Cạch―
Cảm nhận được cái nhìn sắc bén phía sau gáy khi xoay tay nắm cửa, tôi bước ra hành lang.
Cảm giác hoàn toàn khác so với lúc bước vào, mới mẻ thật đấy.
Nhưng tôi quyết định lờ đi, dù sao đi nữa, Công tước cũng không phải là người tôi cần phải lấy lòng. Sau lễ trưởng thành thì tôi với ông ta chẳng còn dính dáng gì nữa.
Tôi cẩn thận đóng cửa rồi quay người đi.
Ngay lúc đó.
“Tôi nhớ là đã bảo cô đừng có gây rối nữa mà.”
“Ha!”
Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua tai.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Phía góc khuất đằng kia hành lang, một bóng người to lớn đứng nghiêng mình.
Trong bóng tối, dòng chữ [Hảo cảm 0%] sáng lên. Mái tóc đen lẫn vào bóng tối, đôi mắt xanh rực rỡ.
Đó là Derrick, con trai cả của Công tước.
“Emily.”
“……”
“Là một hầu gái trung thành đã làm việc ở đây gần 10 năm.”
Bước chân Derrick vang lên khi anh ta rảo bước. Mấy chốc đã băng qua hành lang rộng lớn rồi đứng ngay trước mặt tôi.
Anh ta nhìn xuống tôi với đôi mắt sắc lạnh, như thể đang nhìn giòi bọ. Dù tôi không làm gì sai, nhưng trước áp lực đó tôi cũng phải thu mình.
“Có trả thêm tiền, thì cũng không ai muốn làm hầu gái cho cô. Dù vậy, cô ta đã tự nguyện nhận công việc này.”
“……”
“Nhưng tới nay thì hết rồi. Vì cô không biết thân phận mà làm loạn, ngay cả người hầu duy nhất cũng bị đuổi.”
Bất công sôi sục. Tôi chưa từng làm loạn để đuổi bất kỳ ai. Người mất kiểm soát và làm lớn chuyện là chẳng phải là cái người tóc hồng kia sao.
‘Chính tôi mới là người suýt chết vì ăn đống rác rưởi đó!’
Tôi thật sự muốn hét lên, nhưng dòng chữ [Hảo cảm 0%] kia khiến tôi phải kiềm chế.
‘Bình tĩnh nào. Nếu hảo cảm giảm thêm, mình sẽ chết.’
Tôi hít thở sâu, cố bình tĩnh lại.
‘Hảo cảm 0%. 0%…….’
Vừa nói chuyện với Công tước xong, tôi đã kiệt sức rồi. Hơn nữa, tôi không nhớ rõ cảnh này trong game có gì.
Tôi quyết định nhờ vào sức mạnh của hệ thống một lần nữa.
‘Bật lựa chọn.’
1. Ha! Chắc cô hầu gái đó đã hầu hạ tiểu Công tước đây suốt đêm nhỉ?
2. Cô ta bị đuổi vì cô ta xứng đáng.
3. (Nhìn chằm chằm không nói gì.)
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua các dòng chữ và vội vàng kêu lên.
‘Tắt lựa chọn! Tắt!’
Bạn có muốn tắt tùy chọn không?
[Có. / Không.]
Tôi vội vàng nhấn [Có.]. Nếu chọn cái nào lúc nảy chắc chết không kịp ngáp mất.
Trong lúc tôi đang bận rộn đấu tranh nội tâm, gương mặt Derrick ngày càng khó chịu khi nhìn tôi.
“Ha. Bây giờ cô coi lời ta như trò đùa sao.”
Cái nhìn khinh miệt, giọng thì đầy sát khí.
Tôi đành mở miệng.
“Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối.”
Còn phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa đây, toàn phải xin lỗi vì những lỗi lầm không phải của mình?
Tôi cũng có cái gọi là lòng tự trọng, việc luồn cúi trước ai đó luôn khiến tôi thấy nhục nhã.
Nhưng để sống sót, điều này chẳng là gì cả. Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng chỉ là những nhân vật ảo trong game.
― Con khốn đó dám cào rách mặt con đó, cha! Anh hai!
― Thật đáng khinh, từ bề ngoài đến cách hành xử, đều rẻ mạt như nhau.
Trước khi tự chuyển ra ngoài, tôi từng sống cùng đám người đó, cũng phải xin lỗi vô số lần. Tình huống này không khác là mấy.
Không xin lỗi cũng không chết được, nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu, và luôn cảm thấy tính mạng bị đe dọa.
Thôi cũng nhờ vậy mà giờ tôi cũng có thứ gọi là từng trải.
‘Nhưng nó giống đến khó chịu.’
Tôi nhớ lại quãng thời gian trong quá khứ và mở miệng một cách thản nhiên.
“Đúng như ngài nói, tôi đã không biết vị trí của mình.”
“……Sao cơ?”
“Đó là lỗi của tôi, nên không cần đuổi cô hầu gái đó. Tôi vừa xin lỗi cha xong.”
Derrick có vẻ ngạc nhiên. Mắt anh ta ánh lên sự lạ lẫm.
Tôi nói tiếp một cách trôi chảy. Câu thoại này đã nằm lòng, vì tương lai còn phải dùng nhiều.
“Sau này, tôi xin hứa sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào nữa trong nhà, xin hãy tha thứ cho tôi lần.”
Tôi cúi đầu thật sâu.
‘Thế này liệu có bình thường quá không?’
Tôi lo lắng lời mình nghe có vẻ thiếu chân thành. Nhưng dù sao thì anh ta cũng không thể cứa cổ em mình ngay đây được, đây có phải là game kinh dị đâu.
Tôi tin rằng Derrick không tâm thần như tên Thái tử kia, nên tôi đứng đợi câu trả lời của anh ta với tâm trạng nhẹ nhõm hơn.
Tôi chỉ muốn kết thúc nhanh rồi còn về phòng. Đứng đây đúng là một cực hình.
Tôi chợt nhớ ra, vì người hầu kia mà từ sáng đến giờ tôi chưa có gì bỏ bụng, người đã đói lả.
Nhưng trái ngược với mong muốn của tôi, Derrick chần chừ hơn 5 phút mới mở miệng.
“……Lần này thôi.”
“…….”
“Chỉ lần này thôi ta sẽ bỏ qua.”
Không đợi tôi trả lời, anh ta thêm vào.
“Nhưng nên nhớ rằng đây là lần cuối cùng, ta tha thứ cho sự ngạo mạn của cô.”
Lời lẽ còn khó chịu hơn cả Công tước.
Cứ coi như được bỏ qua, nhưng tôi cũng không thể thốt ra lời cảm ơn anh ta được.
‘Vâng, vâng. Cũng vì sự an toàn của tôi thôi.’
Tôi nói thầm trong lòng rồi cúi đầu thật sâu chào anh ta. Tôi quay người trở về phòng.
Vừa lúc đó.
“A……”
Đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt và tầm nhìn mờ đi.
Có lẽ do tôi nhẹ nhõm quá mức vì nghĩ rằng đã vượt qua được nguy hiểm nê chân mất hết sức lực. Tôi loạng choạng.
‘Ngã mất thôi……!’
Ngay khi mặt sàn ngày càng gần, ai đó giữ chặt vai tôi.
“Này.”
Một lực mạnh giữ tôi đứng lại. Tôi quay đầu lại, đó là một đôi mắt xanh rực rỡ. Derrick đã giữ tôi lại khi tôi suýt ngã.
“Ta nghe nói rằng cô đã ăn phải thức ăn hỏng.”
Giọng nói nói đó khiến tôi tỉnh táo lại. Derrick có vẻ hoảng hốt, anh ta hỏi.
“Có cần gọi bác sĩ không?”
Tâm trạng đang bối rối của tôi đột nhiên lắng xuống.
‘Anh ta biết.’
Anh ta biết đó không phải lỗi của Penelope. Dù biết, anh ta vẫn đổ hết lỗi của người hầu lên đầu tôi.
‘Nếu tôi không xin lỗi ngay từ đầu, hẳn anh ta sẽ giết tôi không thương tiếc như trong game rồi.’
Cảm thấy mình bị dội gáo nước lạnh lên đầu.
“Không cần đâu, thưa tiểu Công tước.”
Tôi giật mạnh tay khỏi Derrick. Hành động đó gần như là bản năng tự vệ.
Rồi tôi lập tức hối hận. Sợ rằng hành động đó làm anh ta bực mình, tôi cố gắng mỉm cười.
“Tôi đã nói là sẽ không làm phiền ngài nữa rồi mà.”
Nên đừng để ý đến tôi nữa.
“Vậy thì.”
Tôi cúi đầu lần nữa và nhanh chóng rời đi.
Tôi cố băng nhanh qua hành lang, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ tôi đang bị truy đuổi.
Đó là sự thật. Tôi sợ rằng Derrick sẽ rút kiếm ra vì sự thô lỗ vừa rồi.
Vội vã đi về phía cầu thang, không kịp thấy biểu cảm của người đàn ông phía sau mình.
“……Tiểu Công tước sao.”
Derrick vô thức lặp lại lời Penelope đã nói.
Penelope ta không dám gọi Công tước là cha, nhưng luôn gọi anh ta và Reynold là "anh trai".
Khuôn mặt tái nhợt của cô khi anh ta giữ cô lại lúc suýt ngã, vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
Đôi mắt xanh của Derrick sáng lên một cách kỳ lạ khi dõi theo bóng lưng Penelope đang chạy đi. Nhưng rồi anh ta quay đi ngay lập tức, như thể chẳng quan tâm.
[Hảo cảm 5%]
Trên đầu Derrick, đó là dòng chữ mà Penelope không kịp nhìn thấy.