Phía sau Kiếm Tuyệt Trần là hơn mấy người và ba người trước đó ở bên cạnh Kiếm Tuyệt Trần.
Nhưng hiện tại đều bị một đạo lực lượng trói buộc lại.
Trong mắt từng người lộ ra sự tuyệt vọng, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.
Dù thấy những người này bị bắt lại thì đám người Phong Thiên Tiếu cũng tò mò một chút nhưng thứ họ quan tâm nhất hiện tại lại là chuyện khác.
Phong Thiên Tiếu đứng ra hỏi, đây cũng chính là thứ mọi người muốn biết nhất hiện tại.
"Tiền bối, trạng thái của tông chủ hiện tại là thế nào? Sao lại biến thành như vậy".
Kiếm Tuyệt Trần tuy trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại nhưng vẫn nhẹ nhàng nói.
"Các ngươi có mây ai biết được hắn là ai không"?
Dạ Hàn không cần suy nghĩ mà trả lời ngay "hắn là người của Triệu tộc ở Trung vực.
Điều này ai ở đây cũng biết hết, sao tiền bối lại hỏi như vậy"?
Kiếm Tuyệt Trần hít sâu một hơi thật dài rồi mới thở ra để lấy lại bình tĩnh.
"Nếu chỉ vậy thì chuyện này đã dễ giải quyết.
Các ngươi có nghĩ tới đây mới chính là con người thật sự của hắn không.
Kỳ thực ta và Kiếm quỷ cũng không biết được hắn đến từ đâu và đi đâu.
Mục đích thật sự của hắn thì lại càng không rõ.
Dù cũng gọi là người quen biết nhưng chỉ có hắn biết sâu cạn của chúng ta, còn hắn thì không ai nhìn thấu được.
Hắn không muốn cho ai biết thì dù ngươi có dùng cách gì thì cũng không tìm hiểu ra bất kỳ thứ gì.
Bình thường vừa cười vừa nói, đây chính mà một mặt mà hắn cho chúng ta thấy.
Còn lại mọi thứ như sương mù bao phủ lại tất cả.
Thật quá khó lý giải được người này".
Phong Thiên Tiếu lo lắng nói "động tĩnh ở đây ta sẽ rằng không bao lâu nữa sẽ thu hút được rất nhiều người tới.
Lúc đó mọi chuyện khó mà giải quyết được.
Nên chúng ta có liên thủ mang tông chủ rời đi nơi này rồi về tông môn tìm cách giải quyết khác".
Những người khác nghe vậy cũng thấy hợp lý nên đều gật đầu.
Riêng chỉ có Kiếm Tuyệt Trần cười khổ.
"Nếu có thể làm vậy thì ta đã sớm làm rồi.
Hiện tại ai có thể có thể đủ lực lượng để miễn cưỡng trấn áp hắn mang về đây".
Sát Phong hỏi "vậy hiện tại tông chủ đã mất đi ý thức và lý trí sao"?
"Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, hiện tại thần trí hắn không chỉ tỉnh mà còn tỉnh táo hơn bao giờ hết nên không có chuyện mất đi ý thức hay lý trí gì ở đây.
Ta gọi các ngươi qua đây chỉ là không muốn các ngươi đến lúc đó hắn làm việc mà các ngươi mở miệng xen vào thì xác định các ngươi bay màu khỏi thế thế gian này mà thôi.
Còn đang muốn làm chuyện gì thì ta cũng không rõ nên các ngươi cũng đừng hỏi ta.
Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt".
Nói xong là lui về sau cách xa Thiên Ma đảo hơn nghìn km, những người khác thấy vậy không hỏi nhiều mà cũng đi theo.
"Nếu thế gian này không có tranh đấu, mọi người cùng sống một cuộc sống bình yên không tốt sao.
Chỉ tiếc lòng người quá tham lam, ai cũng muốn nắm trong tay tất cả.
Mọi thứ sẽ quay về với cát bụi hóa hư vô nhưng lại có mấy người giác ngộ được điều này".
Triệu Viễn như tự nói cũng như nói với mọi người và mọi thứ xung quanh.
Nhưng lại có mấy ai hiểu được đây.
"Giải thoát đi hỡi những kẻ tội nghiệp.
Xuất hiện đi tu la hóa thân".
Vừa dứt lời thì phía sau lưng Triệu Viễn dần nhô ra một bóng người.
Từ trên xuống dưới bao phủ lại bởi một chiếc áo choàng, không rõ mặt mũi ra sao.
Nhìn từ xa như như thực, không ai rõ đó là một phân thân của Triệu Viễn hay chỉ là một ảo ảnh được Triệu Viễn ngưng tụ ra.
Nhưng khí tức của nó vô cùng khủng bố.
Đứng ở đó cũng đủ làm không gian vặn vẹo, thời gian như ngưng đọng ở đó.
Toàn thân phát ra khí tức giết chóc.
"Diệt sạch hết sạch hết tất cả những sinh vật tội nghiệp kia đi".
Như nhận được mệnh lệnh của Triệu Viễn, tu la hóa thân phía sau Triệu Viễn bắt đầu chém giết.
Chỉ chưa đầy phút những người ở xung quanh Triệu Viễn đã bị đồ diệt sạch sẽ.
Sau đó hướng về hai lão tổ của Huyết Ma tông mà đi.
"Chỉ là một yêu vật cũng dám làm càn trước mặt bọn ta, đúng là không biết tự lượng sức".
Rồi hai vị lão tổ này liên thủ lại đánh về phía tu la hóa thân.
Cùng nhau phát động chiêu thức rồi đánh chúng đạo thân ảnh đó rồi tan biến .
Nhưng chưa đợi hai người vui mừng thì một đạo thân ảnh đã xuất hiện ở phía đau hai người này.
Mỗi một tay đâm xuyên vào trái tim của từng người.
Sao đó cả thân thể bị một loại lực lượng huyết sắc bao phủ và thôn phệ hết sạch.
Ngay cả những tu sĩ cảnh giới thấp cũng không thoát cảnh ngộ bị diệt sát và thôn phệ.
Tiếng kêu bi thảm từ khắp nơi vang lên.
Có người muốn chạy thoát nhưng lại chỉ có phần chết nhanh hơn mà thôi.
Sau cùng toàn bộ những người đến quan sát trận chiến này, kể cả người của Huyết Ma tông cũng không thoát khỏi tử vong.
"Nếu như biết trước như vậy thì sẽ chẳng còn ai dám tới đây quan sát náo nhiệt, nhưng đáng tiếc mọi chuyện đã quá muộn.
Ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này"
Kiếm Tuyệt Trần không khỏi cảm thán, nói xong liền ném những người bị trói buộc ở phía sau lưng về phía tu la hóa thân đó.
Còn kết cục của mấy người thì không cần nói thì trong lòng mỗi người ai cũng hiểu rõ hết rồi.
Chứng kiến hết tất cả từ đầu đến cuối người cửu sát và Phong Thiên Tiếu với Dạ Hàn toàn thân không tự chủ được run rẩy, chân như muốn mềm nhũng.
Dù trong tay từng người cũng đã dính máu vô số người nhưng tận mắt chứng kiến hết mọi thứ thì trong lòng cũng cảm thấy không nỡ.
Dù biết đó không ai hoàn toàn là người tốt cả.
Nhưng dù vậy thì trước đó không ai dám bước ra ngăn cản.
"Đây mới chính là con đường mà mỗi người cần phải trải qua để có thể ngồi lên Đế tọa.
Trên Đế lộ nếu ngươi muốn sống nhất định phải diệt sát những người khác.
Sự thật quá tàn khốc khó mà chấp nhận được nhưng đó là sự thật.
Nếu ngươi nhân nhượng hay mềm lòng cũng chỉ sẽ chết nhanh hơn thôi.
Cảnh trước mắt các ngươi thấy cũng chỉ là một góc vô cùng nhỏ mà thôi.
Hãy nhớ thế giới này là dùng nắm đấm nói chuyện, dù ngươi có lý nhưng thực lực không đủ cũng sẽ bị người khác dẫm đạp dưới chân mà thôi.
Nếu không muốn chết hãy cố gắng mạnh lên nhanh nhất có thể.
Kể cả bản thân ta cũng vậy, đang cố gắng từng ngày nhưng đến hiện tại cấp độ này của ta muốn đột phá thì khó quá mà"
Nói xong Kiếm Tuyệt Trần thở dài nhìn về phương xa.
Có người nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng tất cả mấy người Phong Thiên Tiếu đều cúi đầu ghi lễ với Kiếm Tuyệt Trần.
"Tiền bối nói quá phải, chỉ là mấy người chúng ta chưa nhìn thấu hết sự tàn khốc của thế giới này mà thôi.
Lời của tiền bối nhất định mỗi người chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng".
Kiếm Tuyệt Trần cười phá lên
"Ngay cả ta cũng chưa thể nhìn thấu hết thì các ngươi đã là gì.
Cứ cố gắng thôi, đi đến đâu hay đến đó.
Chỉ cần không uổng phí thời gian tồn tại là quá đủ".
Còn Triệu Viễn đã triệu hồi tu la hóa thân trở về, sau đó dần dần dung nhập cơ thể Triệu Viễn.
Cùng với đó là khí tức trên người Triệu Viễn không ngừng tăng lên điên cuồng.
Đến cuối cùng ngay cả Thiên Ma đảo cũng không chịu nổi khí tức trên người Triệu Viễn phát mà dần sụp đổ.
Để rồi nơi này hóa thành một vùng biển.
Nếu không ai biết chính xác tọa độ của Thiên Ma đảo thì sẽ không nghĩ tới nơi này đã từng có một hoàn đảo nguy nga rộng lớn và còn tồn tại một tông môn.