Một cô gái trẻ với cốc cà phê trên tay đi đến quầy tiếp tân ở một quán cafe internet. “Xin lỗi, chỗ anh hết đường rồi”, cô ấy gọi.
Người làm bán thời gian bước chân về phía sau và đổ lại đường vào trong hộp. Anh ta thầm chửi thề, “Mẹ nó. Vừa mới bỏ vào xong.”
Quán cafe internet đang đông khách. Dù đông như chợ trời, quán cafe lại vô cùng yên tĩnh, lâu lâu mới có tiếng ho hoặc ngáy. Sự im lặng càng được tô đậm thêm khi những khách hàng của quán luôn chui rúc về các phòng riêng dù cho tất cả đều dùng cùng một mạng lưới.
Trong một căn phòng là hai vị khách đang đội chiếc mũ của đội Hanshin Tigers. Trông hai người có vẻ là anh em ruột thịt. Người em trai thì đang trong chăn, lim dim ngủ. Người anh lớn thì ngồi trên ghế với hai chân gập trước ngực với hai con mắt dán chặt vào màn hình máy tính. Dù trông cậu ta có thể ngã bất cứ lúc nào, cậu vẫn giữ được thăng bằng với hai chân kẹp lấy chiếc bàn như con đại bàng quắp một chiếc cành cây bằng mòng vuốt. Thứ mà cậu đang chú tâm vào không phải mấy trang web người lớn hay những tựa game online đang nổi trên mạng. Bên cạnh hai chiếc máy tính của quán là chiếc laptop của riêng cậu, cậu vọc vạch thông tin qua ba chiếc màn hình, cả ba đều hiện lên trang tìm kiếm.
Lực lượng Cảnh sát Quốc gia; Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc Lợi; sở cảnh sát của từng vùng. Tất cả những thông tin mà cậu đang truy cập đều là hàng tuyệt mật. Lần qua lần lại, đôi tay cậu tất bật với bộ bàn phím.
Năm cốc cà phê và vô số túi đường nằm la liệt bên cạnh. Đôi mắt cậu không rời khỏi máy tính dù cho tay cậu đang rót đường vào trong cốc. Cậu ta nên gọi một cốc đường pha chút cà phê ngay từ ban đầu đi. Cậu ta dốc thẳng chiếc cốc, tu hết số đường kết đặc sệt rồi liếm môi. “Ngon lành!” cậu tự nói với bản thân.
Một tay gõ phím một tay cầm cốc, cứ một lúc là cậu lại quay sang nhìn chiếc laptop cạnh sofa. Có hai trang web hiện ra trên màn hình.
Cái đầu tiên có tiêu đề Thách Thức: Vòng Quanh Nhật Bản, là một trang web dành cho những ai muốn đi bộ, đạp xe hay lái xe máy vòng quanh Nhật Bản có thể cập nhật vị trí của mình để những người đi sau bám theo. Vì kì nghỉ hè đã bắt đầu, những dòng thông báo như “Rời Osaka ngay hôm nay!” hoặc “Đang đến Hakodate. Gặp tôi ở cửa hàng tiện lợi trước nhà ga” đều được đăng lên dù cho đã là đêm muộn.
Và trang web còn lại chi chít những tấm hình của Amane Misa, cô ca sĩ vừa mới quay trở lại với giới giải trí. Trang web này liệt kê những lễ hội hè khắp cả nước mà cô ấy sẽ đến để biểu diễn.
“Amane Misa: từ bỏ quyền sở hữu Tử Ký và mất hết kí ức. Thứ duy nhất còn sót lại là tình yêu dành cho Yagami Light…”
Người em lăn lộn trong khi ngủ, dường như là đang gặp phải ác mộng. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
“Có chuyện gì sao?” khi người anh cả lay dậy, người em choàng tỉnh, đạp chăn ra một bên và thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì đâu”, người em lắc đầu rồi cởi chiếc mũ Tigers ra để lau khô mồ hôi trên trán. Một mái tóc suông dài rơi thõng xuống.
Dù cho Maki có cố hành xử tươi vui, cô bé đã không ngủ ngon suốt mấy ngày hôm nay và hay bị những cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc. Rõ ràng là cô bé đang lo sợ không biết bao giờ mới phát bệnh. L vừa cắn móng tay vừa ngó sang Maki, có lẽ cậu ta thấy bực vì không thể làm được gì.
Có một giọng nói khác vọng đến từ phía quầy, nghe không giống giọng của khách đến ngủ qua đêm. Mở hé cửa căn phòng, L nhìn ra bên ngoài. Người đang đứng tựa vào quầy là một sĩ quan cảnh sát. Vì khách hàng nơi này thuộc đủ loại thượng vàng hạ cám, quán cafe là một điểm dừng chân đã nhẵn mặt với cảnh sát, nhưng hôm nay có gì đó khác lạ.
“Trời ạ, tôi vừa mới đến trực ca đêm, nhớ thế nào được mặt mũi khách hàng”, người làm bán thời gian bực bội nói. Anh ta còn không thèm nhìn vào tấm hình mà viên cảnh sát đang cầm.
“Vậy thì để tôi đi một vòng kiểm tra”, viên sĩ quan dõng dạc nói. Sau đó anh ta bắt đầu đi rà soát một lượt.
“Maki, là cảnh sát đấy. Chúng ta phải đi thôi”, L vừa thúc giục vừa chỉnh lại chiếc mũ bóng chày đang đội trên đầu.
L cúi xuống và cẩn thận cậy từng cái chốt trên tường nối các phòng lại với nhau, rồi cậu đẩy cho phần đáy của bức tường nâng lên. Maki bò bên dưới, L cũng nhanh chóng bám theo sau. Bọn họ trốn dưới bàn máy tính của căn phòng tối om bên cạnh và đợi cho viên cảnh sát đi qua, rồi cả hay phóng như bay về phía quầy tiếp tân và lao ra ngoài cửa. Viên cảnh sát phát hiện ra và tức tốc chạy theo.
Khi L và Maki lao ra ngoài, các viên cảnh sát khác đã chờ sẵn. L vấp chân vào phần dây xích của hàng rào trong bãi đỗ xe và ngã nhoài ra đất. Khi lết được dậy, cậu tặng cho viên cảnh sát một cú đạp vào hàm, khiến cho anh ta lăn ra đất chỉ với một chiêu võ capoeira. Viên cảnh sát đang đuổi theo cũng bị choáng váng một lúc, sau đấy lại tức tốc bám theo.
“Trông không giống tai nạn cho lắm”, Maki nói khi đang chạy.
“Chuyện ấy không tránh được. Anh đã lường trước rồi.”
Maki nhìn L bằng ánh mắt nghi hoặc, trông cậu ta có vẻ tự hào.
“Anh xong việc ở quán cafe chưa?”
“Rồi, chúng ta sẽ chuyển sang bước tiếp theo. Bên đó!” cậu nói, tay chỉ về phía trạm ga. Cả hai chạy về chỗ cổng, L sau đó soát lại một lượt những chiếc xe đạp đang xếp thành hàng trước lối vào.
“Hả? Chúng ta sẽ dùng xe đạp sao? Chúng ta sẽ đi được bao xa chứ?”
L không mảy may quan tâm mà bê ra một chiếc xe đạp tích điện, gỡ chiếc khoá tổ hợp số với không chút khó khăn, và đạp xe về vùng tối được tạo ra từ bóng những toà nhà. Lấy bàng điều khiển cùng núi phụ kiện mua được từ Akihabara ra khỏi túi, cậu thực hiện một chút tinh chỉnh với chiếc xe đạp.
“Mà này, cái hình trên mũ chúng ta là gì thế?”, L hỏi.
“Anh không biết à, logo của đội bóng chày Hanshin Tigers đấy. Cái đội ở Osaka đó anh?”
“Thế còn cái mũ với chữ ‘G’ trên đó thì không được à?”
Khi đi mua sắm, L đã bỏ vào xe đẩy một chiếc mũ với chữ ‘G’ là logo của đội kình địch Yomiuri Giants, thứ mà sau đó đã bị Maki ném ra.
“Nếu sinh ra ở Osaka thì anh phải cổ vũ cho Hanshin!”
“Nhóc có quen ai ở trong đội không?”
“Ý anh là sao?”
“Anh chưa bao giờ cổ vũ ai chỉ vì họ là biểu tượng của quê hương mình. Một phong tục thật kì quái.”
Maki nhìn L một cách chán nản. “Ryuzaki à, anh có thể thông minh thật đấy, nhưng ít nhất hãy để ý tới cảm xúc của người khác nữa.”
“Ai cũng bảo anh vậy”, L nhăn mặt nói, tay vẫn dính vào chiếc xe.
“Anh chỉnh sửa xong rồi. Lên xe đi”. Chiếc xe đạp chở hai người lăn bánh và nhanh chóng tăng tốc.
“Anh đã làm gì… ối! Xe đạp gì mà chạy nhanh vậy?” Maki ôm chặt lấy lưng L.
“Anh đã chỉnh sửa hệ điều hành của xe bằng cách điều chỉnh mô-men xoắn khiến cho chiếc xe tưởng là đang đi lên dốc. Giờ thì anh không cần phải đạp nữa.”