chúng ta được ăn yatsuhashi ở Kyoto. À đúng rồi, Maki, cái này anh đã hỏi trước đó rồi nhưng–“
“Lại nữa hả? Đừng hòng! Chiếc điện thoại này là kỉ vật của mẹ em, và không có chuyện em ném nó đi đâu!”
“Ồ. Tiếc thật”. L không quên dòm ngó xung quanh phố phường. Một chiếc xe đang bám theo chiếc xe kéo. Lối đi tắt bằng khinh khí cầu của họ có lẽ đã bị phát hiện bằng vệ tinh. “Cứ để đó cho FBI. Họ đã tìm ra chúng ta rồi.”
“Anh vừa nói gì à, Ryuzaki?”
“Độc thoại thôi.”
L dùng hết sức bình sinh để kéo chiếc xe chạy nhanh hơn.
༒
“Cậu nghĩ cái gì mà lại đem một cô bé bị nhiễm bệnh chạy khắp thành phố vậy hả, thằng ngốc kia? Cô bé bỗng dưng bộc phát những triệu chứng thì sao?”. Tiếng hét của Takahashi suýt nữa đã thổi bay L ra ngoài phòng thí nghiệm.
Dù cho Takahashi đã nghỉ hưu, ông đã từng là một nhà nghiên cứu miễn dịch xuất chúng từng tranh giành ngôi vị dẫn đầu với Nikaido trong lĩnh vực của họ. L lấy tay gãi đầu, cậu trước giờ ít khi bị mắng.
Maki đang tắm rửa trong phòng tắm. Vì phải chạy trốn suốt, nên đã lâu rồi Maki mới cảm thấy sảng khoái như vậy.
“Maki, bác để đống quần áo bẩn của cháu vào máy giặt đây. Bác sẽ để quần áo mới của cháu ở đây nhé”. Bà Hitomi, vợ của Takahashi, đứng bên ngoài nói với cô bé.
“Vâng ạ, cảm ơn bác.”
Đắm mình trong làn nước ấm, Maki cảm thấy thật dễ chịu. Hitomi làm cô bé nhớ đến mẹ mình. Khi cô bé lau mình với chiếc khăn tắm, Maki nhìn xuống cánh tay của mình rồi chết lặng. Tiếng vòi hoa sen lan toả khắp căn phòng, cuốn trôi đi sự hạnh phúc mà cô bé vừa cảm nhận được.
Tay cô bé đã bắt đầu phát ban.
Mặt Maki tím lại khi cô bé rời khỏi phòng tắm.
“Có chuyện gì vậy, Maki?” L ngay lập tức nhận thấy điều bất thường.
“Giáo sư Takahashi. Hãy cách ly cháu đi.”
“Triệu chứng sao…?” Takahashi chạy đến bên Maki và kéo tay cô bé lại. Ông kiểm tra hai vùng trên cánh tay rồi nhìn L bằng con mắt sắc lẹm.
“Cô bé bắt đầu phát bệnh rồi, đúng không?” L hỏi.
Nhìn vào những gương mặt lo lắng, Takahashi chỉ mỉm cười rồi xoa đầu Maki. “Chỉ là vết côn trùng cắn thôi. Chắc là từ trên núi đấy”. Maki đứng đơ người trong một lúc, rồi gục xuống trên tấm chiếu tatami, thở phào nhẹ nhõm. “Hãy coi đó là một bài học. Ta chẳng bao giờ biết khi nào con virus khởi phát bệnh. Hai tuần chỉ là mức trung bình thôi. Việc phát bệnh còn dựa vào nhiều tác nhân khác, như là sức khoẻ và trạng thái tinh thần của người mang bệnh.”
Takahashi quay sang nhìn thành phần cấu tạo của con virus có trong dữ liệu mà giáo sư Nikaido để lại. “Ra là vậy, Nikaido đã phát hiện ra một loại interferon hoàn toàn mới”, ông vừa nói vừa ăn những miếng yatsuhashi L đã mang đến để làm quà. Những miếng bánh nhân đậu đỏ cứ lần lượt biến mất như thể Takashi muốn nuốt gọn luôn cả hộp bánh. L chỉ biết chảy dãi nhìn theo.
Lấy lại sự nghiêm túc, L hỏi, “Giáo sư Takahashi, tôi hoàn toàn không biết gì về nghiên cứu miễn dịch. Ông có thể giải thích cho tôi được không?”
“Được thôi. Đầu tiên cậu phải biết là cơ thể con người rất phức tạp với nhiều cơ chế phòng vệ khác nhau trước các tác nhân ngoại lai xâm nhập vào cơ thể.”
“Như là ta sẽ bị sốt khi nhiễm phái cúm, đúng không?”
“Đúng, nhiều người lầm tưởng rằng virus cúm khiến họ bị sốt, nhưng thực ra, đó là hệ miễn dịch đang cố ngăn sự sinh đôi…. Hự!… trong cơ thể. Đ-Đợi đã!” Takahashi liên tục vỗ vào ngực để nuốt trôi miếng yatsuhashi đang mắc kẹt ở họng, sau đó ông hốt hoảng rót trà vào miệng. “Phù, tí thì chết. Đó là hệ miễn dịch đang cố ngăn yatsuhashi sinh sôi trong cơ thể.”
“Hả?”
“Tôi vừa nói đùa đấy.”
“Tôi không giỏi đùa.”
“Được rồi. Tiếp tục này, ngoài những triệu chứng như sốt hay sưng tấy ra, vẫn còn nhiều cách khác để hệ miễn dịch để bảo vệ cơ thể. Ví dụ, các tiểu thực bào hấp thụ các tế bào virus và giúp phá huỷ chúng, hay bạch cầu hạt trung tính tiêu hoá các tế bào ngoại lai bên trong cơ thể. Có một chất, rất quan trọng khi đối phó với virus, là một loại protein tên là interferon. Cậu biết gì về interferon?”
Maki giơ tay lên như đang trong một lớp học. “Đó là một loại thuốc dùng để chữa viêm gan C.”
“Chính xác! Nó là một loại thuốc nổi tiếng được sử dụng để chữa viêm gan C và các khối u. Interferon là những protein bao bọc lấy tế bào khi các tác nhân ngoại lai xâm nhập vào cơ thể. Khi loại protein này được tạo ra, chúng sẽ đóng vai trò như một lớp khiên chống virus của tế bào, từ đó ngăn chặn sự sinh sôi này nở của virus. Nếu Interferon có thể được điều chỉnh để vận hành trơn tru trong cơ thể, đến những loại virus chết người như Ebola cũng sẽ không phải là mối nguy.”
“Vậy ý ông là Interferon cũng không thể ngăn cản những loại virus xuất huyết như Ebola sao?”
“Đúng vậy. Virus cúm xuất huyết khắc chế được interferon. Thế nên interferon của giáo sư Nikaido mới có ích vậy đấy.”
“Ta tiêm Interferon mới của giáo sư Nikaido vào trong vật chủ, thứ mà virus xuất huyết không thể khắc chế, từ đó giúp cho các tế bào có khả năng kháng virus”, L nói.
“Vậy có nghĩa là em được chữa khỏi rồi sao?” Ánh nhìn của Maki trao cho L chứa đầy sự hi vọng. L nắm chặt tay cô bé để trấn an.
“Giáo sư Nikaido đã tìm thấy một con khỉ ở vùng nhiễm bệnh tại Congo. Nghiên cứu chỉ ra rằng những interferon không phải của người sẽ ít có tác dụng, nhưng…. Mà này, dựa vào dữ liệu của Nikaido thì cậu sẽ cần đến bạch cầu từ một con khỉ.”
“Không phải lo. Tôi có nó ngay đây”. L lấy ra một ống nghiệm nhỏ mà cậu đã mang đi từ Tokyo. “Lúc đi ngắm cảnh thì chúng tôi cũng tiện lẻn vào phòng thí nghiệm của giáo sư Nikaido và lấy về mẫu máu của một con khỉ.”
“Cậu cấy đủ số tế bào và tổng hợp chúng với tế bào của virus là ta sẽ có thể sản xuất được Interferon. Tinh chế lại và cậu sẽ có thuốc giải.”
“Liệu có làm kịp không?” L hỏi.
Takahashi nhìn vào bức lịch trên tường. “Cô bé đã nhiễm bệnh được một tuần, bắt đầu bây giờ thì kịp đấy.”
“Được. Nhưng Lực lượng Phòng chống Dịch bệnh không đáng tin–có một tên khủng bố đang trà trộn trong đó. Vậy nên, giáo sư Takahashi, tôi muốn ông là người điều chế ra thuốc giải.”
“Đợi đã nào, cậu muốn tôi điều chế ra thuốc giải sao?” Thái độ của Takahashi thay đổi ngay lập tức. Ông ấy trả lời, “Tôi không thể.”
“Giáo sư Nikaido thì có. Hai người từng là cộng sự mà”. L cầm lên một cuốn sách lấy từ thư viện của Watari có tựa đề Nghiên Cứu Bệnh Truyền Nhiễm, đồng sáng tác bởi Nikaido và Takahashi.
“Nhiều năm trước, một loại vaccine tôi phát minh… đã thất bại. Những tác dụng phụ trầm trọng”. Takahashi cúi xuống và lắc đầu. “Tôi đã giết người. Tôi đã thề là sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
“Không thể phủ nhận là đã có nhiều thương vong ở sự cố đó. Nhưng những nghiên cứu của ông đã cứu mạng nhiều người khác. Chỉ ông mới có thể cứu lấy Maki.”
Takahashi thở dài. Một kí ức từ xa xưa bỗng được gợi lại bên trong ông, nhưng ông cố quên nó đi. Ông nhìn sang Maki, vẫn đứng thẳng người, đang cố tỏ ra không sợ hãi.
Hitomi, người đã im lặng lắng nghe, đặt một tay lên vai chồng mình. “Làm vì họ đi.”
“Hitomi…”
“Giáo sư Nikaido sẽ muốn ông cứu lấy Maki.”
Một khoảng thời gian im ắng trôi qua, Takahashi đứng dậy và đặt một tay lên đầu Maki. “Được rồi. Có vẻ như tôi sẽ làm vậy.”
“Cảm ơn ông”, Maki nói. Cả L và Maki đều cúi đầu.
“Nhưng để điều chế ra được thuốc giải thì ta cần trích được virus từ trong máu của Maki. Như vậy tiềm ẩn nguy cơ lây nhiễm rất cao. Hơn nữa, nơi này không được trang bị để xử lý một con virus cấp bốn. Tôi nhiều lắm thì chỉ có một buồng an toàn sinh học, nhưng nó lại không được kín khí. Có lẽ chúng ta nên tìm một cơ sở nghiên cứu có trang thiết bị phù hợp chăng?”
L lắc đầu. “Khả năng cao là cái tổ chức khủng bố đó đang theo dõi sát sao từng cơ sở nghiên cứu trên khắp cả nước rồi, chúng chỉ việc đợi ta điều chế ra thuốc giải thôi.”
“Vậy ý cậu là tôi phải tổng hợp liều thuốc giải với tính mạng của bản thân treo lủng lẳng trên đầu sao?”
“Không sao đâu”, L nói. “Ông chỉ cần tạo ra được thuốc giải trước khi bản thân phát bệnh là được.”
“Một ván cược đầy may rủi. Dù có niêm phong phòng thí nghiệm kín đến mức nào, khả năng một trong số chúng ta bị nhiễm là rất cao. Chỉ cần một người trong khu đông dân cư này bị nhiễm thôi là con virus sẽ lây lan cực kì nhanh chóng. Nếu chuyện đó xảy ra, một cơ sở nghiên cứu như cái của tôi sẽ không thể điều chế ra thuốc giải kịp thời.”
L bỗng nhìn về một hướng khác. Cậu nhìn về một tấm ảnh chụp ông Takahashi đang tự hào bê lên một con cá chẽm đỏ, thành quả của một cuộc đi câu dài ngày.