Đằng sau một con hẻm tối tăm ở Akihabara, L mua một đống những bộ truyền phát mini cùng vô số phế liệu được làm từ những thành phần không rõ nguồn gốc. Maki so sánh L với những kẻ lập dị đang lang thang quanh đây rồi gật đầu đắc chí. “Anh đúng hợp với những nơi như thế này.”
“Hình như đó không phải lời khen”, L nói như vừa bị xúc phạm, dù cho với nét mặt lạnh đơ đó thì chẳng ai biết được gì.
Đi đến cuối khu phố, L bước vào một quán cafe hầu gái với chiếc túi trên tay. Một cô gái trẻ trung diện đồ hầu gái nói, “Xin lỗi đã để ngài chờ, thưa Chủ nhân”, rồi mang ra một ly kem sundae. L nhìn cô gái đó một hồi như đang nhìn một thứ gì đó viển vông nhưng đã nhanh chóng hướng tầm mắt về ly kem.
Cách cậu ta cầm chiếc thìa dài ngoằng bằng những đầu ngón tay –cậu ta đang cố giữ chiếc thìa cho cân bằng– khiến cho Maki lo lắng, nhưng L không hề để tâm khi mà cậu ta đã múc một thìa kem ngọt lịm vào trong miệng.
“Em không học tiểu học sao, Maki?”
“Không. Em đi vòng quanh thế giới với cha em suốt. Nhưng em đã học hết kiến thức lớp tám rồi”, cô bé nói đầy tự hào. Nhưng mặt cô bé bỗng xám xịt lại. “Anh có nghĩ em nên đến trường không, anh Ryuzaki?”
Ngẫm nghĩ một lúc, di chuyển miệng lên xuống, cậu cười và thè lưỡi ra như muốn trấn an cô bé.
Nằm trên lưỡi cậu là phần cuống cherry đã được buộc nút. “Không sao”, cậu nói. “Anh cũng có đi học bao giờ đâu.”
Maki chỉ biết nhìn rồi thở dài. “Giờ em thấy lo rồi đó.”
“Nhóc thích làm anh tụt hứng nhỉ?”
“Em đùa thôi”. Cô bé lấy hai tay đẩy vào người L một cách bỡn cợt, giống như một võ sĩ sumo, nhưng L chẳng để tâm.
“Anh không giỏi đùa.”
Chén xong ly sundae, L lấy những bộ truyền phát ra khỏi túi, vặn về cùng một tần số, rồi dán lên chúng một lớp băng dính. “Xong xuôi rồi. Ra ngoài thôi. Anh cần em giúp.”
Cả hai bước vào con phố chính, cả hai lần lượt dán những bộ truyền phát lên biển số xe của những chiếc xe đỗ lại trên đường.