Thực ra tôi không cần phải lo lắng.
‘Chỉ là một phân cảnh nhỏ trong trò chơi mà thôi….’
Nhưng dù vậy, đầu ngón tay tôi vẫn run lên. Có lẽ vì tự nhiên nhớ lại thái độ của Công tước trong trò chơi khi đối xử với Penelope và liên tưởng đến cha ruột của mình.
Dù tôi đã hoàn toàn bước vào phòng, nhưng Công tước ngồi ở kia bàn vẫn không ngẩng đầu lên.
Tôi ngập ngừng tiến tới trước bàn. Nắm chặt bàn tay để che đi sự run rẩy của mình, tôi cúi người chào kính cẩn.
Trong game không hề chi tiết thế này.
Không thể tùy tiện nói, nên tôi không thể thông báo sự hiện diện của mình. Bầu không khí này buộc tôi phải làm vậy.
“Ngươi đến rồi à.”
Cuối cùng, Công tước cũng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua tôi.
Mái tóc đen và đôi mắt xanh hệt như Derrick. Khuôn mặt của một quý tộc cao quý không hề biểu lộ lộ cảm xúc nào như trong hình minh họa.
Cùng lúc đó, một khung cửa sổ trắng hiện lên.
1. Ngài gọi con đến có việc gì ạ?
2. Con đang bận. Nói ngắn gọn thôi.
3. (Nhìn chằm chằm mà không nói gì.)
Tôi bình tĩnh chọn lấy số 1.
“Ngài con đến có việc gì ạ?”
“Nghe nói sáng nay có sự cố.”
Lời ông vừa dứt, các lựa chọn trong khung cửa sổ nhanh chóng thay đổi.
1. Chuyện này không cần ngài bận tâm.
2. Chẳng phải ngài mong muốn có sự cố xảy ra sao?
3. Không phải lỗi của con. Tất cả là do con hầu ngu ngốc đó!
Tôi gần như không thể giữ bình tĩnh khi xem các lựa chọn.
‘Ha…… mấy cái lựa chọn điên khùng này……’
Tất nhiên, tôi đã từng trải qua điều này trong trò chơi.
Lúc đó, tôi hào hứng biến Penelope thành một “nữ chính sắc sảo và quyến rũ” nên đã vui vẻ chọn số 2.
Nhưng bây giờ, nếu nói những lời này thì không được.
‘Dù Penelope có là một nhân vật phản diện…….’
Nhưng cha nào mà lại đi yêu quý một đứa con gái nuôi xấc xược vậy chứ. Chết tiệt.
Cạch―.
Vì tôi do dự không nói gì một lúc lâu, Công tước đặt bút xuống và ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu. Đôi mắt sắc bén và sắc sảo ấy nhìn tôi.
‘Hy vọng đây không phải cửa tử…….’
Tôi run sợ trong lòng và chọn số 1. Sau đó, tôi cố cắn răng hé nửa lời.
“Đây hông phải diệc nghài cầng kwan tâm.”
Tuy nhiên, tôi không thể ngăn miệng mình rồi cuối cùng lại nói thành một câu kì quặc.
“Penelope.”
Công tước mở miệng. Giọng nói chẳng chút ấm áp nào. Dù tôi đã cố gắng hết sức, mọi thứ vẫn không thay đổi.
“Đã 6 năm kể từ khi ngươi vào ngôi nhà này rồi phải không?”
Tôi ngẩn người nhớ lại. Nhân vật chính ở cả hai chế độ đều 18 tuổi.
Penelope được nhận làm con nuôi vào năm 12 tuổi, vậy đúng là đã 6 năm.
Tôi nhớ lại một bối cảnh mà tôi đã quên. 18 tuổi là tuổi làm lễ trưởng thành. Vậy có nghĩa là lễ trưởng thành của Penelope không còn xa?
‘Vậy mình còn bao lâu nữa?’
Khi tôi đang suy nghĩ kịch liệt về thông tin vừa nhận được, Công tước nói tiếp.
“Ngươi có biết rằng không dễ gì để vào được nhà này không? Chỉ những người đã chứng minh được giá trị của mình mới có thể vượt qua cổng lớn của Eckart.”
“…….”
“Từ khi nhận ngươi làm con, ta không tiếc bất kỳ thứ gì để hỗ trợ. Ta đã chấp nhận tất cả những yêu cầu vô lý của ngươi.”
“…….”
“Nhưng trong 6 năm qua, ta không biết ngươi đã mang lại gì cho Eckart.”
Đó là sự thật.
Nếu ngoại hình của tôi giống con gái ruột hơn, có lẽ tôi đã nhận được chút quan tâm từ Công tước.
Tuy vậy, mái tóc và đôi mắt của Penelope bây giờ khác hẳn với màu hồng và xanh.
Tôi muốn gật đầu tán thành nhưng khi Công tước mở miệng, tôi không thể nhúc nhích như thể đang bị trò chơi kiểm soát.
Một khung cửa sổ lại hiện lên trước mắt tôi.
1. Vậy ngài muốn gì? Ngài định đuổi con ra ngoài sao?
2. Con không làm gì sai cả!
3. (Quỳ xuống.)
‘Cuối cùng thì!’
Trái tim tôi rộn ràng khi nhìn thấy lựa chọn quen thuộc. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hứng thú kể từ khi đến nơi này.
Tôi vội chọn số 3 vì lo rằng các lựa chọn có thể thay đổi.
Rầm―!
Như bị ai đó đá vào ống chân và nhấn lên vai tôi khiến tôi quỳ xuống sàn nhà.
‘A! Sao mạnh quá vậy!’
Dù đã chuẩn bị tinh thần, cơn đau bất ngờ khiến tôi rơi nước mắt.
“Ngươi, ngươi đang làm gì vậy?”
Công tước mở to mắt ngạc nhiên trước tiếng đập mạnh vào sàn nhà.
Tôi chưa bao giờ chọn lựa chọn này khi chơi game. Thực lòng, hành động này không phù hợp với tính cách của nhân vật.
‘Tại sao một người ngỗ ngược lại đột nhiên quỳ xuống?’
Không biết là do nhà sản xuất lười hay do chi phí sản xuất mà họ đã các lựa chọn trong chế độ Thường và Khó đều giống nhau.
1. Chỉ khi tôi quỳ xuống ngài mới thấy hài lòng thôi sao?
2. (Nhìn chằm chằm mà không nói gì.)
3. Con sai rồi, thưa cha!
Tôi nhanh chóng chọn lựa chọn số 3.
“Con sai rồi, thưa cha!”
Tự tin rằng đây là lựa chọn đúng, tôi cất giọng dứt khoát.
“……Cái gì?”
Công tước ngạc nhiên hỏi lại. Ngay lúc đó, khung cửa sổ quen thuộc lại hiện lên.
Nhiệm vụ ẩn [Người cha bị lãng quên] đã hoàn thành!
Phần thưởng là chức năng [Bật/Tắt lựa chọn].
Bạn có muốn tắt lựa chọn không?
[Có / Không]
Tôi không do dự và nhấn [Có].
Cuối cùng, khung cửa sổ phiền phức biến mất.
‘Xong rồi!’
Tôi nắm chặt hai nắm tay và reo hò trong lòng.
Chức năng ẩn [Bật/Tắt lựa chọn] trong trò chơi được kích hoạt bằng cách gọi Công tước là ‘cha’.
Khi tắt lựa chọn, các câu thoại được liệt kê sẽ biến mất, chỉ còn lại các số thứ tự 1, 2, 3. Đôi khi, bạn sẽ phải nhập trực tiếp các câu trả lời đơn giản như ‘Có/Không’ hoặc tên của các nam chính trên điện thoại.
Trong chế độ Thường, tính năng này rất dễ có được.
Tính năng này nhằm tạo cảm giác linh hoạt trong game.
Nhưng tôi không sử dụng tính năng này nhiều. Chế độ Thường dễ đến mức tôi không cần dùng đến nó.
Trong chế độ Khó, tôi cũng bỏ qua cái này. Tôi đã chọn toàn những lời lẽ kiêu ngạo.
‘Không ngờ lại giống hệt chế độ Thường.’
Dù không đạt được chức năng [Bật/Tắt lựa chọn] do chọn sai, nhưng thực ra tôi không cần chức năng này vì tôi thích chọn thoại đúng chất nhân vật phản diện.
‘Lúc đó tôi không hề biết. Nào ngờ sự vui thích đó lại trở thành độc dược…’
Tôi tự than thở về sự ngu ngốc của mình, và cuối cùng nói ra từng từ bằng ý chí của mình, mà không phải từ lựa chọn của hệ thống.
“C...Cha.”
Giọng nói vang lên như ý khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi thậm chí không nhận ra mình đang khóc.
Công tước mở to mắt hơn, không thể tin rằng Penelope, người chưa bao giờ gọi ông là ‘cha’, lại hành động như vậy.
Tôi tiếp tục nói một cách trôi chảy.
“Con xin lỗi vì đã gây rối trong thời gian bị cấm túc. Con đã không hành xử đúng mực với tư cách của người trên đối với kẻ dưới, nên đã gây ra sự cố này.”
“…….”
“Con sẽ về nơi cấm túc và suy nghĩ thấu đáo. Con xin hứa sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào nữa trong nhà, xin cha hãy tha thứ cho con lần này.”
Tôi quỳ rạp xuống sàn, khẩn cầu tha thiết.
Thực ra, sự cố buổi sáng không phải lỗi của tôi. Bị hành hạ bởi một hầu gái. Đáng lẽ phải có người đứng về phía tôi, nhưng giờ lại phải cầu xin để được tha thứ.
Nhưng những chuyện Penelope đã làm trong quá khứ buộc tôi phải hành động như thế này. Không cúi đầu nhận lỗi thì không thể sống sót.
Dù có bị Công tước ghét bỏ, tính mạng tôi cũng không bị đe dọa ngay lập tức được. Tuy nhiên, nếu tôi xem nhẹ tình huống này chỉ vì vừa có được tính năng ẩn, thì rất có khả năng tôi sẽ bị phạt.
Đó là đương nhiên. Penelope đã gây rối và bị phạt cấm túc, lại còn gây thêm rắc rối nữa.
Nếu tôi cứ cư xử xấc xược ở đây, chỉ khiến cho hảo cảm của Derrick giảm thêm mà thôi.
“Con biết mình đã hành xử thiếu chín chắn và ngạo mạn trong quá khứ.”
“…….”
“Nếu cha tha thứ cho con lần này, con sẽ cố gắng chứng minh giá trị của mình trước lễ trưởng thành sắp tới.”
Dù đã nói xong, tôi vẫn không đứng dậy.
Tôi chưa bao giờ quỳ rạp gối và cầu xin cha ruột của mình như thế này. Vì trò chơi chết tiệt này, tôi đã chịu cảnh nhục nhã như vậy đấy.
‘Tôi đã quỳ gối và cầu xin như thế này rồi, hãy mau nói rằng ông đồng ý đi.’
Từ khi tỉnh dậy, tôi đã luôn phải căng thẳng, tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ. Tôi cần nghỉ ngơi.
“Ngươi…”
Công tước nhìn Penelope bằng ánh mắt lạ lẫm, như thể đang nhìn một người xa lạ, và khó nói nên lời.
Ông ấy nhấp nháy môi một lúc lâu rồi mới cất giọng.
“...Ta đã hiểu lời ngươi rồi. Đứng dậy đi.”
“Vâng.”
Tôi lập tức đứng dậy. Chân tôi đã tê cứng không thể chịu đựng thêm nữa.
“Đừng xem nhẹ những lời mà người nhà Eckart đã nói, Penelope.”
Công tước nhìn tôi và nói với giọng trầm. Đó là một mang đầy ẩn ý.
Tôi cúi người thật sâu và đáp.
“Cảm ơn cha. Tôi sẽ cố gắng để xứng đáng với cơ hội mà cha đã ban cho.”
“Đi đi.”
Tôi quay người bước nhanh ra ngoài. Tôi sợ rằng nếu cứ chần chừ, có thể sẽ phát sinh thêm tình huống nào khác.