Mới sáng sớm thôi mà âm thanh gõ cửa mạnh đã vang vọng khắp phòng tôi rồi. Ngay khi cho phép đi vào, cô hầu gái độc quyền Misha liền vô phòng.
“Chào buổi sáng cậu chủ.”
“Chào buổi sớm.”
Từ lúc đến thế giới này tới giờ thì tôi đã chào cô nàng cái câu hệt như này mỗi sáng rồi. Nhưng mà bữa nay có hơi khác một tí, Misha đang ôm đống quần áo trên tay. Cô liền lấy ra cuốn sách được cất giấu cẩn thận dưới cái khăn. Vì thậm chí không được phép tham gia học những môn chung nên cô nàng đã chủ động mang đống này cho tôi. Việc làm cái việc có thể hiểu là phản bội gia đình nhà Nam tước EndenBurg như thế chứng tỏ cô hoàn toàn cam kết sẽ trở thành cộng sự của tôi.
–Nguyên nhân của sự thay đổi này bắt nguồn từ ngày hôm trước.
Nhận ra những giới hạn ràng buộc tôi khi thực hiện một mình, tôi quyết định nhờ sự giúp đỡ từ người luôn qua phòng mình mọi ngày Misha đây.
"Cô có thể nào giúp tôi không?"
"Vâng! Vâng! Dĩ nhiên rồi ạ!"
Misha nhiệt tình gật đầu vài lần. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại hào hứng với việc giúp đỡ ai đó như vậy, và biết được rằng cô có lý do của riêng mình.
Rõ là cô ấy cảm động trước hoàn cảnh của tôi vì quá trình lớn lên của cô và hoàn cảnh hiện tại của tôi giống nhau. Tôi cảm thấy động cơ này hơi kém, nhưng chắc là cũng chịu rồi, dù sao thì Norwin vẫn chỉ mới năm tuổi. Nếu một cậu bé như Norwin, người bị cả gia đình đối xử lạnh lùng, tuyệt vọng cầu cứu sự giúp đỡ, có lẽ bất cứ ai có trái tim cũng sẽ gục ngã.
—Thật chả hiểu gì hết, nhưng nếu điều đó có nghĩa là mình có đồng minh, thì tất cả đều ổn thôi.
Ngoài ra, Misha thực sự rất dễ thương và ngay cả khi họ biết rằng cô ấy đang giúp tôi học, thì cũng không cần phải lo sợ điều tồi tệ nhất đâu. Rõ ràng, cô ấy sẽ không bị xử tử vì cũng thuộc giới quý tộc. Tệ nhất là sẽ bị sa thải và gửi về quê nhà.
Nên tốt hơn là không nên chết vì tôi thế.
Tình cờ là nếu nhờ Misha giúp đỡ vì
đã nhận được sự đồng cảm của cô ấy dành cho mình
thì tôi nghĩ sẽ ổn thôi . Ngẫm lại thì tôi thấy suy nghĩ đó thật nông cạn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng cô nàng có thể giả mạo, và luôn là đặc vụ của nhà Endenburg. Có phải sự thiếu kiên nhẫn với tình trạng hiện tại là lý do khiến tôi vội làm thế không nhể?
Sau khi bắt đầu luyện tập ma thuật, cá nhân tôi đã cảm nhận được sự thiếu hụt tài năng của cơ thể này. Nhờ vào con game đần độn đó, tôi biết rằng các nhân vật chính đều rất tài năng, nên khả năng trung bình của Norwin là đủ để sự thiếu kiên nhẫn nảy sinh trong tôi.
Cuối cùng, Misha đã trở thành đồng minh và mọi thứ trở nên tốt đẹp. Nhưng nếu cô ấy thực sự trung thành với nhà Endenburg, thì việc di chuyển của tôi có lẽ sẽ còn bị hạn chế hơn nữa. Từ giờ phải thận trọng hơn thôi.
"Cậu bị làm sao à?"
"Không. Có gì đâu"
Trong lúc đang suy nghĩ về hành động của mình ngày hôm trước, có vẻ như tôi đã làm Misha lo lắng, cô ấy đang nhìn tôi với vẻ lo lắng. Uầy, lộng lẫy thế. Nếu mà đúng thời điểm thì tôi cá là cô ấy thậm chí còn vượt xa các nữ anh hùng trong game đấy
Cô hầu gái xinh đẹp độc quyền của tôi đã đóng cánh cửa sau lưng và khóa nó lại.
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi.”
Cô nàng mỉm cười nói với tôi như thể tôi là em trai vậy. Cô nàng nở nụ cười như vậy kể từ ngày hôm trước rồi. Tôi tự hỏi liệu có phải vì mối quan hệ của chúng tôi đã chuyển đổi từ chủ và tớ thành cộng tác viên ẩn chứa một bí mật hay không. Tôi rất vui khi được một người đẹp như vậy mỉm cười với mình, nhưng nó đủ quyến rũ để làm lung lay quyết tâm của tôi về Chris, nên là ước gì cô ấy từ chối một tí mới hợp lý.
“Với chuyện ấy thì, kế hoạch cho ngày hôm nay là…”,
Misha phấn khích thở hổn hển nói vậy. Giúp tôi mà sướng thế cơ à? , Tôi tự hỏi vậy. Nhưng xảy ra rồi nhỉ? Mình luôn cảm thấy vội vã khi lén lút và bất chấp những quy tắc lố bịch do người lớn đặt ra mà. Thêm vào đó là mong muốn bảo vệ Norwin bé nhỏ của cô ấy, và tôi cho rằng hành vi như vậy là
kết quả đấy.
“Thường thì ta sẽ bắt đầu với những thứ đòi hỏi sự tập trung, chẳng hạn như luyện tập phép thuật, vào buổi sáng. Sau khi nghỉ ngơi vào buổi trưa, thì ta sẽ chuyển sang học ngôn ngữ và nghiên cứu tổng quát vào buổi chiều.”
“Huấn luyện ma thuật vào buổi sáng sẽ khiến tôi mệt mỏi, nên là nếu có thể, tôi muốn bắt đầu học một xí.”
“Khó lắm đấy ạ.”
"Tại sao vậy?"
“Tôi đã phân tích lịch trình của tất cả những người hầu trong nhà phụ và thấy rằng, buổi sáng của họ bận rộn hơn nhiều so với buổi chiều. Trong trường hợp đó, tôi nghĩ chúng ta nên ưu tiên cho ma thuật, thứ đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị hơn, vào buổi sáng thì khả năng chúng ta bị gián đoạn là thấp đó.”
Tôi hiểu rồi. Có nghĩa ghê nhỉ
Từ từ. Không phải cô ấy vừa nói cái câu gì nghe đáng kinh ngạc trong đó sao?
Cô phân tích lịch trình của tất cả những người hầu ư?
Trong vòng chưa đầy một ngày đấy hả?
"Có chuyện gì không ổn ạ?" Không nhận thức được những gì cô ấy đã làm, Misha bối rối nghiêng đầu nhìn tôi, người đang nhìn cô ấy với vẻ hoài nghi. Chết tiệt! Dễ thương thế!
"Không có gì. Trường hợp này thì, bắt đầu luyện ma thuật thôi!”
"Vâng!"
Quá phấn khích, Misha lấy cuốn sách ma thuật ra và mở nó trên sàn. Lý do chúng tôi không sử dụng bàn làm việc là vì cách làm này sẽ giúp việc che giấu bằng chứng dễ dàng hơn nếu bị quấy rầy. Ta chỉ cần khoét một cái lỗ trên mặt đất bằng thổ thuật, ném mọi thứ vào đó và lấp đầy lại. Bằng cách đặt tấm thảm trở lại vị trí cũ, chúng tôi cũng có thể che giấu dấu vết đặc trưng của thổ thuật.
“Vậy thì…” Ma thuật mà tôi học được trong game rất thiên về chiến đấu nhờ vào đặc thù của game đó. Rốt cuộc, ta sẽ không thực sự sử dụng ma thuật xua đuổi côn trùng trong game hành động. Nên là tập trung vào ma thuật định hướng chiến đấu là điều được đưa ra trong bối cảnh của game. Nhưng thế giới này phải có phạm vi rộng lớn hơn nhiều và sự hiểu biết sâu sắc hơn về ma thuật.
Vì tôi đã học được nhiều loại ma thuật chiến đấu nhờ thứ game đó nên tôi cũng nên cố gắng nắm vững các loại khác và các khía cạnh lý thuyết của ma thuật. Bằng cách kết hợp kiến thức từ trò chơi và thế giới này, tôi sẽ trở thành một pháp sư vô song. Với mục tiêu cháy bỏng trong tim ấy, tôi hạ mắt xuống cuốn sách ma thuật.
“——”
“Cậu chủ?”
“———”
“Ừm, Cậu chủ ơi?”
“…Tôi không đọc được.”
"Xin lỗi?"
“Misha, tôi không biết đọc chữ này.”
"Hở?"
Cái 'Không ngờ nha'? là ý gì đây? Ừm, tôi cho rằng mình cũng có lỗi khi hành động với giả định rằng tôi có thể đọc được tất cả. Ý tôi là, các cháu sẽ không nghĩ vậy đâu nhỉ? Tôi có thể dễ dàng nói chuyện bằng tiếng Nhật với họ, nên tôi nghĩ hệ thống chữ viết cũng sẽ giống như tiếng Nhật! Nghiêm túc mà nói thì tại sao chỉ có kịch bản được viết ra từ thế giới này thôi vậy!?
“Ừm, Misha, cô có thể dạy tôi đọc trước không?”
“Ha Ha, tôi hiểu rồi, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc đó nha.”
Với nụ cười nhìn như cụ già, Misha lấy cuốn sách ngôn ngữ ra.
Chúng tôi chỉ làm bài một lúc sau đó. Ngôn ngữ, kiến thức tổng quát và Misha đã dạy tôi nhiều nhất có thể về phép xã giao cao quý. Tôi đã cố gắng học mọi thứ về thế giới này mà mình không thể
tự học được từ trong game
Tôi đã lo lắng liệu, một người ghét học đây, có thể nuốt được hết đống này không. Tuy nhiên, bộ não của một đứa trẻ, giống như một miếng bọt biển khô thấm nước, đã hấp thụ tất cả những kiến thức mà tôi đã cố gắng nhét.
Khi những ngày làm việc hiệu quả như vậy trôi qua, một sự cố đã xảy ra khoảng ba tháng sau đó. Mặc dù tôi tin rằng mình còn nhiều năm nữa, nhưng dù muốn hay không thì tôi buộc phải bước vào giai đoạn Arcadia Quest thôi.