“Giờ đến bước tiếp theo”. L chiếu dữ liệu về khí tượng lên laptop rồi đánh vật với một tấm bạt bên trong chiếc xe. “Là khinh khí cầu của tôi”, cậu nói súc tích nhất có thể.
Thì ra đây là một phần trong kế hoạch… Suruga nhìn L nhanh tay lắp máp một chiếc máy đốt và một thuyền gondola[note56078] bằng nhựa đen như hắc tín. Phần khí cầu đã được gửi đến cho Suruga khi anh mang chiếc xe tải đi độ, và anh chỉ đơn giản là nhét món hàng vào trong xe mà chẳng cần để ý tới người gửi hay bên trong có gì.
“Gió sẽ thổi vào phía tây lúc nửa đêm. Chúng ta sẽ bay tới gần Osaka nhất có thể.”
“Hiểu rồi; chúng ta sẽ không thể bị nhìn thấy bằng mắt thường trong đêm tối. Và vì di chuyển bằng đường hàng không, sẽ không có cành cây nào chắn đường nữa.”
Suruga định trèo lên xem thử thì bị L ngăn lại. “Anh Suruga, khinh khí cầu này chỉ chở được hai người thôi.”
“Cậu muốn tôi ở lại à?”
“Đúng, khi đến được Osaka thì chúng tôi sẽ cần đến chiếc xe tải. Anh sẽ phải đem nó đi sửa và bằng một cách nào đó đến được Osaka. Anh sẽ lại phải thay cho nó một lớp áo mới nữa, vì các chốt kiểm tra bây giờ sẽ đi tìm một chiếc xe tải chở khoai lang.”
Máy đốt dần dần thổi hơi nóng vào trong phần bao và khinh khí cầu dần có được hình dạng.
“Mà này, anh Suruga, anh có bằng lái thuyền cấp độ hai chứ?”
“Có, nhưng cậu hẳn đã biết được khi kiểm tra hồ sơ của tôi rồi. Sao, sau khinh khí cầu là sẽ đến thuyền à?”
“Có thể lắm.”
Lại gì nữa đây, Suruga thầm nghĩ, nhưng anh ta không cảm thấy cần phải hỏi nữa. L sẽ nói cho anh sau, dĩ nhiên rồi, nhưng Suruga cảm thấy nếu hỏi thì sẽ phá huỷ sự bất ngờ.
Chiếc khinh khí cầu dần bay lên khỏi mặt đất. L nhảy vào chiếc thuyền, rồi cậu tóm lấy Maki và đặt cô bé ngồi ngay cạnh cậu.
“Hẹn gặp lại ở Osaka, Ryazuki! Bảo trọng nhé, Maki!”
“Bảo trọng nhé, anh Suruga!” Maki hét lên.
Chiếc khinh khí cầu màu đen từ từ bay lên rồi biến mất trong màn đêm. Càng bay lên cao, chiếc khinh khí cầu đón lấy ngọn gió tây thổi đến. Thành phố rực rỡ ánh sáng hiển hiện phía bên dưới. Ánh đèn đường nằm ngăn nắp, đèn giao thông nháy mập mờ, ánh sáng phát ra từ những khung cửa sổ… Với Maki, chúng như sự kết tinh của hi vọng và giấc mơ từ con người. “Đẹp thật, Ryuzaki nhỉ?” Cô bé nghĩ đến những ánh đèn đẹp đẽ và cuộc đời ngắn ngủi của mình, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
L không ngần ngại nắm lấy tay cô bé, và nắm nó thật chặt. “Trong từng ánh đèn đều chứa sự hạnh phúc. Anh sẽ không để ai phá vỡ chúng.”