Nhìn sơn lâm tối đen như mực, Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
.
Hiện tại trên núi một mảnh âm u, muốn tìm kiếm thân ảnh một người tại nơi hắc ám này quả thực trắc trở vô vàn, đồng thời với đó là Hữu Thiên càng thêm nóng ruột. Dù sao đi nữa, nơi này vẫn là sơn lâm, đến tối, nhất định sẽ có những dã thú rời hang đi săn mồi.
.
"Đối với ta thì chuyện đó chẳng hề gì, nhưng ta thực sự lo lắng, nhỡ Tuấn Tú gặp phải chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Võ công của Tuấn Tú tuy không quá kém, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá non nớt! Lại thêm từ trước đến giờ, Tuấn Tú tâm tính thiện lương, mỗi khi động thủ đều bất giác mà nương tay, nhưng càng như vậy lại càng dễ bị dã thú tấn công bị thương!"
.
Nghĩ tới đây, Hữu Thiên không khỏi hối hận vạn phần, sốt ruột đến cực điểm.
.
Nhưng đúng lúc này, Hữu Thiên bỗng nhiên loáng thoáng nghe được thanh âm khác thường nào đó đang vọng đến. Tĩnh tâm, tỉ mỉ lắng nghe, đó dường như là tiếng khóc ẩn nhẫn mà nức nở. Hữu Thiên nghe rõ thì trong lòng nhất thời cảm thấy vui mừng, vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh. Chính là gã càng đi về phía trước, chung quanh càng xuất hiện dày đặc hoang thảo và bụi gai. Hữu Thiên hết sức cẩn thận, chú ý không để bản thân bị thương, đối với tình huống hiện tại, gã không khỏi nhíu mày.
.
Đêm tối thế này, chắc chắn trên núi không còn bất cứ ai khác nữa! Người ở đằng trước nhất định là Tuấn Tú! Nhưng Tuấn Tú sao lại chạy đến chỗ bụi gai? Có khi nào Tuấn Tú đã bị thương rồi không? – Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu Hữu Thiên khiến lo lắng gã dành cho Tuấn Tú không khỏi gia tăng gấp bội.
.
Khoảng cách càng lúc càng thu ngắn lại, rốt cuộc, Hữu Thiên đã nhìn thấy được thân ảnh bạch sắc đang cuộn trong người nằm trong bụi cỏ, lạnh run.
.
"Tuấn Tú?" – Hữu Thiên vừa đến gần lập tức thốt lên.
.
Nghe được tiếng gọi của Hữu Thiên, người đang cuộc mình trong bụi cỏ đầu tiên là sửng sốt một chút, thân thể khẽ động muốn đứng lên, nhưng đến cùng vẫn là vô lực dựa lên vách đá. Người mà khi nãy bị ngã từ trên vách đá xuống kia đích thực là Tuấn Tú.
.
"Hữu Thiên..." – Tuấn Tú sợ sệt hé môi khẽ gọi.
.
Nghe được tiếng đáp lại của Tuấn Tú, Hữu Thiên bước nhanh đến bên cạnh, cúi người ngồi xổm xuống quan sát tình trạng của cậu.
.
"Tuấn Tú, sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?Cho dù có giận dỗi ta đi chăng nữa, cũng không nên chạy loạn a! Ngươi làm ta sợ muốn chết, có biết hay không?! Thật muốn hảo hảo đánh ngươi một trận!" – Nhìn thấy Tuấn Tú, mọi lo lắng đè nặng trong lòng Hữu Thiên lúc này không hiểu vì sao tất thảy biến thành tức giận, ngữ khí không khỏi nặng thêm mấy phần. (Lại đánh vào mông người ta sao??? >"'