Cùng thời khắc đó không gian không ngừng vặn vẹo, mọi thứ xung quanh ảm đạm xuống.
Chỉ còn lại sát thiên trận không ngừng ngưng tụ thành từng đạo lôi long.
Lần này lại xuất hiện thêm vô số hỏa long.
Vô số đạo lôi long và hỏa long chằng chịt đan xen lẫn nhau lại càng thêm khủng bố.
Chỉ cần tập chung quan sát thì có thế thấy số đạo lôi long và hỏa long không không dưới vạn.
Thấy cảnh này những người ngoài cuộc đã chạy ra ra mấy chục Km.
Ngay cả người của Huyết Ma tông cũng không ngoại lệ, chỉ còn lại hai vị lão tổ vẫn còn cách sát thiên trận không xa để điều khiển trận pháp.
Ngay cả hai người cũng không ngờ khi kích phát trạng thái cuối cùng của sát thiên trận lại tại thành dị động khủng bố như vậy.
Dù hôm nay có thể diệt được đám người Đế Đạo tông thì cơ nghiệp mấy vạn năm của Huyết Ma tông cũng bị phá hủy theo.
Ở trong một không gian có người, một lão đầu hỏi Kiếm Tuyệt Trần.
"Đạo hữu không định ra tay cứu giúp sao"
Thấy Kiếm Tuyệt Trần chỉ chăm chú quan sát mọi chuyện như một người ngoài nên người này mới có cái suy nghĩ này.
Kiếm Tuyệt Trần nở ra một nụ cười thần bí.
"Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này mà không giải quyết được thì mấy người đó không còn là người của Đế Đạo tông nữa".
Bên này một trong hai vị lão ma hỏi "Đại ca, chúng ta làm vậy có đáng hay không"?
Người được gọi là đại ca kia nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đừng quên mục đích thật sự của hai ta là gì.
Dù không Huyết Ma tông hủy diệt cũng không sao.
Chỉ cần chúng ta hoàn thành được nhiệm vụ đó thì sau này sẽ còn sung sướng hơn cả khi làm lão tổ của Huyết Ma tông.
Nhưng ta cũng thấy khá đáng tiếc, nhưng nếu không vận dụng sát thiên trận thì sao hai ta có thể thoát khỏi bàn tay của Đế Đạo tông.
Nhìn mấy người đó tùy tầm thường nhưng thực lực chân chính cũng không thua kém hai ta.
Nên đành phải nhịn đau làm vậy thôi.
Chỉ cần đám người này chết thì số lượng tinh huyết và huyết nhục chắc cũng đủ.
Nên nhiệm vụ đó cũng sắp thành công rồi.
Như vậy cũng không uổng công sự cố gắng trong mấy vặn năm qua của hai ta".
Trong hoàn cảnh này cửu sát và Phong Thiên Tiếu cùng với Dạ Hàn cũng cảm nhận nguy cơ đang tiến tới gần.
Biết mọi chuyện đã tới lúc mẫu chốt, nên không một ai giữ lại mà bộc phát hết toàn lực.
Làm cho đại địa rạn nứt, không gian như muốn sụp đổ.
Thấy mọi người muốn trực tiếp dùng bạo lực nhất phương pháp để phá trận nhưng Triệu Viễn lên tiếng ngăn cản.
"Mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này ta còn lo được".
Trong đầu Triệu Viễn đảo qua vô vàn phương pháp nhưng chỉ trong nháy mắt Triệu Viễn đã lựa chọn được phương pháp thích hợp.
"Nếu ngươi đã thần bí như vậy thì hôm nay hãy cho ta thấy chút uy lực của ngươi đi.
Thôn phệ và dung luyện hết sạch cho ta".
Cùng lúc đó từ trong đan điền Triệu Viễn tuôn ra một loại lực lượng vô cùng thần bí.
Tất cả linh khí hay hay vật chất gì xung quanh đều bị lực lượng thần bí vừa mới tuôn ra thôn phệ và dung luyện hết thảy.
Cùng với đó là những đạo lôi long và hỏa long từ khắp tứ phía tấn công công phía mấy người đang bị nhốt trong trận.
Hỗn độn lưu ly quyết được Triệu Viễn vận chuyển tới cực hạn.
Kim quang trên người Triệu Viễn không ngừng tăng vọt.
Như thể đây chính là khởi nguyên của vạn vật vậy.
Cơ thể Triệu Viễn bắt đầu cao lớn lên, sau cùng thân thể cao hơn nghìn mét.
Kết hợp với đó là một thân thể to lớn và khổng lồ.
Nhìn từ xa Triệu Viễn chẳng khác một chiến thần đang đứng sừng sững trong thiên địa.
Lực lượng thần bí không vì thân thể Triệu Viễn to lớn ra mà suy yếu đi.
Mà ngược lại càng lúc càng mạnh.
Tất cả những đạo hỏa long và lôi long đều bị lực lượng đó thôn phệ vào trong cơ thể Triệu Viễn.
Ngay cả bên dưới đại địa bất cứ thứ gì như kiến trúc, cây cối cùng vô số vật chất đều bị dung luyện lại rồi luyện hóa thành từng đoàn năng lượng rồi chuyển vào cơ thể Triệu Viễn.
Cơ thể Triệu Viễn như chiếc bình không đáy vậy.
Dù có hấp thụ bao nhiêu loại năng lượng thì vẫn không có hiện tượng no đủ hay bao thể.
Tất cả mọi loại năng lượng đều bị hấp thu vào bên trong đan điền thần bí đó của Triệu Viễn.
Sau đó chuyển hóa hết thải thành Hỗn Độn chi khí.
Nhưng đó cũng là một quá trình rất lâu.
Cùng với đó là vài tiếng nứt toác vang lên.
Rồi theo sau đó sát thiên trận cũng sụp đổ.
Trước đó tất cả cung điện nguy nga cùng với những ngọn cao chót vót lộng lẫy cũng không còn đâu nữa.
Chỉ còn lại một bãi đất bằng phẳng, nếu ai chưa tới nơi này thì chắc sẽ không nghĩ tới nơi này đã từng tồn tại một siêu cấp tông môn.
Chứng kiến tất cả những cảnh này không một ai là không dung động, không một ai không khiếp sợ.
Không ngờ trên đời lại có một cách phá trận như này.
Nhưng thứ làm thứ làm họ khiếp sợ nhất không phải chuyện này mà là Huyết Ma tông đã bị săn thành bình địa.
Phải biết vô số kiến trúc đó hàng ngàn trận pháp từ nhỏ tới lớn.
Không chỉ ở đó trong số kiến trúc đó cũng có không ít Đế binh, còn phía dưới nữa là Thánh khí hay địa khí.
Nhưng tất cả đều hóa thành năng lượng bị Triệu Viễn thôn phệ hết sạch, ngay cả một chút cặn cũng không để lại.
Ngay cả hai lão tổ sáng lập ra Huyết Ma tông cũng không nghĩ tới tâm huyết mấy vạn năm qua lại dễ dàng như vậy đã bị hủy diệt hết sạch.
"Giờ phải làm sao đây".
Một trong hai lão tổ của Huyết Ma tông hốt hoảng hỏi.
"Chuyện đã đến bước này cũng chỉ có liều mạng.
Chỉ cần vị đại nhân kia thức tỉnh thì hai ta không những có thể bảo vệ tính mạng mà còn hoàn thành nhiệm vụ.
Đến lúc đó chúng ta bên trong các tộc của ma tộc cũng coi như có một chỗ đứng.
Xem lúc đó còn ai dám coi thường hai huynh đệ ta"
Nhưng trong lòng Triệu Viễn lạnh lùng, đôi mắt lộ ra một tia sát khí nhưng giấu rất kỹ.
"Không ngờ đan điền lại có năng lực như này.
Nếu truyền ra ngoài thì chuyện này không ổn rồi".
Triệu Viễn quét mắt rồi cũng chỉ lướt qua chỗ Kiếm Tuyệt Trần.
Sau đó đồng thời truyền âm cho Kiếm Tuyệt Trần, cửu sát và hai người Phong Thiên Tiếu với Dạ Hàn.
"Đợi ta bắt lấy hai lão tổ của Huyết Ma tông thì thì những người không phải Đế Đạo tông giết sạch hết ta.
Chuyện này cần giải quyết dứt khoát không để lại vết tích gì".
Lời nói dứt khoát, không chứa bất kỳ tình cảm nào làm cho mấy người Kiếm Tuyệt Trần cùng rùng mình một cái.
Sau khi trận pháp phá thì Triệu Viễn cũng đã biến trở lại như ban đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau đó Triệu Viễn như thay đổi hoàn thành một người khác vậy.
Đôi mắt lam quang dần chuyển sang huyết sắc.
Khí tức trên cơ thể cũng đột biến, hỗn độn chi hỏa cũng đã biến mất.
Rồi từ trong cơ thể dần dần toát ra một khí tức tà ác.
Linh lực không còn bình thường mà là huyết sắc đen xen trong đó hắc sắc.
Thân ảnh Triệu Viễn như ẩn, như hiện.
Khó mà có thể nắm bắt được.
Không ai rõ Triệu Viễn đã xảy chuyện gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người Triệu Viễn.
Kiếm Tuyệt Trần ở phương xa thấy vậy toàn thân không chủ động được run rẩy, không ngừng lùi ra xa.
Trong miệng không tự chủ lẩm bẩm.
"Tới rồi, lần này không ai có thể thoát khỏi đây được.
Chỉ mong động tĩnh nơi này không làm thêm người tới, không thì mọi chuyện lại khó lắng xuống được đây".
Rồi Kiếm Tuyệt Trần truyền âm cho cửu sát và Phong Thiên Tiếu với Dạ Hàn.
"Nếu không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi nơi đó".
Mấy người họ cũng cảm nhận được nguy cơ chưa từng có.
Kết hợp với Kiếm Tuyệt Trần đột nhiên truyền âm tới nên nhanh chóng hướng về phía xa chạy đi.
Khi thấy Kiếm Tuyệt Trần hiện thây thì nhanh chóng hướng về hắn chạy đi..