Từ lúc sở hữu cơ thể của mắm
Norwin tới giờ đã được ba tháng rồi, và gần như là tôi thấy quen thế giới này. Cuối cùng tôi cũng đã học chữ, kiến thức chung, và cũng nhận thức rõ hơn về nghi thức cao quý của vương quốc Arcadia, sân chơi dành cho con game Arcadia Quest. Dù vậy,
với một thằng đang bị quản thúc tại gia thì tôi không hề có cơ hội xài mấy thứ đó. Không thu thập được lý do vì sao lại bị cô lập như này, tôi không hề thấy cái việc quản thúc tại gia sẽ kết thúc sớm như vậy đâu.
—
Tôi đang cau mày nhìn cuốn sách ma thuật trước mặt thì cô nàng Misha ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi và hỏi, “Có chuyện gì vậy ạ?”.
Giải quyết sao giờ nhể? Cô ấy ở gần quá. Sau đó, một lần nữa, tại sao cô ấy lại lo lắng về ý định của một đứa trẻ năm tuổi nhỉ? Có lẽ cô ấy coi tôi là em trai.
“Không, chỉ là tôi đã học được nội dung của cuốn sách này thôi à.” Tôi ủ rũ nói vậy.
"Tuyệt quá đi! Chuyện này tốt lắm đó phải không ạ?”, Misha ôm chầm lấy tôi ở bên cạnh rồi lại xoa đầu và hét lên như thế. Cảm xúc của tôi lẫn lộn kinh khủng trước những lời khen ngợi vô độ như vậy. Mình cá là cô ấy đang cố hành động như một vị phụ huynh, nhưng làm ơn dừng lại đi. Thay vì tận hưởng tình mẫu tử thì mình lại cảm thấy kích thích lắm luôn ấy.
“Trong ma thuật có câu thần chú nào khó hơn thế này không?”
“Ừm, tồn tại thì cũng có á, nhưng cậu cần đặc quyền được mượn sách thần chú ma thuật từ lớp ba trở lên đấy.”
Đây cũng là những gì diễn ra trong game đó. Cấp độ ma thuật kiểu như hệ thống xếp hạng, thấp nhất là một và cao nhất là mười. Thứ hạng càng tăng thì độ khó của thần chú và hỏa lực cũng sẽ tăng theo.
Trong Arcadia Quest, nhân vật chính sẽ dạt được sức mạnh khi vượt qua thứ hạng về ma thuật. Nhưng rào cản đầu tiên luôn là “Hạng Ba”. Bằng việc hoàn thành nhiệm vụ cụ thể, ta sẽ nhận được quyền học thần chú hạng ba. Không đời nào tô hiện tại có thể nhận được quyền nhưu thế. Tại sao một thằng sở hữu kiến thưc trong game tôi đây lại đi cố gắng có được sách ma thuật hạng ba, thứ mà trong kế hoạch lớn hơn mấy cái kia chỉ có thể được coi là cơ bản cơ chứ? Là bởi hệ thống ma thuật của thế giới này được ghi lại đây rõ hơn trong game nhiều.
Một người có thể niệm thần chú hạng thấp bởi việc niệm và kiểm soát ma lực qua loa. Thần chú hạng một là ví dụ điển hình. Năm thuộc tính chính, Hỏa, Thủy, Phong, Thổ và Quang. Mấy thứ ma thuật hạng một của tất cả các thuộc tính này theo thứ tự tạo ra ngọn lửa, phun ra một ít nước, tạo ra một làn gió nhẹ, điều khiển thô sơ một cục đất và tạo ra ánh sáng. Các hiệu ứng đơn giản của chúng phù hợp với việc niệm chú và vận hành dễ dàng.
Tuy nhiên, ở hạng hai, người ta sẽ phải định cấu hình các tham số bổ sung như nhiệt độ và kích thước của ngọn lửa. Làm như vậy sẽ tăng thêm độ phức tạp cho câu thần chú đồng thời tăng mức tiêu hao năng lượng. Bằng cách nào đó, tôi đã xoay sở để sử dụng ma thuật hạng hai với mức độ thao túng ma lực và niệm chú của mình, nhưng với ma thuật hạng ba thì chỉ thế thôi thì không thể leo lên được. Ngay cả khi hiếm lắm mới thành công tí xíu, lượng ma lực ít ỏi của tôi sẽ cạn kiệt ngay sau đó. Nói cách khác, tôi không thể thực hiện thêm bất kỳ bài luyện tập ma thuật nào trong phần còn lại của ngày. Tôi đây rất trông chờ vào lời giải thích nào đó trong sách giáo khoa ma thuật hạng ba, nhưng…
"…Giờ làm gì đây nhỉ?"
“Tôi đã thử hỏi xung quanh và biết được rằng rất hiếm khi tìm được một đứa trẻ 5 tuổi có thể sử dụng hết mọi thuộc tính của ma thuật hạng hai đấy. Không phải cậu đã chăm lắm rồi sao?
Misha, người gần đây gọi tôi là 'Nor', đang cố gắng hết sức để an ủi tôi. Ôi,
được dựa vào cô ấy và đắm chìm trong lòng tốt này thật thoải mái làm sao. Nhưng mà mình đây đâu có sang trọng để làm thế. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi nữa là mình sẽ phải bảo vệ Crescentia thân yêu nhất rồi. Mình vẫn còn non vãi cả chưởng ra. .
Mả cha nó chứ! Giá mà mình không bị giam cầm ở đây thì
đã có thể đi vòng quanh thế giới này và thậm chí có thể nhảy vào một số sự kiện. Tới lúc bắt đầu chưa nhỉ? Nhưng tôi biết mình chỉ vội vàng nghĩ như thế thôi. Các sự kiện và trận chiến phải trải qua để vượt qua các nhân vật chính sẽ đi kèm với những rủi ro tương xứng. Nếu tôi thử chúng với sức mạnh hiện tại của mình thì sẽ được nhìn mặt ông bà sớm mà thôi.
Không còn lựa chọn nào khác rồi. Phải cố gắng dùng ma thuật hạng ba cho đến khi lượng ma lực tăng lên nhiều hơn nữa thôi. Hiện tại thì mình sẽ thử nhiều loại ma thuật hạng hai khác nhau cái nhể. Và thế là tôi quyết định nghĩ về những cách khác nhau để áp dụng ma thuật hạng hai vào thực tế. Nhưng vì đã gian lận khi sử dụng kiến thức về game nên phần sáng tạo của tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm ra ý tưởng.
Tôi ngồi đó trong vài phút, cố gắng vắt óc nghĩ ra gì đó. Không thể kìm nén lâu hơn nữa, Misha nói, “Nếu có thể sử dụng câu thần chú hoàn toàn khác với thần chú cậu đang niệm chẳng phải sẽ rất khó sao?”
"Chính nó đấy!"
Không đứa nào trong game có kỹ năng như vậy. Điều đó có nghĩa là, nếu tôi thành công trong việc học cái kỹ năng kiểu đó thì, tôi sẽ có được một sức mạnh hoàn toàn độc nhất vô nhị trên thế giới này. Nó sẽ là một quân át chủ bài quan trọng trong nhiệm vụ cứu Crescentia. Nên là, tôi quyết định dùng thử mà không thèm để phí giây phút nào luôn.
Tôi bắt đầu kiểm tra bằng cách niệm hỏa thuật hạng 1 vừa cố gắng kích hoạt thủy thuật hạng 1 ‘Tạo thủy cầu’. “Hỡi hỏa hồn…” Ma lực trong cơ thể tôi bắt đầu tự di chuyển. Cảm giác này quen rồi nhé. Câu thần chú có tác dụng phụ là tự động hóa một phần ma lực cần thiết để kích hoạt câu thần chú. “…Hãy nghe theo mệnh lệnh của ta”. Ma lực vô sắc đó bắt đầu tập trung vào đầu ngón tay của tôi, và dần dần được nhuốm mày đỏ. Cứ tiếp tục như này thì, tôi sẽ chỉ kích hoạt được Hỏa thuật thôi. Vậy nên, tôi liền nhớ lại loại hoạt động ma lực liên quan khi sử dụng 'Tạo thủy cầu' và cố gắng tái tạo một cách cưỡng bức.
Tự dưng, có cảm giác như ai đó đã thắt nút trong não tôi, và ma lực tích tụ trên đầu ngón tay bỗng vỡ tung ra cái bùm. "Nor! Cậu có sao không!?”, Misha lo lắng hỏi vừa kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
“Ầy dà.”
"Cậu bị thương rồi đây này!"
“Đừng lo, không sao đâu.”
“Không phải là không có gì đâu nhá! Làm sao bây giờ…ta đi gặp bác sĩ ngay và luôn đi ạ.”
“Thế vết thương này cô định giải thích sao nhỉ?”
“Ư…”
Misha bắt đầu hơi hoảng. Không có cách nào để giải thích về vết thương này. Chúng tôi không thể để lại bất kỳ dấu vết nào về quá trình luyện ma thuật được. Điều đó có nghĩa là, tôi không thể cho bất cứ cha nội nào thấy vết thương này. Cá là tôi sẽ phải dùng ma thuật hồi phục kể cả có tốn nhiều ma lực đi nữa. Trong lúc đang nghĩ vậy, đột nhiên Misha đặt ngón tay
tôi vào miệng cô ấy.
"Hở?" Dù biết là họ nói "Chỉ cần nhổ tí xíu thôi là được", nhưng tại sao lại làm lúc này vậy trời?
“Kóa đau khôkm ạ? (Có đau không ạ?)”
“À ừm”
Lúc trả lời là có, tôi không bao giờ nhắc gì luôn. Rốt cuộc, chính Johnson bé nhỏ của tôi mới thấy nó bị thương. Ý tôi là, mấy chú có thể đổ lỗi cho tôi không nhể? Một người đẹp mười sáu tuổi đang chăm chú mút ngón tay tôi. Cảm giác lưỡi cô ấy quấn quanh ngón tay này thật không thể diễn tả được. Chắc là cứ tập thói quen bị thương thôi.
Cảm thấy rằng mọi thứ sẽ trở nên kỳ lạ nếu tôi để chuyện này tiếp tục lâu hơn nữa , tôi đã tụng kinh rằng, “Hỡi nữ thần, hãy ban phước chữa trị cho ta.” Ngay kích hoạt phép hồi phục hạng một, môi của Misha, nơi ngón tay bị thương của tôi đang giữ, bắt đầu phát sáng. Chững kiến vẻ ngạc nhiên
thành bối rối khi cô ấy nhận ra rằng tôi có thể sử dụng ma thuật trị thương thật thú vị làm sao.
“Ơ…ưm…xin lỗi vì đã hành động xấu hổ hết sức như vậy ạ.”
“Không cần xin lỗi, thật ra tôi mới là người cần cảm ơn cô ấy.”
“Thứ lỗi?"
“À, thôi kệ, không có gì đâu. Quên chuyện đó và tập tiếp thôi nào.”
Đầu tiên, tôi bắt đầu ngẫm lại chuỗi sự kiện trong lần thử nghiệm trước. Khi
cố gắng dùng Tạo thủy cầu trong khi niệm Hỏa chú, suy nghĩ của tôi bị hỗn loạn và rồi lượng ma lực vừa tích tụ mất kiểm soát, khiến nó phát nổ.
Kể cả trong phút chốc, tôi nghi ngờ nguyên nhân là cố gắng sử dụng hai loại ma thuật khác nhau cùng lúc. Như kiểu tôi đang cố gắng hiểu nội dung của cả hai cuốn sách ấy.
Giữa lúc niệm chú thì tập trung vào Tạo Thủy Cầu liệu có sai không? Có nên nhắm mục tiêu vào khoảng cách ngắn sau khi câu thần chú và trước khi ma lực thuần túy biến thành llửa không? Không thử thì sao biết được nhể
Tôi quyết định tập trung vào hoạt động ma lực cần thiết cho Tạo Thủy Cầu ngay từ đầu câu thần chú. Nhưng thử thách đó cũng kết thúc với lượng ma lực tích tụ nổ cái bùm. Hóa ra là ma lực sẽ bắt đầu di chuyển khi cần thiết khi bắt đầu niệm Hỏa Chú. Cố gắng chuyển lực để sử dụng Tạo Thủy Cầu trong tình huống như vậy sẽ khiến nó chạy ngược lại với chuyển động do câu thần chú gây ra. Bộ não của tôi không thể xử lý các chuyển động cần thiết để trung hòa dòng chảy cảm ứng và tạo ra dòng chảy kết quả có khả năng tạo ra nước.
Ra là thế. Vậy đó là lý do tại sao hiếm có ai trong game có thể sử dụng hai loại ma thuật cùng lúc. Vào thời điểm quan trọng khi tôi cần chuyển từ Lửa sang Tạo Thủy cầu, có cảm giác như não tôi quay tít thò lò ấy. Nếu là như thế này, tất nhiên sẽ không có ai có thể sử dụng hai loại ma thuật cùng một lúc. Trừ lũ nhân vật chính ra nhé.
Chết tiệt! Trường hợp đó thi tôi phải thành thạo kỹ thuật này. Tôi cần phải khiến bộ não của mình quen với những gánh nặng vô lý như vậy.
“Hầy…” Tiếp tục nào!
Chuyện đó khó tè ra quần luôn ấy, nhưng không phải là tôi cảm thấy không có phản hồi gì. Nếu như thành thạo kỹ thuật này, có lẽ tôi sẽ bỏ xa hầu hết mọi người khi nói đến ma thuật đấy. Tôi sẽ bắt kịp các nhân vật chính, và thậm chí có thể vượt qua họ nữa.
Kể từ ngày hôm đó, tôi đã chăm chỉ luyện tập sử dụng câu thần chú khác với thần chú mà tôi đang niệm. Ngoài ra, trong giờ học buổi chiều, tôi còn nhai luôn cả hai cuốn sách. Tất nhiên là tôi thấy gần như không thể làm cả hai cùng một lúc được, nhưng tôi cá rằng cơ thể sẽ quen với những nhiệm vụ như vậy nếu cứ tiếp tục làm thế trong nhiều tháng. Nếu thành công, tôi sẽ có thể tiếp thu kiến thức nhanh hơn ít nhất gấp đôi và bộ não của tôi sẽ được huấn luyện để xử lý những khối lượng công việc như vậy. Một công đôi việc luôn nhá. Ngoài ra, tôi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Với cả sau ngày hôm ấy, Misha bắt đầu luyện tập sử dụng ma thuật trị thương. Rõ ràng, nó rất bực bội khi cô ấy không thể giúp đỡ khi tôi bị thương.
Mấy ngày của chúng tôi giờ đây tràn ngập nỗ lực, nhưng sau khi thức dậy vào một buổi sáng nọ, tôi nhận thấy rằng nhà phụ náo động một cách bất thường. Dĩ nhiên là bất thường rồi. Mục đích chính của nhà phụ này là nơi giam giữ tôi mà. Nên chỉ có một lượng nhân viên tối thiểu được bố trí ở đây để chỉ ra điểm mà trước đây tôi hầu như không nghe thấy giọng nói của bất kỳ ai khác.
Sau một thời gian, một điều bất ngờ khác xảy ra. Một người hầu mà tôi chưa từng thấy trước đây bước vào phòng tôi.
"Ớ? Hôm nay cô Misha không đến sao?
Với vẻ mặt phức tạp, người hầu phớt lờ câu hỏi của tôi. Có chuyện gì xảy ra vậy? Đừng nói với mình là…họ phát hiện ra rằng cô ấy đang hợp tác với mình rồi? Đương nhiên là tôi nghi ngờ như thế, nhưng tôi không thể nghe thấy lời đổ lỗi nào từ người hầu đang vội vã thực hiện nhiệm vụ của mình. Thế là chỉ bị ốm thôi nhỉ?
Những suy nghĩ lạc quan của tôi tan thành mây khói khi Misha cũng không xuất hiện vào sáng hôm sau. Thế là bị phát hiện rồi à? Hay là vì lý do khác?
Để thu thập thêm thông tin, tôi lẻn ra khỏi phòng để nghe lén cuộc trò chuyện của những người hầu.
“Nghe tin Misha bị bắt cóc sốc thật luôn đấy.”
"Nghiêm túc đấy hả giời? Bao giờ vậy bé?"
“Sáng hôm kia. Rõ là c ó nhóm nào đấy đang tìm cô ta rồi mà nhỉ.”
“Trời đất, dại gì dại thế. Đó là lý do tại sao tôi đã không thấy cô ấy mấy ngày nay sao. Đòi tiền chuộc à?”
“Không, có hơi đáng ngờ đấy. Tôi không nghĩ rằng Nam tước sẽ trả tiền chuộc cho một nhân viên nào đấy đâu.”
“Éc, vậy rốt cuộc có phải thế không?”
“Hẳn là đúng đấy? Rốt cuộc thì Misha cũng khá dễ thương mà. Ầy dời! Thật là lãng phí! Tôi tự hỏi liệu bây giờ cô ấy có bị đám đực rựa bao quanh không nhỉ?”
Nghe cuộc trò chuyện đó, đầu tôi bỗng trống rỗng. Bị bắt cóc? Misha á? Tôi không thể nào suy nghĩ rõ ràng được. Tại sao, là thằng chó nào, từ bao giờ và để làm cái quái gì vậy? Bị mắc kẹt ở nơi này kể từ khi tôi thức tỉnh ở thế giới này, dù có nghĩ thì cũng chả thể làm gì được
Cô nàng còn sống hay là chết rồi? -Khoan từ từ. Từ “bị bắt cóc” đã vang lên trong đầu tôi kể từ khi nghe thấy lời đấy. Chính nó! Có phải là ở giữa giai đoạn của câu chuyện không nhỉ? Có cái sự kiện bắt cóc tại nhà trọ nơi cả nhóm đến thư giãn sẽ xảy ra. Tên tội phạm hóa ra lại là một ma cà rồng chuyên nhắm vào các phụ nữ trẻ. Sự kiện sẽ kết thúc với việc nhân vật chính giết chết thằng mặt hợi đấy.
Khoảng mười năm trước sự kiện này, ma cà rồng được cho là lượn khắp nơi ở thị trấn Romeria và nằm trong danh sách truy nã. Biết được sự nguy hiểm khi đặt cơ sở hoạt động của mình ở thị trấn, ma cà rồng sau đó bắt đầu lối sống lưu động, ăn tươi nuốt sống bất kỳ người phụ nữ nào mà nó yêu thích trên đường đi. Thông tin này sẽ được trình bày sau khi sự kiện bị xóa.
Romeria là tên của thị trấn này. Và 'mười năm trước' đối với câu chuyện, là bây giờ. Đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.
Với tốc độ này thì Misha sẽ chết mất.
Nếu là trong lúc hỗn loạn này, mình có thể lẻn ra ngoài. Không do dự, tôi liền trốn thoát khỏi nhà phụ.