Xuống khỏi núi, cấp tốc trở lại sương phòng ở khách điếm, Hữu Thiên trước tiên là cẩn thận đặt Tuấn Tú nằm lên giường, tiếp đó mới khẩn trương tìm Kim Sang dược cất trong hành lý của hai người. Gã chuyển sang giúp Tuấn Tú cởi y phục, bắt đầu thoa dược lên vết thương trên người cậu.
.
Vết thương trên thân thể Tuấn Tú không quá nghiêm trọng, hầu hết đều là ngoại thương trên da. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy trên thân thể trắng nõn của Tuấn Tú có vô số vết xước, chỗ sưng, đỏ đến gai mắt, lo lắng trong lòng Hữu Thiên từng đợt dâng lên, gã không ngừng tự trách bản thân vì đã không chiếu cố tốt Tuấn Tú.
.
"Đau... Không muốn..." – Dược phấn vừa tiếp xúc với bề mặt vết thương, lập tức từ chỗ đó sinh ra đau đớn, Tuấn Tú nhịn không được giãy giụa thân thể, né tránh bàn tay đang giúp cậu thoa dược của Hữu Thiên.
.
Hữu Thiên thấy thế không khỏi gắt gao nhíu mày, khẽ thở dài một hơi.
.
"Ngoan! Đừng nhúc nhích, kiên nhẫn một chút, thoa dược xong sẽ không đau nữa!" – Hữu Thiên ôn nhu dỗ dành Tuấn Tú.
.
Nếu là bình thường, Tuấn Tú nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng này cậu đang sốt cao, ý thức không còn rõ rành nữa. Khi cảm thấy thân thể đau đớn khó nhịn, Tuấn Tú chỉ biết vừa khóc vừa giãy giụa, không chịu thoa dược. Hữu Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể một tay cố giữ thân thể Tuấn Tú, ngăn cậu lộn xộn, còn tay kia cấp tốc nhưng không kém phần dịu dàng thoa dược lên vết thương. Cũng bởi Tuấn Tú đang sốt cao, bởi vậy không có quá nhiều khí lực để chống cự, cho dù có liên tục giãy giụa, nhưng không quá ảnh hưởng đến Hữu Thiên, chỉ có thể tùy ý để gã thoa dược lên toàn bộ vết thương.
.
Mất gần nửa ngày, cuối cùng Hữu Thiên cũng thoa xong dược cho Tuấn Tú. Nhìn đôi mắt Tuấn Tú sưng đỏ do khóc quá nhiều lúc thoa dược, Hữu Thiên chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Vươn tay sờ trán cậu, chính là vẫn nóng đến dọa người, gã không khỏi nhăn mày.
.
Cứ để thế này mãi không tốt một chút nào! Ta phải đi mời một đại phu tới khám và chữa bệnh cho Tuấn Tú, rồi nắm chắc toa thuốc mới được! Nếu cơn sốt cứ tăng mãi không ngừng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành!
.
Nghĩ như vậy, Hữu Thiên liền đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng, nhưng mới đi được một bước, liền cảm giác có người đang túm chặt lấy ống tay áo của gã. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tuấn Tú rướn người ngồi dậy, vươn tay nắm chặt lấy ống tay áo của Hữu Thiên, trong mắt tràn đầy lệ ngân.
.
"Huynh... Huynh muốn đi đâu?" – Tuấn Tú mơ mơ màng màng hỏi.
.
"Ngoan! Hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi, ta đi thỉnh một đại phu, rất nhanh sẽ quay trở lại!" – Hữu Thiên giải thích, kéo tay Tuấn Tú ra muốn ly khai.
.
Tuấn Tú thấy thế nhất thời nóng nảy, mạnh mẽ vươn về phía Hữu Thiên, gắt gao ôm chầm lấy thắt lưng gã.
.
"Không được đi! Huynh không được bỏ ta một mình lại đây!" – Tuấn Tú nghẹn ngào, thân thể liên tục run rẩy.
.
Hữu Thiên vạn phần bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người lại, một lần nữa ngồi bên giường, nhẹ nhàng kéo Tuấn Tú ôm vào trong lòng.
.
"Hảo! Ta không đi, ta không đi nữa!" – Hữu Thiên dịu dàng trấn an Tuấn Tú, trong mắt lộ ra lo lắng.
.
Tuấn Tú đang ở tình trạng này, nếu như ta kiên quyết để Tuấn Tú ở lại đây để đi tìm đại phu sợ rằng không thích hợp! Hiện tại đêm đã khuya, muốn đi kiếm đại phu khẳng định là mất rất nhiều thời gian, vạn nhất lúc ta không có mặt, Tuấn Tú gặp phải chuyện gì, đến lúc đó ta biết phải làm sao? – Lâm vào tình thế lưỡng nan, nhất thời Hữu Thiên không biết phải làm sao mới thỏa đáng.
.
Đúng lúc đó, Tuấn Tú ngẩng đầu lên nhìn Hữu Thiên, thần sắc tái nhợt, thân thể liên tục run rẩy "Hữu Thiên... Ta lạnh quá!"
.
Nghe Tuấn Tú nói xong, Hữu Thiên vội vàng dìu Tuấn Tú nằm xuống, lấy chăn gấm phủ kín người cậu.
.
"Thế nào? Có thấy khá hơn chút nào không?" – Hữu Thiên lo âu hỏi.
.
Tuấn Tú không nói, chỉ cuộn tròn thân thể lại, nhưng vẫn không ngừng được run rẩy.
.
"Vẫn còn lạnh sao?" – Hữu Thiên trông thấy thế không khỏi sốt ruột, suy nghĩ một chút, gã liền cởi thượng y, để thân trên xích lõa, leo lên giường chui vào trong chăn, gắt gao đem Tuấn Tú ôm chặt vào lòng.
.
Lồng ngực cực nóng của Hữu Thiên khiến Tuấn Tú cảm thấy ấm áp, cậu cọ tới cọ lui trong lòng gã, thân thể dần dần ngừng run. Đến lúc này, mệt mỏi sau một ngày lăn qua lăn lại bắt đầu ngấm, Tuấn Tú chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong lòng Hữu Thiên trầm trầm ngủ.
.
Thấy Tuấn Tú an ổn ngủ say, Hữu Thiên mới thở dài một hơi. Cúi đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh đang say ngủ của Tuấn Tú, Hữu Thiên bất giác lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.
.
Thực sự là một tiểu gia hỏa thích tìm phiền toái mà! Lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng, lại thêm vừa vụng về vừa ngốc nghếch... Thế nhưng chính là vẫn khiến người ta không khỏi yêu thương!
.
Ngẫm nghĩ, trong đầu Hữu Thiên không khỏi tái hiện lại hình ảnh lúc gã ngay dưới vách đá tìm ra thân ảnh của Tuấn Tú "Khi ấy chứng kiến bộ dạng sợ hãi mà cuộn trong người lại của Tuấn Tú, trái tim ta thực sự đau đớn bất kham! Ta từng nghe Tại Trung lể chuyện ba huynh đệ ngày nhỏ lưu lạc thế nào! Tại Trung và Hy Triệt từng để Tuấn Tú chờ ở một góc nhỏ vừa chật vừa tối suốt ba ngày. Chính bởi vậy mà từ đó về sau, Tuấn Tú mới sinh ra sợ hãi, không dám một mình ở lại tại những nơi hắc ám xa lạ!"
.
Cho dù được hai ca ca tận lực bảo hộ, nhưng những tháng ngày đó Tuấn Tú vẫn phải chịu không ít khổ cực. Tuy rằng những chuyện quá khứ, Tuấn Tú không còn nhớ rõ nữa, nhưng trong tâm hồn vẫn còn lưu lại hố đen thực sâu. Bởi vậu, Tuấn Tú thực sự rất sợ bóng tối, càng sợ phải ở một mình!
.
Nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tuấn Tú, Hữu Thiên khó nhịn mà nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ cậu. Khi đó là gã vì Tại Trung mà nửa đêm đột nhập vào Minh trang, kết quả đánh bậy đánh bạ vào phòng của Tuấn Tú. Vì muốn biết được vị trí của Tại Trung, Hữu Thiên đã khống chế Tuấn Tú, tra hỏi cậu "Chính là cái tên tiểu tử kia một mực cho rằng ta sẽ làm chuyện bất lợi đối với Tại Trung, rõ rành rành là vô cùng sợ hãi, nhưng sống chết cũng không chịu nói ra. May mà khi đó ta đoán được thân phận của Tuấn Tú, bằng không nếu như ta thực sự làm người này bị thương tổn, ta nhất định sẽ tự trách bản thân cả đời này!"
.
Nghĩ tới đây, Hữu Thiên không kìm lòng được, cúi xuống khẽ hôn lên trán Tuấn Tú "Nếu như không có Tại Trung, nếu như không phải ta đã toàn tâm toàn yêu Tại Trung, có lẽ ta sẽ yêu người này đến sống đi chết lại! Yêu sự khả ái, đơn thuần kia, muốn nâng niu người kia như bảo bối trên tay. Thế nhưng trên đời này chính là không có cái gọi là 'nếu như', trái tim ta không đủ chỗ để có thể cùng lúc chứa được hai người! Đã có Tại Trung, thì chẳng thể có Tuấn Tú!" (Vâng! Đó là sai lầm mà say này anh hối hận lắm lắm đó =.=|||)
.
Nhíu nhíu mày, Hữu Thiên bất giác gia tăng khoảng cách với Tuấn Tú. Tuy đang say ngủ, nhưng Tuấn Tú vẫn cảm nhận được hơi ấm xa rời cậu, không khỏi xê dịch thân thể, dán chặt vào lòng Hữu Thiên. Đã thế đầu nhỏ còn không ngừng cọ tới cọ lui lên ngực gã, muốn tìm một vị trí tối thoải máu để an tâm ngủ.
,
Tình trạng của hai người hiện tại chính là thân thể xích lõa, cử động của Tuấn Tú liên tiếp kích thích lên điểm mẫn cảm trước ngực Hữu Thiên, khiến gã không khỏi phát sinh cảm giác khô nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Lại còn vô tình nhìn được thân thể trắng nõn của Tuấn Tú, dục hỏa trong người Hữu Thiên liên tục dâng lên.
.
Ta bị làm sao vậy? Cư nhiên sinh ra dục vọng đối với Tuấn Tú?! Chưa kể hiện tại Tuấn Tú còn mang bệnh trong người, ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì a?!
.
Hữu Thiên nhịn không được thầm mắng chửi bản thân tận đáy lòng, nhưng vẫn không thể khống chế được dục vọng nóng bỏng dâng lên như thủy triều. Sau cùng, gã đành phải dứt khoát đẩy Tuấn Tú ra, xuống giường, chạy một mạch ra miệng dưới tại hậu viện của khách điếm, không ngừng giội nước lạnh lên người, một lúc sau mới có thể miễn cưỡng giật tắt được dục hỏa nóng rực.
.
Tuấn Tú bởi vì cảm nhận được Hữu Thiên ly khai mà giật mình tỉnh giấc. Đến khi gã quay trở lại sương phòng, liền nhìn thấy cậu ngồi một mình trên giường, mắt chằm chằm nhìn về phía cửa, trên mặt còn đọng lại lệ ngân. Bộ dạng chẳng khác gì một tiểu hài tử vừa bị người thân vứt bỏ, đáng thương vô cùng!
.
Trông thấy Tuấn Tú có bộ dạng đó, Hữu Thiên không khỏi cảm thấy yêu thương tận đáy lòng, khẩn trương bước lại gần, vươn tay, nhẹ nhàng lau đi lệ ngân trên gương mặt cậu.
.
"Sao lại tỉnh rồi? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
,
Tuấn Tú không trả lời, vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm chăm chú nhìn Hữu Thiên, trong mắt mang theo oán giận.
.
"Hảo! Ta sai rồi! Ta chỉ là ra ngoài hít thở chút không khí mà thôi! Mau nằm xuống đi, đừng để bản thân bị cảm lạnh nữa!" – Hữu Thiên giải thích, ấn Tuấn Tú nằm xuống "Ngủ đi, ta ở ngay đây, sẽ không ly khai ngươi lần nào nữa!"
.
Lời Hữu Thiên nói khiến Tuấn Tú an tâm, vâng lời nhắm mắt lại, rất nhanh đã say ngủ.
.
Nhận thấy Tuấn Tú đã ngủ say, Hữu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, cởi toàn bộ y phục bị xối nước ướt đẫm xuống.
.
Thay y phục xong, Hữu Thiên nhìn đống y phục ướt nhèm, không kìm được cười khổ.
.
Bộ dạng vừa rồi của ta thực sự quá thảm hại a! – Vừa nghĩ Hữu Thiên vừa nhìn Tuấn Tú đang say ngủ, thở dài một hơi.
.
Xem ra ta là do đã quá lâu không hề phát tiết, bởi thế mới cư nhiên sinh ra phản ứng đối với Tuấn Tú? Mặc kệ thế nào, Tuấn Tú là người mà Phác Hữu Thiên tuyệt đối không được động đến! Là ta thực sự đem lại không được điều mà Tuấn Tú mong mỏi! (Dối mình gạt người là đây! Hạo ca, Ran vẫn thầm tượng anh nhất, bất kể đúng hay sai, ta cứ "ăn" trước đã! Mọi chuyện để sau tính ^^)
.
Đi tới bên giường, Hữu Thiên khẽ lấy ngón tay gạt những lọn tóc lòa xòa trước trán trán Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
.
Tuấn Tú, ta muốn làm ngươi hạnh phúc! Nhưng ta vô pháp khiến ngươi cảm thấy hạnh phúc! Ngươi hãy nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ?