Tịch dương dần sâu, sắc trời chậm rãi đã trở nên tối sầm.
.
Tuấn Tú một mình ngồi tựa vào thân cây, ngơ ngác nhìn bầu trời, trong mắt chính là sầu bi chẳng thể kể xiết.
.
Vì sao? Vì sao ta đã nỗ lực đến như vậy, Hữu Thiên vẫn thủy chung không nhìn thấy ta? Ta cũng biết, bản thân về phương diện cũng so ra kém với Tại Trung ca! Kim Tuấn Tú không có được sự thông minh giống Kim Tại Trung, cũng không có dung nhan mỹ lệ động lòng người, võ công mưu lược càng không dám so sánh... thế nhưng có một điều, nếu đem ra so sánh với Tại Trung ca, ta nhất định có nhiều hơn! Đó chính là tình cảm ta dành cho Phác Hữu Thiên!
.
Kim Tuấn Tú là toàn tâm toàn ý ái Hữu Thiên, còn Tại Trung ca, chỉ dùng Hữu Thiên để chữa trị vết thương của chính huynh ấy. Trị xong rồi, Tại Trung ca liền ra đi, đem chính vết thương của huynh ấy, toàn bộ gửi lại chỗ Hữu Thiên?!
.
Năm đó, thoạt nhìn qua cứ tưởng Tuấn Tú là quân cờ được Hữu Thiên sử dụng để đẩy Kim Tại Trung đi. Thế nhưng, kỳ thực nếu xét trên phương diện của Kim Tại Trung mà nói, Tuấn Tú chẳng qua cũng là một quân cờ. Cậu là quân cờ để Kim Tại Trung bồi thường cho Phác Hữu Thiên "Cả hai người họ đều vì đối phương mà hao tâm tổn tứ đánh một ván cờ, còn Kim Tuấn ta, thực nực cười làm sao, vừa vặn là con cờ đơn thuần mặc cho người khác thao túng. Càng nực cười hơn chính là, ta hoàn toàn minh bạch chuyện bản thân bị người ta lợi dụng, nhưng vẫn như cũ, vui vẻ chịu đựng!"
.
Thế nhưng, nói thế nào đi chăng nữa, ta vẫn là con người, không phải là quân cờ vô tri vô giác,chẳng hề có mảy may xúc cảm! Bởi vậy ta không thể làm được quân cờ mà đặt đâu cũng an phận, mặc cho người dư thủ dư cầu! Cho dù ta có vì Hữu Thiên mà nỗ lực tất cả, nhưng nếu không nhận được dù chỉ một chút hồi đáp, tâm ta vẫn bị tổn thương a! Bất quá, mặc cho Kim Tuấn Tú có bao nhiêu thương tâm, chính là không có bất cứ ai quan tâm!
.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong rừng cây vang lên tiếng con trùng kêu râm ran, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tuấn Tú. Đến lúc này, Tuấn Tú mới ngẩng đầu lên, nhìn rừng cây tối tăm một mảnh, trong ngực dâng lên sợ hãi.
.
Khi nãy, khi giận dỗi Hữu Thiên, cậu chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, bởi vậy hiện Tuấn Tú căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến Lạc Hà sơn, đối với đường trên núi không hề quen thuộc, Tuấn Tú thực sự không biết làm thế nào mới có thể xuống núi.
.
Hít sâu một hơi, Tuấn Tú nỗ lực chấn áp nỗi sợ hãi dâng trong lòng "Ta không nên hoảng loạn, lúc này chính là không nên chạy loạn, như thế sẽ tốt hơn! Hữu Thiên nhất định sẽ tìm được ta, nếu ta tiếp tục chạy loạn, nhất định sẽ khiến Hữu Thiên càng thêm khó khăn!" – Tuy trong ngực có suy nghĩ thông suốt như vậy, nhưng bên tai văng vẳng tiếng côn trùng không biết tên, Tuấn Tú căn bản vô pháp bình tĩnh.
.
Không được! Ta chịu không nổi nữa! Ta sợ lắm, ta muốn xuống núi! Ta không muốn ngây ngốc ngồi chờ tại nơi tối tăm như mực thế này!
.
Nghĩ là làm, Tuấn Tú bất chấp tất cả, liên tục đi men theo sườn núi xuống phía dưới, cũng không quản phía trước có đường hay không, chỉ có thể bước bừa. Lại thêm hoang thảo ở xung quanh cao quá thân người, hoàn toàn không nhận biết được đằng trước ẩn giấu tình huống gì, Tuấn Tú cứ thế bước đi, tới khi cảm nhận được dưới chân là không khí, thân thể đã trực tiếp ngã nhào xuống dưới.
.
"A!"
.
Tuấn Tú kinh hoành thét được một tiếng, đôi tay quơ cào lung tung, tùy tiện túm lấy một nắm hoang thảo, ngăn bản thân không tiếp tục rơi xuống, thân thể trơ vơ giữa không trung. Ngay sau đó, Tuấn Tú cúi đầu xuống nhìn qua phía dưới, chỉ thấy dưới chân tối đen một mảnh, cái gì cũng thấy không rõ. Xem ra ta phải cách mặt đất ít nhất là mười trượng a! Với khinh công của cậu, nếu là ban ngày, việc đáp xuống vách núi với độ cao đó hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng sắc trời hiện tại quá tối, ngay cả hạ thân cũng nhìn không thấy, lại thêm dưới chân mịt mùng, Tuấn Tú không khỏi sợ hãi. Cậu hiện tại hoàn toàn không chắc bản thân có thể tiếp đất an toàn hay không.
.
Giữa lúc Tuấn Tú chẳng biết phải làm sao, hoang thảo cậu nắm trong tay đương nhiên là không thể tiếp tục chịu đựng được trọng lượng của một người trưởng thành thêm nữa, bắt đầu đứt. Tuấn Tú thấy thế trái tim như ngừng đập, nắm tay buông lỏng, cước tiêm nhanh chóng điểm vào vách đá bay xuống. Lúc mới bắt đầu thì rất thuận lợi, nhưng xuống được sườn núi thì có một cành cây vướng vào chân khiến Tuấn Tú nhất thời mất đi thăng bằng, cứ thế rơi thẳng xuống. Cũng may là không quá cao, nhưng trên người cậu có không biết bao nhiêu mà kể vết thương do cành cây và bụi gia gây ra, y phục tuyết bạch lưu lại tiên huyết nhàn nhạt.
.
Ngã xuống mặt đất, Tuấn Tú chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nằm yên cả nửa ngày mà không động đậy mảy may. Một lúc lâu sau, cậu mới nỗ lực đứng lên, nhưng đầu óc choáng váng, lại ngã trở lại.
.
Sáng sớm nay, lúc thức dậy Tuấn Tú đã cảm thấy cơ thể không được thoải mái, sau một hồi lăn qua lăn lại, cậu cảm giác khí lực toàn thân chẳng khác gì hồ nước bị tháo cạn, nằm trên đất thử không muốn cử động dù chỉ một chút, chỉ có thể cuộn tròn người lại.
.
Ở đây thực tối, so với rừng cây năm xưa ta ngụ còn muốn tối hơn! – Trên đời này, điều Tuấn Tú sợ nhất chính là phải ở một mình tại những nơi tối tăm, bởi tình trạng đón nhất định sẽ khiến cậu có cảm giác bản thân dường như bị mọi người vứt bỏ. Một thời gian rất lâu trước đây, trước khi ba huynh đệ Tuấn Tú được Minh trang bảo bọc, thì cậu, Kim Hi Triệt và Kim Tại Trung đều sống vất vưởng đầu đường xó chợ. Khi đó, Kim Hi Triệt thường đem Tuấn Tú giấu tại nơi vừa tối tăm vừa chật hẹp, sau đó mới cùng Kim Tại Trung đi ăn vụng thứ gì đó "Ta lúc ấy chỉ biết một mình chờ... chờ rất lâu, thi thoảng phải chờ một ngày một đêm. Có một lần, ta đợi suốt ba ngày mà Hi Triệt ca và Tại Trung ca vẫn chưa quay trở về, những tưởng bản thân sẽ phải chết vì đói. Khi ấy, ta đã nghĩ, nhất định là do hai huynh không cần ta nữa, cho nên mới không trở lại tìm ta!"
.
Hồi tưởng lại chuyện quá khứ, Tuấn Tú không khỏi càng thêm buồn bã, đồng thời sợ hãi cùng vì thế mà tăng thêm vài phần.
.
Đã lâu như vậy rồi, sao ta vẫn không nghe được tiếng Hữu Thiên gọi tên ta? Hữu Thiên có khi nào do nghĩ ta đã xuống núi, cho nên ly khai nơi đây rồi? Ta khi nãy tùy hứng giận dỗi như vậy, huynh ấy nhất định là rất tức giận? Liệu Hữu Thiên có khi nào cảm thấy ta quá phiền phức cho nên không cần ta nữa? – Tuấn Tú bắt đầu miên man suy nghĩ, nước mắt liên tục tuôn rơi
.
Quả nhiên, Kim Tuấn Tú ta mặc kệ lúc nào cũng đều trở thành gánh nặng cho người khác! Ngày trước trong cảnh lưu lạc đường phố, ta hắn luôn luôn khiến Hi Triệt ca và Tại Trung ca thêm vất vả. Sau khi được Minh tranh thu nhận, ta không những công phu kém cỏi nhất, mà còn không dám sát nhân! – Khi lão Trang chủ lần đầu tiên giao nhiệm vụ cho Tuấn Tú, cậu làm thế nào cũng không thể hoàn thành. Sau nhờ Kim Tại Trung len lén bám theo, giúp Tuấn Tú giết đối phương, rồi cứu cậu ta trở về.
.
Kết quả, lão Trang chủ khi biết được vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã phạt roi Tại Trung ca đến chết! Đến lượt Duẫn Hạo ca liều mạng che chở cho Tại Trung ca, đến mức đó mới khiến lão Trang chủ nhượng bộ. Nhưng từ đó về sau, ta cũng không lần nào tiếp nhận nhiệm vụ nữa! Tỉ mỉ suy ngẫm, nguyên lai Kim Tuấn Tú này thực sự quá vô dụng, cũng khó trách Hữu Thiên chán ghét ta!
.
Thế nhưng, ta luôn tận lực cố gắng a! Nỗ lực thay đổi bản thân để có thể khiến Hữu Thiên yêu thích mà! – Những ngày qua, mỗi khi Hữu Thiên không có ở bên, Tuấn Tú đều một mình ở lì trong phòng, ngồi trước gương, tỉ mỉ mô phỏng cử chỉ thần thái của Kim Tại Trung, sau đó nỗ lực luyện tập theo. Nhiều khi nhập tâm quá mức, có những lúc Tuấn Tú không thể quay về được con người thật của cậu nữa "Chẳng lẽ ta đã trả giá đến mức đó, vẫn còn chưa đủ? Có đúng hay không, nhất định ta phải hoàn toàn bỏ qua bản thân, quên đi thân phận Kim Tuấn Tú, đến lúc đó Hữu Thiên mới có thể yêu ta?"
.
Hữu Thiên, dù có như vậy, ta cũng làm cho được mà! Sau này ta sẽ không để bụng khi huynh nhắc đến Tại Trung nữa, ta sẽ biến Kim Tuấn Tú thành Kim Tại Trung, sẽ không bao giờ cảm thấy ghen tị nữa! Còn có, ta cũng không tiếp tục ham chơi nữa, bởi Tại Tung ca ca không hề như vậy, đúng hay không? Sau này, ta nhất định sẽ nỗ lực, biến thành thế thân thay cho Tại Trung ca! Không bao giờ chọc huynh, khiến huynh sinh khí nữa!
.
Bởi vậy, Hữu Thiên a! Xin huynh, đừng bỏ ta một mình ở lại chốn này!
___________________________
Dư thủ dư cầu: dịch đúng nghĩa đen là "ta cần ta cứ lấy", ám chỉ để mặc cho người khác thao túng.
Cước tiêm: mũi bàn chân.