“Anh cảm thấy sao rồi, Suruga?”
“Tuyệt lắm”, Suruga nói. “Cô còn muốn cái gì nữa? Ngoài làm con tin ra thì tôi còn có ích gì nữa đâu… à trừ khi L vẫn còn muốn cứu tôi ra.”
Kujo chìa ta chiếc điện thoại mà bọn họ đã tịch thu từ anh ta.
“Tôi cho rằng Cục đang chờ cuộc gọi của anh đấy. Việc họ lo lắng không biết anh ở đâu khiến tôi có chút bực bội. Đừng kể cho họ về việc anh đã bị bắt hay chúng tôi đã có được Tử Ký. Mà, anh chắc cũng chẳng muốn nói họ nghe đâu. Giờ đưa số cho tôi ngay.”
Số liên lạc thường sẽ không được lưu lại và lịch sử cuộc gọi sẽ bị xoá sạch trong những nhiệm vụ nằm vùng đề phòng trường hợp chiếc điện thoại bị đánh cắp. Cô ta vặn âm lượng lên tối đa và đợi Suruga nói ra số điện thoại như thể cô ta đã biết hết từ đầu. Thừa biết bản thân không thể bịa ra một con số bất kì, anh đã đưa cho cô ta số điện thoại của họ.
“Là Y286 đây.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe có vẻ giận dữ. “Muộn rồi đấy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tôi xin lỗi. Tôi không kiếm được lúc nào ở một mình mà gọi.”
“Lại lý do lý trấu. Đêm hôm trước cậu nói đã xác định được mục tiêu.”
“Chắc sẽ phải–“
“Tôi chán nghe cậu trình bày rồi. Lý do duy nhất cho việc chúng tôi chọn cậu cho nhiệm vụ này là vì cậu có một động cơ hợp lý trong việc tiếp cận L nhờ vào mối quan hệ với Raye và Naomi. Nếu cậu không đạt được bước tiến nào, tất cả chúng tôi đều thấy là nên sử dụng một chiến thuật khác. Thế bây giờ cậu đang làm cái quái gì hả?”
“… Cố đạt được sự tín nhiệm của L”, Suruga nói.
Kujo nhìn anh ta một cách đầy thích thú.
“Được rồi. Ít nhất cậu đã tìm ra được cuốn Tử Ký. Chúng ta sẽ sử dụng cách khác. Cậu cần tránh xa L và quay trở lại đây.”
“Ơ không… Đợi đã!”
Ông ta cúp máy mà chẳng thèm nghe lấy một lời Suruga nói.
“Tội L quá. Cậu ta phải trông coi Maki với con virus trong người, và giờ lại bị bọn tôi lẫn FBI săn lùng nữa.”
Suruga quắc mắt nhìn Kujo. “Nhưng nếu FBI bắt được L, cô bé sẽ ngay lập tức bị đặt dưới sự bảo trợ của cảnh sát. Như vậy các cô sẽ không thể đụng đến cả hai người họ. Tiếc quá nhỉ.”
Suruga thị uy chỉ được đến mức đó, nhưng nụ cười trên mặt Kujo vẫn không lay chuyển. “Cảm ơn vì đã lo lắng. Nhưng anh không nghĩ bọn tôi lại tiến hành kế hoạch mà không tính đến chuyện đó chứ?”
༒
Khi Kujo quay lại, Konishi dí sát mặt mình vào màn hình và thốt lên đầy khó hiểu, “Một tính năng sao…?”
Màn hình bỗng trở nên trắng xoá và vài phút sau, một nét chữ to tướng xuất hiện trên màn hình.
“Này, cả chiếc máy tính này nữa! Đây không phải…”
Chữ cái L xuất hiện trên cả bốn chiếc máy tính trong căn phòng.
“Gửi tới những thành viên của Blue Ship, cảm ơn vì sự hiếu khách tối hôm qua”, một giọng nói điện tử vang lên từ những chiếc loa trong phòng.
“L! Sao ngươi có thể…?”, Kujo không tin vào mắt mình, mặt cô ta tái nhợt đi.
“Sao tôi có thể biết được vị trí của mấy người à? Đơn giản vì tôi là L”, cậu ta trả lời một cách gãy gọn, không giải thích gì thêm. “Tôi còn biết được một thứ khác –toàn bộ tên của mấy người. Matoba Daisuke, Yoshikawa Tamotsu, Misawa Hatsune. Có vẻ mấy người cũng đã tạo dựng được tên tuổi của mình bên nước ngoài đấy.”
“Biết được tên bọn ta thì ngươi làm được gì? Bọn ta có Tử Ký”, Yoshikawa nói vào chiếc máy tính gần hắn nhất.
“Tôi cũng có một cuốn Tử Ký.”
Tất cả đều chết lặng.
“Một cuốn Tử Ký khác sao?”
“Mấy người đã nghe qua về một Kira thứ hai từ sự cố Đài truyền hình Sakura rồi chứ? Có đến hai Kira nên nghiễm nhiên sẽ có hai cuốn sổ. Tôi đang có trong tay cuốn Tử Ký thứ hai.”
“Ngươi muốn gì, Ryuzaki, không… L?” Matoba hỏi, hắn đã im lặng ngồi nghe nãy giờ.
“Thả Suruga ra.”
Matoba lắc đầu như thể L vừa nói một điều ngớ ngẩn. “Ngươi nghĩ bọn ta sẽ từ bỏ con tin có giá trị sao?”
“Ông Matoba, tôi thích những người hiểu nhanh vấn đề. Tôi biết tên và mặt của tất cả mấy người. Còn ông thì lại không biết tên tôi. Chỉ có một lựa chọn. Tôi nói đúng chứ?”
Matoba nhăn mặt khi phải nuốt những lời nói của ông ta khi trước. “Nhưng L, Suruga đã phản bội ngươi. Ngươi còn muốn cứu hắn làm gì?”
“Tôi có muốn cứu anh ta đâu.”
“Giờ ngươi lại tự đấm vào miệng mình rồi đấy. Nếu không muốn cứu hắn thì yêu cầu bọn ta thả hắn ra để làm gì?”
“Tôi muốn có lại anh ta để đích thân mình tự trả đũa. Nếu mười phút nữa anh ta không được thả ra, thì Matoba à, ông sẽ vinh dự được chết đầu tiên.”
༒
“Ryuzaki, tôi xin lỗi.”
Ngay sau khi được thả ra, Suruga đã lên chiếc xe chở crepe và cúi đầu đầy hối lỗi.
“Vì cái gì?”, L đặt tay lên vô lăng như không có chuyện gì xảy ra và nổ máy để xem có ai bám theo không.
“Cậu biết đấy, vì đã bí mật tiếp cận cậu, rồi bị Kujo lừa–“
“Không. Cảm ơn anh.”
“Hả?”
L nở một nụ cười ranh ma với que taiyaki[note55645] trên tay. “Nhờ có anh và tiến sĩ Kujo, tôi mới biết được ý định thật của anh, danh tính thật của tiến sĩ Kujo và tổ chức của cô ta. Và theo một cách đủ để Maki thấy thuyết phục.”
Surura hoàn toàn bỡ ngỡ. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng đã nhận ra các dấu hiệu: sự khác biệt rõ ràng trong việc kiểm tra an ninh giữa anh và Kujo, sự thiếu vắng camera trong phòng máy chủ… Giờ mới thấy, tất cả đều được sắp xếp sẵn để anh và Kujo có thể hợp tác với nhau. “Mà sao cậu tìm ra được vị trí của chúng vậy? Chúng đã tháo bộ truyền phát ra khỏi giày của tôi rồi.”
“Cái đó chỉ là giả thôi. Cái thật nằm ở đây này”. L chỉ vào bụng Suruga.
“Hử? Bụng của tôi sao!? Này, chẳng nhẽ cậu…”
Trước khi họ đến nhà kho Yellow Box, Suruga đã than rằng cốc cà phê ngọt như mía kia đã khiến anh bị đau bụng, vậy nên L đã cho anh ta một viên thuốc.
“Tôi đặt bộ truyền phát vào một viên con nhộng không tan. Lát nữa anh nên làm gì đó để lấy nó ra ngoài đi.”
Thì ra việc đưa cho mình cốc cà phê đó cũng là một phần của kế hoạch, Suruga thầm nghĩ, anh lấy tay xoa bụng.
“Sau khi định vị được nơi ẩn náu của Blue Ship, tôi đã lắp đặt một thiết bị nghe lén và đứng ở cửa sổ của một khách sạn kế bên để xác minh nhân dạng của từng người. Tôi đã sử dụng ID của anh để truy cập vào mạng lưới của FBI và đối chiếu với cơ sở dữ liệu tội phạm.”
Suruga tí thì không để ý đến phần đó, may thay anh đã kịp ngóc đầu dậy, “Nhưng ID của tôi–“
“Dĩ nhiên, tôi đã sử dụng ID và mật khẩu dưới tên thật của anh, Sugita Hideaki”, L nói một cách tự nhiên.
“V-Vậy, còn quả lựu đạn choáng ở nhà kho Yellow Box thì sao? Tôi đã ở bên cậu suốt kể từ khi bị tấn công. Cậu lấy đâu ra thời gian để chuẩn bị chúng chứ?” Lần này L không thèm trả lời mà chỉ liếc anh ta một cái. “Sao, cậu muốn tôi tự tìm ra à? Mà khoan đợi đã…”
Suruga gãi râu nghiền ngẫm. Sau khi trụ sở bị đột kích thì không thể nào chuẩn bị trước số lựu đạn đó được. Nhưng nếu cậu ta biết được điểm hẹn từ trước cả khi cuộc đột kích xảy ra… “Cậu đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và Kujo trong phòng máy chủ đúng không? Trong phòng đó làm gì có camera hay thiết bị nghe lén đâu.”
“Tôi có nghe được, nhưng không phải nghe lén.”
“Thế là sao?”
“Tôi để quên điện thoại trong phòng máy chủ, khi tôi gọi vào để tìm nó thì điện thoại tự bắt máy, thế là tôi tình cờ nghe được thôi. Đó không phải nghe lén.”
Vậy là cậu ta đã sử dụng chiêu trò giống mình. Suruga đã suýt cắn móng tay nhưng đã kịp thời hạ tay xuống vì không muốn làm phiền đến L.
“Tôi đã hack vào hệ thống của một xưởng chế tạo thuốc nổ, một cơ quan quản trị cảng biển và đã giao một container đến chỗ nhà kho trước khi cuộc trao đổi diễn ra.”
Vì quá choáng ngợp trước câu chuyện vừa nghe nên Suruga chỉ biết cười trừ. “Tôi bỏ cuộc. Cậu đã tính hết từ đầu rồi.”
“Vì tôi là L mà”, cậu ta nói. Dĩ nhiên, những lời đó thì chỉ có thám tử xuất sắc nhất thế giới mới có thể thốt ra, nhưng trong đó không hề chứa sự kiêu ngạo –mà chỉ có sự cô đơn.
Bỗng Suruga lại nhớ đến khung cảnh L chơi cờ một mình. Con mã cứ tiến rồi lùi trên bàn cờ… chính là mình, đến giờ anh mới nhận ra.
“Sau khi cuộc điều tra Kira được đóng lại, tôi đã nộp một bản báo cáo đến FBI, và rồi anh từ đâu xuất hiện. Không nghi ngờ thì đúng thật là lạ. Tôi đã biết từ đầu là anh tiếp cận tôi để điều tra và thu hồi cuốn Tử Ký. Và cả việc anh có lẽ sẽ dùng tên giả để không bị ghi vào cuốn sổ.”
L đỗ chiếc xe tải vào lề đường rồi ngoái đầu lại để kiểm tra Maki đang say giấc ở ghế sau. Với con gấu bông ghì chặt trước ngực, cô bé cứ mơ mơ màng màng gọi “Cha ơi” trong giấc ngủ. L chăm chú nhìn như vừa nhớ ra điều gì đó rồi đắp lên người cô bé một tấm chăn. Có lẽ cậu ta nhớ về hình ảnh người cha già cũng từng làm thế cho cậu.
“Điều duy nhất tôi không dự đoán được là việc chúng tiêm con virus vào Maki. Giờ chúng ta không những phải bảo vệ liều thuốc giải, mà còn phải điều chế thuốc giải thật nhanh trước khi Maki biểu hiện những triệu chứng. Chúng ta không có nhiều lựa chọn đâu.”
“Còn ngược lại, lựa chọn của kẻ thù vừa tăng lên đấy. Chúng có thể đánh cắp dữ liệu về thuốc giải hoặc đợi chúng ta chế được thuốc rồi hốt luôn một thể.”
Tất cả là tại mình… Suruga không giấu nổi sự chán nản.
“Nhưng mọi thứ vẫn không tệ lắm. Ban đầu thì bọn chúng giữ thế thượng phong có thể đưa ra mọi yêu sách mà chúng muốn, khi đó chúng vẫn có thể đe doạ cả thế giới bằng con virus. Nhưng giờ chúng ta đã biết tên và mặt mũi của từng đứa, chúng ta hoàn toàn có thể ngăn chúng lại. Tất cả là nhờ việc anh để mình bị bắt.”
“Chó ngáp phải ruồi, nhể? Nhưng Kujo đã úp mở là cô ta vẫn còn nhiều trò lắm, vậy nên không thể khinh suất được.”
“Anh Suruga, liệu anh có thể hỗ trợ tôi thêm một khoảng thời gian nữa được không? Có anh bên cạnh là tôi sẽ đỡ được bao thứ việc,”
Hỗ trợ sao? Cậu chắc đang đùa tôi rồi, Suruga nghĩ, nhưng anh đã sớm có quyết định. “Dĩ nhiên rồi, hãy để tôi giúp. Tất cả là tại tôi để con kia nó lừa nên Maki bị nhiễm virus. Và thêm nữa, Cục đã rút tôi ra khỏi nhiệm vụ điều tra cậu rồi.”
Ngay khi Suruga cầm vào tay lái, anh chợt cảm thấy đau đáu trong lòng. Có lẽ việc mình bị bắt cũng nằm trong tính toán của L. Không chỉ để biến mình thành con tốt mà còn để mình mang ơn cậu ta sau này.
༒
“Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy không ổn. Có lẽ họ cho rằng chúng ta sẽ quay lại đây.”
Suruga ưỡn mình về phía trước. Bọn họ đang ở gần Trụ sở Điều tra Kira để thu thập một số đồ nghề nhằm đối đầu với kẻ thù. Một đêm bình thường tại Tokyo, với những chiếc taxi tung hoành trên phố xá cùng những nhân viên công sở đi lại như người mất hồn sau một ngày dài làm việc. Nhưng Suruga cảm thấy có một sự căng thẳng đang trôi nổi trong không khí. Đậu chiếc xe vào một điểm mù, bọn họ dò xét địa hình xung quanh trước khi Suruga và L bỏ Maki lại trong chiếc xe và đi thẳng vào trụ sở.
Bất thình lình có hai tên đội mũ kín mặt nhảy ra từ trong bóng tối. Phòng vệ theo phản xạ, Suruga tung một cú đá cao chân vào thẳng vai kẻ lạ mặt, sau đó anh vặn người theo tư thế đó rồi giáng một cú đá đau điếng vào mặt đối phương. Như vậy, tên đầu tiên đã nằm đo ván.
Tên còn lại tấn công L với chiếc dùi cui, bất ngờ cậu ta ngã về phía sau như một con ếch bị lật ngửa. Chiến thuật hiệu quả nhất khi đối đầu với những tên được huấn luyện bài bản chính là yếu tố bất ngờ. Trừ khi kẻ địch là một võ sĩ dạn dày sương gió với kinh nghiệm thực chiến đa dạng, chuyển động khó đoán như thế này sẽ làm hắn ta do dự trong vài giây. Nắm lấy cơ hội, L chộp lấy chiếc ô nằm trên đất và móc phần cán vào cổ chân kẻ tấn công. Cho dù hắn ta không bị kéo ngã, như vậy cũng là đủ để làm chậm hắn lại. Trong khi đó, Suruga đã lao đến ứng cứu bằng cách tóm lấy kẻ lạ mặt rồi quật hắn xuống sàn, cởi ngay chiếc mũ hắn đang đội.
“Anh là–“
Người đàn ông kêu ‘hự’ một cái, hốt hoảng vì bản thân đã lộ mặt.
Nhận thấy người dân hiếu kì quanh đó đang tụ lại, Suruga và L tẩu thoát khỏi hiện trường và chạy một mạch về chiếc xe.
“Chết tiệt! Bên FBI đã đổi chiến thuật vì cho rằng tôi đang giậm chân tại chỗ với cuộc điều tra của mình. Họ dám tấn công cả người của họ nữa!”
“Bọn họ đến để thu hồi Tử Ký đấy. Họ đội mũ bảo hiểm để phòng trừ trường hợp tôi sở hữu Tử Nhãn.”
“Chắc là họ muốn bắt tôi vì đã giúp đỡ cậu đấy. Giờ thì chúng ta phải chạy trốn khỏi FBI lẫn Blue Ship!” Suruga hét lớn và bắt đầu lái xe. “Ryuzaki, cậu đã từng phối hợp với Cục Cảnh sát Nhật Bản. Cậu thử gọi điện và nhờ họ giúp xem sao?”
Ngồi xổm ở ghế hành khách, L nói chắc nịch, “Không, tôi sẽ không dựa dẫm vào cảnh sát hay bất kì cơ quan tình báo nào trong nhiệm vụ lần này.”
“Cậu bị làm sao vậy? Sử dụng cảnh sát và tình báo ở mọi nơi trên thế giới như những con tốt, có một người thay mặt đại diện, không bao giờ để lộ mặt –cậu trước giờ luôn làm vậy mà.”
Trong tất cả những vụ án mà L đã phá giải, hồ sơ luôn sạch bóng không có tên cậu. Vụ án Los Angeles BB, khi đó cậu ta đã sử dụng Naomi như một con tốt là một ví dụ điển hình. (Trong thực tế, bằng cách sử dụng cái tên Ryuzaki cùng hàng trăm những cái tên giả khác, chỉ mình L đã thôi đã hiệu quả hơn đa số các cơ quan thám tử tư rồi). Với L, việc đó là cần thiết để giữ cho cả cậu lẫn thế giới được an toàn. Tuy nhiên , các cơ quan điều tra và tình báo lại nghi ngờ L và cho rằng cậu là loại thám tử kín tiếng và ích kỉ, cái loại không dám chấp nhận rủi ro.
Trong một phút, L không rời mắt khỏi chiếc đồng hồ hỏng trên tay cậu. Khuôn mặt vô cảm của cậu bỗng từ đâu xuất hiện một nụ cười buồn bã.
“Người bạn duy nhất của tôi từng nói… rằng tôi không biết gì về thế giới ngoài kia vì suốt ngày chỉ nhốt mình trong một căn phòng. Đó là lý do tại sao tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ này mà không cần đến sự hỗ trợ của các tổ chức. Đó chỉ là mong muốn ích kỉ của tôi thôi. Nếu anh muốn đi, Suruga, thì giờ là lúc đấy.”
Suruga nắm chặt vô lăng trong im lặng. Sau đó anh quay đầu về phía sau xe nơi Maki đang ngủ say và trút một hơi thở dài. “Có vẻ ba người chúng ta đang phải tháo chạy rồi. Tôi sẽ làm việc này vì Raye và Naomi. Triển thôi.”
Một chiếc xe của FBI phóng đến gần từ phía sau.
–Rẽ trái–
Lộ trình được chỉ định của chiếc xe crepe là đi về một con phố nhỏ hẹp một chiều.
“Giờ cả FBI cũng muốn tóm gọn chúng ta nữa. Độ khó vừa được nâng lên rồi”, L nói một điều hiển nhiên.
Surure quẹo phải vào con phố. Những chiếc xe lao đến chỗ họ.
“Gah!” Suruga xoay vô-lăng trong tuyệt vọng, L thì ngồi yên ở bên.
“Mà này, chiêu đá của anh khi nãy là gì thế?”
“Ồ, cái đó à? Nó tên là capoeira[note55646]. Một ông bạn từ Nam Mỹ có dạy qua cho tôi. Nó là võ thực chiến đấy.”
“Nghe hay đấy. Khi nào rảnh anh dạy tôi nhé?”
Chiếc xe FBI không ngần ngại tăng tốc và đuổi theo họ vào tận trong phố. Suruga lái hẳn lên vỉa hè, tông nát những chiếc ghế của một quán cafe ngoài trời, và trả lời, “Đợi tôi cắt đuôi mấy thằng hề này trước!”
༒
Ở nơi ẩn náu của Blue Ship, những thành viên nhìn nhau chằm chằm sau khi bị buộc phải để Suruga đi.
“Sao chúng ta lại đi đối đầu với thám tử giỏi nhất thế giới cơ chứ? Cứ đà này thì ai biết được bao giờ tên của chúng ta bị viết vào Tử Ký đây?” một trong số đó nói, hắn hoảng sợ. “Cho dù chúng ta có con virus thì giờ có muốn cũng không dùng được. Dùng cái là ngài Matoba và Yoshikawa sẽ đi đời ngay.”
Kujo bận tính toán những bước đi tiếp theo, kể cả khi cô ta đang muốn sút cho bản thân mình vài cái vì đã không tính đến việc có hai cuốn Tử Ký cùng tồn tại. Mục tiêu ban đầu của cả nhóm là thu hồi dữ liệu về thuốc giải, giờ ưu tiên hàng đầu của họ là phải tìm cách thoát khỏi Tử Ký.
“May mắn thay, chúng ta vẫn giữ điện thoại của Nikaido. Chỉ cần dùng nó để tìm ra vị trí của Maki thì cũng sẽ tìm ra L. Nếu chúng ta tấn công hắn bất ngờ khiến hắn không kịp dùng đến cuốn sổ, chúng ta có thể vô hiệu hoá Tử Ký.”
Tất cả thành viên của Blue Ship đều gật đầu.
“Tiến sĩ Kujo, về cái GPS trong điện thoại đứa bé con…”, Konishi cất tiếng với đôi mắt bối rối đang dính chặt vào màn hình.
“Cái gì?”
“Cô xem đi này.”
Hiển thị trên màn hình GPS là 50 dấu chấm đỏ nhấp nháy tượng trưng cho tần số từ điện thoại của Maki, tất cả đều đang di chuyển lẫn lộn trên bản đồ.
“Cái gì thế này?” Kujo hỏi một cách rối bời. “Anh cài đặt chính xác không đấy?”
Ai nấy đứng đó đều kéo về chiếc màn hình.
Konishi đáp lại, “Có vẻ như L đặt những thiết bị truyền phát có cùng tần số với điện thoại của Maki lên những chiếc xe ngẫu nhiên.”
Tất cả rơi vào im lặng khi nhận ra L lại đi trước họ thêm lần nữa. Bọn họ đều ngớ người ra trước trình độ của thám tử số một trong lịch sử nhân loại.
Sau vào phút nghĩ ngợi, Kujo ngóc đầu dậy rồi nhìn thẳng về phía Matoba. Rồi cô ấy hỏi, “Ngài Matoba, tôi có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo chứ?”
Matoba, người nãy giờ mê mẩn đứng nhìn bể sinh cảnh, đã gật đầu.
“Kế hoạch tiếp theo ư?” Những con mắt tò mò của các thành viên đổ dồn về phía Kujo.
“Đã đến lúc chúng ta ngừng chơi trò thám tử để bắt L rồi. Chúng ta sẽ để việc đó cho chuyên gia. Bằng cách lợi dụng việc L đang bỏ trốn cùng một vật chủ chứa virus.”
“Nhưng nếu chúng ta không cẩn thận, cậu ta có thể viết tên chúng ta vào Tử Ký”. Một thành viên trẻ tuổi không giấu nổi sự sợ hãi.
“Đừng lo”, Kujo trấn an anh ta. “Chúng ta sẽ dồn chúng vào một tình thế mà L sẽ không có thời gian để nhớ ra tên chúng ta.”