“Giáo sư Kishikawa của Đại Học Tohoku… và ông ta có thể điều chế thuốc giải sao?”
“Chắc vậy. Cha em liên lạc với ông ấy suốt mà.”
“Đại Học Tohoku chắc sẽ có trang thiết bị phù hợp để làm vậy.”
L và Maki đang ở trên chuyến tàu tuyến Yamanote. L đã cởi giày và ngồi xổm lên ghế như mọi khi. Dù trông thật thiếu vững vàng, cậu ta vẫn có thể ngồi yên trên chuyến tàu rung qua rung lại với que kẹo Chupa Chups trên tay. Chàng thanh niên ngồi đối diện cậu ta liếc nhìn đầy hoài nghi kể cả khi anh ta vẫn đang say mê bấm điện thoại.
“Hãy đến nơi đó thôi. Chỉ hai chúng ta, không cần ai trợ giúp”. L giơ que kẹo lên như thể nó mới chính là nơi mà hai người cần đến. Maki nhìn L như nhìn một con thú kì lạ nào đó.
“Sao anh lại làm vậy vì em?”
“Bởi vì đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh rồi.”
Cậu quay sang nhìn Maki với phần kẹo mút trồi lên ở một bên má. Cậu có vẻ đang cười ở phía sau cặp mắt thâm quầng điên dại ấy.
“Anh đã viết tên mình vào Tử Ký để có thể đánh bại Kira”, L nói một cách tự nhiên. “Anh còn mười một ngày nữa để sống. Giống y hệt em.”
Maki trợn hai con mắt. “Anh không sợ chết sao? Em thì sợ lắm. Sợ chết khiếp đi được”. Maki lắc đầu như muốn vơi bớt đi nỗi sợ. “Tại sao anh muốn cứu em và thế giới này trong khi anh chỉ sống được có mười một ngày chứ?”
“Anh sẽ làm những gì phải làm cho đến giây phút cuối cùng. Chỉ vậy thôi.”
“Cha em cũng…”, Maki thoáng thấy hình ảnh của cha cô bé trong L. “Cha em cũng thường nói như vậy. Ông ấy dặn em là không bao giờ được quên việc mình phải làm, dù cho có bao gian truân đi nữa. Ông ấy luôn lo rằng liệu những gì mình đang làm có phải là giúp người hay không. Nhưng miễn là vẫn có người phải chịu khổ hay mất mạng, ông ấy bảo em là sẽ có luôn có ai đó phải làm vậy.”
“Cha em có vẻ là một người phi thường đấy.”
Maki gật đầu đầy ngượng nghịu.
L nhìn ra ngoài cửa sổ như đang muốn gợi bản thân nhớ về những cảm xúc mà cậu không biết là mình có. “Anh không hề biết cha mẹ của mình. Nhưng giờ đây, có một người cha mà anh tôn trọng sâu sắc. Cha của em hẳn phải là một người như vậy. Được gặp ông ấy thì tốt biết mấy.”
Hình tượng người cha mà L nghĩ đến có lẽ là Yagami Soichiro, người đã tin tưởng vào sự vô tội của con trai mình, nhưng ông không quên đi luật lệ và đã chọn bảo vệ luật pháp bằng cách bắt giữ đứa con trai máu lạnh của mình.
“Em phải làm gì đây…” Maki lầm bầm như đang cố thuyết phục bản thân một điều gì đó.
Chàng thanh niên ngồi đối diện họ vẫn tiếp tục bấm điện thoại. Anh ta bỗng dán chặt mắt vào bản tin khẩn cấp trên website mà anh ta đọc để giết thời gian.
–Một cô bé bị tình nghi là đã nhiễm phải một biến thể virus mới đã bỏ trốn khỏi bệnh viện. Bất kì ai bắt gặp cô bé này cần thông báo ngay lập tức cho cảnh sát và đến khám bệnh ở cơ sở y tế gần nhất để xem liệu mình đã nhiễm virus hay chưa.
Chàng thanh niên nhanh chóng đảo mắt về chỗ hai người kia đang ngồi. Cô bé trong tấm ảnh và trước mặt anh trông không khác gì nhau.
“Không thể nào…”
Người doanh nhân ngồi kế bên cũng xem ké màn hình. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp cô bé cùng dòng chữ hiện rõ lù lù “Bùng Phát Virus Mới” ở bên dưới, ông ta nhìn về cùng hướng với cậu thanh niên.
“Ôi thần linh ơi!” người đàn ông hét lên xong đứng phắt dậy. Ông ta hối hả lách mình qua một rừng hành khách khác để vào toa tiếp theo. Những hành khách bắt đầu náo loạn.
“Không thể nào. Đùa tao!” cậu thanh niên đánh rơi chiếc điện thoại. L thấy hình của Maki trên đó, cậu ngay lập tức nhận ra có chuyện gì. Nhặt lấy chiếc điện thoại nằm dưới đất, Maki đứng dậy rồi mang trả nó về với chủ.
“Tránh ra! Tránh xa tao ra!” Anh ta hét lớn rồi ngã xuống sàn khi thấy Maki bước đến. Khi tàu dừng chạy và cánh cửa mở ra thì anh ta cũng nhanh chóng bò ra ngoài, điện thoại và tư trang cá nhân đều bị bỏ lại. Thấy khó hiểu, Maki nhìn vào chiếc điện thoại và bị sốc.
“Chúng ta không thể dùng phương tiện công cộng nữa. Mau đi thôi”. Kéo tay Maki, L xuống khỏi tàu ở trạm Shibuya và đi xuống những bậc cầu thang. Khi họ nhìn xung quanh để tìm đường tại nơi nút giao tấp nập người qua kẻ lại, L để ý thấy Maki đã giảm tốc độ. Khi quay lưng lại để kiểm tra, cậu thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào đâu đó như người mất hồn.
“Cúi đầu thấp xuống, Maki”. L cố che mặt cô bé khi cậu ta nắm lấy tay Maki và tiếp tục chạy đi. “Quốc gia này có quy trình khi xử lý những vụ như thế này, nhưng vì họ thường bận với việc đổ lỗi cho nhau nên các phương án được đưa ra thường đến rất chậm. Lần này thì họ lại xử lý rất nhanh. Có lẽ anh đã đánh giá thấp Kujo rồi.”
Maki không phản ứng lại như chưa hề nghe thấy gì. Cô bé đang nghĩ về cái hiện thực tàn khốc khi mà bây giờ con virus đang tự nhân đôi bên trong cơ thể mình, chực chờ để bùng phát. Maki biết rất rõ một người nhiễm phải virus xuất huyết sẽ chết như thế nào. Ngoài việc bị sốt ra, cả cơ thể họ sẽ bị bao phủ bởi những nốt mủ và sau cùng, họ chết, máu bắn ra ở khắp mọi nơi. Một cảnh tượng khủng khiếp.
“Em sẽ chết sao?”
“Đừng lo. Có anh đây rồi.”
L lấy que Chupa Chups từ trong túi áo và dúi vào tay Maki. Bọn họ chạy xuống dưới một cây cầu dẫn đến một con đường u tối và chật hẹp.