“Cô nghĩ cái quái gì vậy, tiến sĩ Kujo? Vì cô mà nơi này đang loạn hết lên rồi đấy”, Saegusa gay gắt, ông là một giáo sư có thâm niên trong Lực lượng Phòng ngừa Dịch bệnh của Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc lợi. “Sao cô dám phát ra thông báo về một bệnh nhân bỏ trốn mà không hỏi ý kiến từ Mạng lưới Đối phó Dịch bệnh Truyền nhiễm vậy hả? Đã thế còn không phải giáo sư Nikaido, mà lại là cô, một người đại diện. Bất kì ai đủ tỉnh táo–“
“Chúng ta đang chạy đua với thời gian”, Kujo ngắt lời Saegusa. “Thế nếu chúng tôi hỏi ý kiến ông trước thì sao? Các ông chắc chắn sẽ tổ chức những cuộc họp dài miên man về việc nên hay không nên thông báo sự chết chóc của con virus và ai sẽ phải đứng ra nhận trách nhiệm. Còn nữa, ông mất bao lâu để triệu tập tôi đến đây?”
“Chúng ta chỉ nên hành động sau khi đã bàn bạc và chuẩn bị kĩ lưỡng. Nói tóm lại, đó là cách hữu hiệu nhất để giải quyết vấn đề.”
Nhưng Kujo ngay lập tức bác bỏ lối suy nghĩ đậm chất Nhật Bản đó đi. “Tôi đang chỉ ra sự yếu kém trong việc giải quyết khủng hoảng đối với những bệnh truyền nhiễm của cái quốc gia này đấy.”
“Chuyện cũng đã vậy rồi”, Saegusa nói. “Nhưng tiến sĩ Kujo, dù cô đã yêu cầu phải được cung cấp mọi thông tin chúng tôi có, chúng tôi vẫn chưa nhận được thông tin gì về cô bé đang chạy trốn. Liệu cô bé ấy có thực sự tồn tại không?”
Các thành viên của lực lượng đặc nhiệm nhất loạt nhìn về phía Kujo. Bọn họ là những cỗ máy làm việc điển hình của Nhật Bản, luôn luôn trốn tránh trách nhiệm và rất ưa đổ lỗi cho kẻ khác.
Kujo không ngần ngại trả lời. “Cô bé bị nhiễm bệnh chính là con gái của giáo sư Nikaido. Cô bé đã vô tình nhiễm phải chủng virus mới mà cha cô bé đang nghiên cứu.”
“Cô đã che giấu việc cô bé bị nhiễm bệnh và nói dối là đã bỏ trốn khỏi bệnh viện nhằm bảo vệ giáo sư Nikaido sao?”
“Tôi không thể công bố sự thật vì ngay từ đầu giáo sư Nikaido đã lén mang con virus vào trong lãnh thổ Nhật Bản. Giáo sư đã dính líu tới một tổ chức khủng bố và đang tham gia vào một cuộc tấn công khủng bố trên diện rộng. Tôi cho rằng con gái ông ta đã bị nhiễm bệnh trong quá trình đó.”
“Không phải giáo sư Nikaido chứ…” một thành viên của đội đặc nhiệm không tin vào điều đó mà thốt lên.
“Như tất cả đã biết, Phòng Nghiên cứu Thí nghiệm Nikaido là một cơ sở an ninh sinh học cấp độ bốn, nhưng nó đã bị cấm không được chứa một con virus trên cấp độ ba do một thoả thuận đã kí với dân cư trong khu vực. Dù vậy, con virus vẫn tìm được đường vào trong phòng thí nghiệm, và giám đốc nơi đó với âm mưu tấn không khủng bố đã biệt tích. Và giờ con gái ông ta, với virus trong người, đang trốn chạy. Các ông nghĩ chúng ta có thể công bố một thông tin động trời như vậy không?”
Các thành viên của đội đặc nhiệm quay sang nhìn lẫn nhau, lưỡng lự không muốn dính dáng đến. Bọn họ bắt đầu thì thầm với người ngồi bên cạnh, không ai muốn đề bạt một giải pháp giúp giải quyết vấn đề.
“Tỉ lệ truyền nhiễm của con virus cao bao nhiêu?” một thành viên lên tiếng hỏi.
“Tỉ lệ truyền nhiễm và tỉ lệ tử của nó còn cao hơn cả Ebola. Sau hai tuần ủ bệnh, nó sẽ tự nhân lên theo cấp số nhân.”
“Thế nó lây lan…?” Saegusa do dự không muốn hỏi.
“Nó có thể lây lan trong không khí”, Kujo trả lời nhẹ nhàng.
Cả khán phòng rơi vào im lặng. Con virus có thể lây lan khi vật chủ ho hoặc nôn và xâm nhập vào phổi của một vật chủ khác. Con virus này có tỉ lệ tử cực kì cao, chưa kể với một tốc độ lây lan chóng mặt.
“Các ông sẽ làm gì? Các ông muốn người dân cả nước chết sạch hay là thành lập một lực lượng đặc nhiệm đây?”
Không ai dám nói gì. Cuối cùng Saegusa đành chấp thuận. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Chúng ta phải thành lập một lực lượng đặc nhiệm thôi. Và tôi mong cô sẽ tham gia, tiến sĩ Kujo.”
Dù cho Kujo gật đầu với khuôn mặt lạnh băng, thực chất cô ta đang kiềm chế để không bật cười trước màn kịch của Saegusa.
༒
Konishi nhìn thấy Kujo trở về và mỉm cười. “Có vẻ như mọi chuyện đã thuận buồm xuôi gió.”
“Phải, tôi đã gia nhập vào lực lượng đặc nhiệm với không một chút khó khăn. Nó sẽ được thành lập bên trong Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc lợi.”
Kujo cởi chiếc áo khoác và nhìn về phía vườn sinh cảnh trong căn phòng.
“Việc tôi thu thập thông về những hoạt động phạm pháp của lão Saegusa đó với một công ty dược quả không uổng công mà”. Giọng của Matoba vọng lên từ phía bên kia của vườn sinh cảnh.
“Phải, công việc của tôi chỉ là cố không được cười.”
“Vậy là con bé kia sẽ sớm bị bắt. Cô nói đúng, việc đó nên để cho chuyên gia làm. Mà kể cả có làm thế…” Konishi liếc nhìn hàng tá những nốt đỏ hiện lên trên bản đồ Nhật Bản, hắn chỉ còn biết giơ tay xin hàng.
“Đúng, nhưng tôi vẫn muốn anh tiếp tục định vị GPS của con bé.”
“Hả? Tại sao?”
“Chúng ta vẫn cần phải bắt con bé trước. Mọi thông tin mà nhân chứng cung cấp sẽ tới thẳng tay của lực lượng đặc nhiệm. Tôi sẽ cho anh biết những thông tin quan trọng để anh tìm ra được GPS của Maki.”
“Thế nếu cảnh sát bắt được nó trước thì sao?”
“Khi đó con bé sẽ bị cách ly. Vì bệnh viện hiện tại hoàn toàn không biết cách đối phó với con virus, họ sẽ giao phó mọi chuyện cho đội đặc nhiệm.”
“Nói cách khác, con bé rồi sẽ về tay chúng ta”, Matoba lầm bầm. Ông ta nhìn một cách thoả mãn vào thế giới hoà hợp bên trong vườn sinh cảnh. “Thế giới lý tưởng của chúng ta sắp trở thành sự thực rồi.”
Kujo lặng ngắm vườn sinh cảnh. Nhưng ánh mắt của cô ta nhanh chóng chuyển sang hình ảnh phản chiếu méo mó của Matoba qua chiếc lồng kính.
“Một thế giới lý tưởng…”
Không một ai để ý đến nụ cười đầy hoài nghi ấy của Kujo.