Trong trụ sở của Lực lượng Đặc nhiệm về Dịch bệnh, các y bác sĩ từ mọi bệnh viện trong Tokyo đều phải nhận vô vàn những cuộc gọi.
“Không, tôi đã nói bà rồi, những triệu chứng bà miêu tả không hề giống với con virus. Làm ơn hãy đi kiểm tra ở cơ sở y tế gần nhất. Đúng rồi thưa bà. Hãy bình tĩnh, sẽ ổn cả thôi.”
“Đến cả bệnh sởi và thuỷ đậu cũng bị nhầm với con virus.”
“Chúng ta nên đưa ra chỉ dẫn gì cho những bệnh viện có trẻ em bị sốt cao đây?”
Kujo, vừa mới đến nơi, đã kịp thời đưa ra chỉ dẫn cho những bác sĩ đang bất lực. “Nếu bệnh nhân sốt trên 102 độ C và không có phát ban ở vùng mặt, tay và chân vào hai tiếng sau khi khởi phát bệnh, người đó không bị nhiễm virus. Nói với họ như vậy.”
Thông tin về những cá nhân khả nghi cứ lũ lượt đến từ những trạm kiểm tra trải dọc cả nước.
Dù phải điều hành cả chiến dịch, Kujo vẫn lần mò qua những báo cáo như muốn tìm một thứ gì đó. “Vào 0:37, nam giới, 20 tuổi, đi cùng một bé gái ở một tiệm cafe internet tại quận Saitama…” Kujo đọc lớn. “1:23, bắt giữ một nam giới, 20 tuổi, cùng một bé gái chạy trốn khỏi hiện trường sau khi bị hỏi cung ở quận Hasuda… 2:55, cá nhân đe doạ sẽ lây bệnh cho cảnh sát tại điểm kiểm tra ở Shiraoka, tẩu thoát bằng một chiếc xe đạp…”
Kujo lẻn ra khỏi phòng với chiếc điện thoại rồi đi lên nóc của toà nhà. Sau khi xác nhận không có ai xung quanh, cô gọi cho Yoshikawa ở nơi ẩn náu của Blue Ship. “Chúng ta vừa nhận được một báo cáo giống với chúng lắm. Chúng đang hướng về phía bắc quận Saitama. Với tốc độ thì có lẽ chúng đi bằng xe đạp.”
“Chạy trốn bằng xe đạp. Có vẻ chúng đang tuyệt vọng rồi. Phía bắc quận Saitama… đúng như chúng ta đã dự đoán.”
“Phải, hình như chúng đang đi đến Sendai. Con bé chắc đã biết Nikaido thân thiết với giáo sư Kishikawa ở Đại Học Tohoku. Ông ta là người duy nhất chúng có thể nhờ điều chế thuốc giải. Chúng ta sẽ bắt được chúng trước cả khi chúng đến được quận Kuki. Hãy cử một số ít thành viên canh gác nhà và phòng thí nghiệm của Nikaido, số còn lại gửi hết đến quận Kuki.”
“Đã rõ.”
Kujo tắt máy và trở về trụ sở. Khi cô phải tiếp tục xử lý những cuộc gọi, cô hình dung ra những gì có thể xảy ra tiếp theo. Có ba viễn cảnh khả thi nhất: một là họ sẽ định vị được Maki qua GPS rồi tóm gọn cả hai; hai là cả L và Maki đều sẽ bị bắt khi đi đến chốt kiểm dịch và bị áp giải đến bệnh viện; cuối cùng là cả hai sẽ đến được với giáo sư Kishikawa ở Đại Học Tohoku. Kujo đã có kế hoạch cho cả ba viễn cảnh trên. Họ đã uy hiếp được Kishikawa nên ông ta chắc chắn sẽ làm theo lời họ.
Nhưng rồi có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Kujo. Cho rằng bản thân đang lo lắng thái quá, cô kiểm tra những báo cáo vừa mới đến.
–0:30, nam giới, 20 tuổi, và một bé trai chạy trốn khỏi tiệm cafe internet tại quận Adachi.–
Sau khi nghiên cứu báo cáo này được một lúc, cô lục lọi những báo cáo đầu tiên rồi đối chiếu chúng. “Bé trai… có thể Maki giả trang thành… mồi nhử sao?” Kujo chưa kịp nghĩ nốt thì chuông điện thoại vang lên.
Cô lại chạy thục mạng lên nóc nhà và ấn nút nghe. Yoshikawa hét lên, “Chúng ta bị lừa rồi!” ở đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì?”
“Chúng tôi đã bám theo tín hiệu GPS mà chúng tôi tưởng là L và Maki, nhưng khi tóm được thì lại không phải chúng. Là một bọn nhóc đang dạo chơi bằng xe đạp. Chúng nó không biết là bị gắn máy truyền phát lên người.”
Kujo tắt máy, cắn lưỡi, và đi xuống hầm gửi xe.
“Nếu đó là mồi nhử, thì mục đích là để cắt đuôi chúng ta sao? Có lẽ Suruga và L đang hoạt động độc lập… và với mục tiêu khác nhau sao?” Kujo ngẫm nghĩ. Xe của Kujo phóng ra khỏi hầm gửi xe và lao thẳng vào con đường thiếu ánh sáng, chẳng hề để tâm đến đèn giao thông đang nhấp nháy từng đợt.
༒
“Ryuzaki chắc cũng đang nói là tất cả mọi thứ đều theo đúng kế hoạch rồi. Mà kệ đi”, Suruga lầm bầm bên trong một bụi rậm nằm bên ngoài hang ổ của Blue Ship với mồ hôi nhễ nhại. “Họ gọi cái này là nóng lên toàn cầu sao? Thế giới lý tưởng của Kujo chắc phải mát lắm nhỉ?”
Dù cho Suruga đã quen với khí hậu ấm, anh đã chán ngấy cái ban đêm oi bức, lặng gió và đầy muỗi của Nhật Bản. “Khốn nạn! Có một hay hai người đi cùng thì mình đã hạ đo ván mấy thằng trong kia rồi. Nhưng sau cùng chỉ trách được mình ngu thôi.”
Suruga không thể báo về cho Cục anh đã không thể thu hồi Tử Ký từ tay L, đã thế còn bị một bên thứ ba cuỗm mất. Và vì đã bị rút khỏi nhiệm vụ, anh không thể gọi cho Cục đến ứng cứu. Hiện tại, anh đang hoạt động độc lập hoàn toàn khỏi L và Maki. Suruga đang phải tự lực cánh sinh, nhưng anh vẫn không giữ được im lặng.
“Xe tải sắp lăn bánh rồi.”
Suruga đã đỗ chiếc xe tải vừa trộm được lên đồi—mà không kéo phanh khẩn cấp. Anh còn đặt thêm những tảng băng để chặn hai bánh trước. Thời tiết nóng nực này thì chúng chỉ chịu được tầm 10 phút là cùng. Khi chúng tan hết rồi thì xe tải sẽ lăn bánh. Chiếc xe tăng tốc dần rồi lao xuống đồi, và chỉ dừng lại khi nó tông đổ một cột điện. Chỉ trong nháy mắt, cả khu vực mất điện.
Suruga đã xác minh được rằng nơi ẩn náu của Blue Ship không hề có máy phát điện khẩn cấp.
“Nhiệm vụ bắt đầu: 3:21.”
Suruga bước vào qua cổng chính rồi chạy lên cầu thang, bấm vào nút chuông khẩn cấp khi anh chạy ngang qua nó.
“Vào thôi!”
Sử dụng một bộ kính nhìn đêm của Nga anh lấy từ một khu chợ đen, anh chạy qua một thành viên đang hốt hoảng, rồi cúi đầu trước khi bước vào phòng.
Dù cho Blue Ship có được liệt vào danh sách các tổ chức khủng bố, thành viên của hội nhóm này chắng khác gì đám nghiệp dư. Với bóng tối bao trùm và chuông báo động vang lên inh ỏi, tất cả đều hoảng sợ mà đứng im tại chỗ. Và vì hầu hết các thành đều đã đi hết nhờ vào kế hoạch của L, chẳng còn ai để mà nhận lệnh nữa.
“Có thể là bẫy đấy. Mau kiểm tra cuốn Tử Ký!” Suruga hét lớn nhằm làm cho quân địch thêm phần bối rối. Khi mà các cấp trên bên chúng đang rối ren, hãy lợi dùng bằng cách dụ một tên làm việc thay mình—đó là một phần tất yếu của cuộc tấn công. “Cuốn sổ có an toàn không?” Suruga hét lên một lần nữa. Di chuyền nhanh chóng, Suruga chiếm một chỗ ở góc phòng để quan sát sự tình rõ hơn.
“Nó ở đây!” một tên tay chân trả lời từ góc phòng bên kia. Hắn đang giơ lên một chiếc vali.
Không nói một lời, Suruga chạy đến chỗ hắn. Lấy tay che mũi và miệng của hắn, Suruga xô hắn vào tường rồi sút vào bụng hắn. Hắn kêu lên vì đau đớn, nhưng tiếng chuông báo động đã át đi tiếng hét.
Với vali trong tay, Suruga phi như bay khỏi phòng và chạy xuống cầu thang. Khi đã ra khỏi tòa nhà, anh tháo kính nhìn đêm và kiểm tra đồng hồ. “Nhiệm vụ hoàn thành: 03:26. Thời gian yêu cầu: 5 phút. Không tệ”, anh nói.
“Chưa xong đâu, anh Suruga.”
Kujo đứng chắn đường, tay cầm một khẩu súng.
“Cô không định bắn tôi ở cái khu dân cư này đấy chứ? Vì bị mất điện nên người dân đổ hết ra ngoài đường rồi. Cảnh sát sẽ đến sớm thôi. May mắn thay, trong người tôi có mỗi cuốn sổ này. Vẫn định bắn chứ, Kujo?”
Kujo cười và hạ thấp nòng súng. “Thế mà tôi tưởng hai ta sẽ là một cặp ăn ý đấy”, Kujo nói, không một chút tiếc nuối. Cô ta bước đến gần hơn rồi mỉm cười như thể sự phản bội của cô ta đã bị quên lãng.”
“Vẫn nói thế sau khi đã lừa tôi sao? Cô làm tôi sợ đấy.”
“Nếu tôi làm anh sợ, có lẽ ngay từ đầu anh không nên biến tôi thành kẻ thù”. Kujo chạm vào tay anh ta. Dù cho tiết trời nóng bức, tay cô ta vẫn thật là lạnh.
Nhận thấy bàn tay đó đang đến gần, anh chủ động hất nó ra. “Quan trọng là kẻ thù nào đáng sợ hơn thôi—cô hay L.” Suruga vẫy tay rồi quay đầu.
“Vậy hãy chuẩn bị tâm lý đi, anh Suruga. Hay đúng hơn, là Sugita Hideaki chứ”, Kujo điềm đạm nói.
“Sao cô biết cái tên đó?”
“Đâu phải mỗi L là biết đi điều tra đâu”, Kujo không còn nhìn Suruga nữa. Thay vào đó, cô ta đang nhìn L và Maki, những người vừa mới tới. “Chị xin lỗi, Maki. Chị không ngờ rằng em sẽ bị nhiễm bệ–“
“Nói em nghe, tiến sĩ Kujo. Chị định dùng con virus để phá huỷ thế giới sao?”, Maki ngắt lời.
“Không. Chị đang cố để xây dựng một thế giới mới–“
“Bằng việc giết chóc sao?”
Kujo im lặng. Hai người, từng coi nhau như người thân ruột thịt, giờ đang giữ khoảng cách, cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Em sẽ không hạnh phúc nếu phải sống trong một thế giới làm từ những mạng người”, Maki nói.
Kujo đứng hình một lúc, nhưng rồi cô ta nói. “Maki, mục đích là thế mà. Một thế giới nơi mọi người có thể cười đùa và chung sống trong hạnh phúc. Nhưng hiện tại điều đó là bất khả thi. Sau khi đi khắp thế giới cùng cha mình thì em phải biết rồi chứ.”
Lần này đến lượt Maki im lặng. Cô bé nhớ lại những vùng đất và quốc gia mình từng đi qua cùng cha. Đến một đứa trẻ như Maki cũng nhận ra những xung đột và vấn đề đang phủ lên Trái Đất, những vấn đề mà hành tinh này không thể giải quyết.
“Maki, em nhớ những gì chúng ta đã nói trong phòng nuôi nhốt động vật chứ? Lý do cho việc em được sống khoẻ mạnh chính là nhờ sự hi sinh của những con vật đó. Không thành tựu nào là thiếu đi sự hi sinh.”
“Chị thoả mãn với điều đó sao? Em không tin đó là cảm xúc thật của chị.”
Kujo cắn môi và lặng lẽ trả lời, “Không, đây chính là cảm xúc thật của chị. Chị chỉ làm việc cho giáo sư Nikaido để giải phóng con virus, vì lợi ích của nhân loại.”
Maki nhìn Kujo chằm chằm như muốn tìm ra mục đích thật của cô ta. Cô bé chỉ thở dài đầy thất vọng. “Có lẽ em đã đánh giá chị sai rồi, tiến sĩ Kujo”. Có gì giữa cả hai đã rạn nứt với câu nói đó.
“Ryuzaki, Maki, nơi này sẽ sớm có điện thôi. Chúng ta nên đi thôi”, Suruga nói.
L, người nãy giờ chăm chú quan sát cuộc đối thoại giữa Maki và Kujo, cuối cùng nói, “Tiến sĩ Kujo, việc cô đang làm nhân danh sự ra đời của một thế giới lý tưởng chẳng là gì ngoài giết người hàng loạt. Nếu cô thực hiện kế hoạch này, tôi sẽ giết cô. Cô sẽ bị—“, L bước lên phía trước, “—tử hình.”
Rồi cậu đưa cho cô ta một que kẹo mút.
༒
“Cậu trông như đã tính toán hết mọi việc vậy. Cậu đang muốn nói là cậu biết dù cho chúng ta có tách ra, tôi sẽ đi lấy lại Tử Ký sao?”, Suruga hỏi khi cả ba đang bước đi trên con phố u tối.
L chẳng nói gì mà chỉ nở một nụ cười ranh ma. Có lẽ là cậu ta đã dựa vào kĩ năng xâm nhập thượng thừa của Suruga mà đưa ra phán đoán, điều đó khiến cho Suruga chẳng hề phiền lòng tẹo nào.
“Thế cậu có lường trước được việc này không?”, Suruga móc ra chiếc điện thoại và nói đủ lớ để L nghe thấy. “Đây là Y286.”
Người đàn ông bên đầu dây bên kia ngay lập tức hét lớn. “Cậu đã làm cái quái gì vậy hả, Sugi—Y286? Cậu đáng nhẽ phải trở về để báo cáo sau khi bị rút khỏi nhiệm vụ cơ mà. Rồi tôi nghe được là cậu đã ẩu đả với đội được cử đi. Tôi cho rằng là cậu đã thu hồi được mục tiêu, vì cậu đã dám nổi loạn và sẵn sàng chịu án kỉ luật cơ mà.”
“Vâng, mục tiêu…” Suruga nhìn cuốn Tử Ký, nháy mắt với L, rồi đưa nó cho cậu ta. “Mục tiêu… Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi không thực thi nhiệm vụ đó được.”
“Cái gì? Ý cậu là sao, Suruga?”
“Tôi không thể phản bội lại người đã báo thù cho Raye và Naomi được.”
Giọng nói trên điện thoại càng thêm phần tức tối. “Suruga, cố vấn của chúng ta nhận xét rằng việc để L có được Tử Ký là một hiểm họa to lớn. Cậu sẽ bị đuổi khỏi Cục nếu tiếp tục hợp tác với cậu ta. Cậu sẽ bị săn lùng cùng với L.”
“Tôi hiểu.” Suruga tắt máy và mỉm cười.
“Anh ổn chứ, anh Suruga?” L hỏi.
“Ổn, giờ phải lo cho Maki trước. Hơn nữa, việc tham gia vào nhiệm vụ cuối của L sẽ hấp dẫn hơn. À mà quên hỏi, bên cậu sao rồi?”
“Xuôi chèo mát mái. Mồi nhử của chúng tôi đã đẩy bớt lính ra khỏi phòng thí nghiệm Nikaido.”
༒
Khi hang ổ của Blue Ship có lại điện, tất cả các thành viên đều nhốn nháo.
“Tiến sĩ Kujo, rắc rối to rồi! Cuốn Tử Ký–!” Konishi thốt lên đầy bất lực.
“Tôi biết”. Kujo bật máy tính lên, tay cô đang cầm que kẹp mút Chupa Chups mà L tặng. Cô tháo lớp giấy gói và nhìn thấy một dãy 6 số khắc trên kẹo, Kujo nhập mật khẩu vào màn hình đăng nhập của chiếc microchip mã hoá họ lấy được từ L lúc còn ở nhà kho Yellow Box.
“Lần này là tệp âm thanh à?” Kujo cảm thấy có điềm chẳng lành rồi nhấp chuột. Một bài ca sôi động phát ra từ chiếc loa.
“Giọng ca đó… Misa Misa sao?” Konishi nói, hắn ta đang nhìn qua vai của Kujo. Đó là bản demo của ca khúc mới từ đĩa đơn của Amane Misa, thứ mà không biết bằng cách nào đã rơi vào tay L.
“L, cậu chọc tôi giận rồi đấy”. Kujo nhìn chằm chằm que kẹo mút như thể đó là L. “Konishi, cậu vẫn xâm nhập được vào hệ thống của Trụ sở Điều tra Kira chứ?”
“Có, nhưng tất cả dữ liệu trong đó đều bị xoá sạch rồi.”
“Nhưng cậu vẫn có thể truy cập vào đường dây bên ngoài. Giờ tôi cần đến tài năng hack của cậu đấy.”
“Hử? Đương nhiên…”
Kujo thả que Chupa Chups xuống sàn rồi dùng chân dẫm nát nó. Konishi chết lặng trước cơn giận hiếm có này.
“L, cậu có thể được ca tụng là thám tử vĩ đại nhất thế giới, nhưng cậu định làm gì khi thiếu đi sự trợ giúp từ chính quyền đây?”