Misha Strauss là con gái thứ ba của quý tộc nghèo. Cô không phải đàn ông, và cũng là đứa con ít tuổi nhất. Với cơ hội kế thừa danh hiệu của gia đình gần như bằng không, lựa chọn tiếp theo là hôn nhân chính trị. Tuy nhiên, do gia đình thiếu năng lực chính trị và kinh tế nên triển vọng về chuyện đấy cũng chả khá khẩm là bao.
Tình nhân của một nhà quý tộc biến thái lớn hơn gấp đôi tuổi cô, một cuộc hôn nhân với một thương gia tầm thường, hoặc vợ ba của một quý tộc quyền lực nào đó, đó là những lựa chọn của cô. Không biết là do vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn của Misha hay sự kém cỏi của cha cô nữa, mặc dù chắc cả hai đều góp phần vô chuyện này, tất cả những lời cầu hôn mà cha cho cô đều là những lời cầu hôn với điều kiện kiểu nô lệ tình dục ấy. Ban đầu, Misha thậm chí còn định chấp nhận đề nghị như vậy. Cả đời cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn vì đói nghèo do thuế thu được từ nông dân. Nếu việc cho phép một người đàn ông lạ mặt theo cách của hắn với cô ấy là đủ để mang lại viện trợ tài chính cho lãnh thổ của họ, thì cô ấy thực sự tin rằng mình có thể hy sinh vì điều đó.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là quyết tâm của một đứa trẻ. Ngày mà quyết tâm của cô tan vỡ là khi cô gặp vị hôn phu của mình lần đầu tiên trong một bữa tiệc trà. Misha, người đến nơi đó đầu tiên, đã nghe nói rằng vị hôn phu gấp đôi tuổi cô nàng và mong rằng đó là một người đàn ông trưởng thành, đẹp trai. Nhưng kẻ xuất hiện ở đó lại là một con lợn quái dị. Một người đàn ông xấu xí toàn thân rủng rỉnh "mỡ", và chỉ có đi thôi mà mồ hôi dầu đã đổ ra như suối rồi. Khi con quái vật lợn để ý đến Misha, thằng cha này nở nụ cười đê tiện với cô ấy, và sau đó, giống như đang liếm láp cô qua ánh mắt
, con lợn này bắt đầu liếc nhìn cô ấy từ
mặt, đến ngực, bụng, đùi và chân nữa chứ.
[Từ giờ mình phải trở thành tình nhân của con hợi này ư]
Và không chỉ là vấn đề 10 năm tới đâu, chủng tộc hỗn tạp như Misha đây sẽ giữ được thanh xuân và sắc đẹp của mình vài thập kỷ liền
Và trong suốt thời gian đó, cô nàng sẽ phải sống trong địa ngục trần gian cho đến khi con hợi này chán cô. Khoảnh khắc tưởng tượng ra thực tế đó, Misha đã chạy khỏi nơi đây với tất cả sức lực của mình.
Bơ đi sự tức giận của cha cô vì sự ra đi đột ngột ấy, Misha bắt đầu tìm kiếm một nơi làm việc. Kết quả của việc trở thành một cô gái trẻ ngoan ngoãn, nhu mì là anh chàng này.
[Mình sẽ tự đi. Mình không còn hứng thú làm con tốt thí cho cha nữa rồi]
. Tuy nhiên, tìm việc không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Cha cô sẽ có thể kéo cô trở lại nếu
nhận một số công việc văn thư ở một cửa hàng gần đó. Phải là một nơi có thể chịu được áp lực của gia đình quý tộc, và nơi mà ngay cả những người có vẻ đẹp như cô ấy cũng có thể hòa nhập mà không phải lo lắng. Cô ấy đã không thể tìm được một công việc thỏa mãn những điều kiện này.
Sau vài tháng tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm được một người phù hợp với hoàn cảnh của mình. Nam tước Endenburg đang tuyển người giúp việc. Ngôi nhà đó có ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với gia đình cô. Hơn nữa, nơi này đủ xa để cô không phải lo lắng về việc bị đưa về. Thông báo tuyển dụng yêu cầu một phụ nữ có học thức và tinh tế, điều này cũng phù hợp với Misha. Đây là thời điểm hoàn hảo vì có vẻ như cha cô sẽ sớm đưa ra một lời cầu hôn khác, chưa kể đến những lời mời liên tục từ vị hôn phu trước đây nữa.
Nếu cô ấy không nắm bắt cơ hội này thì đời cô sẽ kết thúc. Có lẽ quyết tâm tuyệt vọng đó đã tỏa sáng, bởi vì Misha đã đánh bại hàng trăm ứng cử viên khác, và chính thức được bổ nhiệm làm hầu gái.
Nhiệm vụ đầu tiên của Misha với tư cách là một hầu gái là trở thành người hầu riêng cho con trai của Nam tước Endenburg. Vị trí hầu gái dành riêng cho một cậu bé có thể là người thừa kế của nhà này. Việc thăng chức như vậy sẽ được coi là một vinh dự lớn đối với những người phục vụ gia đình. Được nuôi dưỡng trong một ngôi nhà quý tộc, Misha nhận thức rõ cảm giác lạ lùng như thế nào khi được trao một vị trí mới như vậy. Thường thi vị trí như vậy sẽ được trao cho một người đã già và được gia đình tin tưởng để đảm bảo tương lai của nhà người ta.
Và như mong đợi, việc sắp xếp này là một điều đặc biệt.
“Ngươi là người hầu của ta ư? Ừm, không cần phải lo lắng về việc này đâu, làm việc ít thôi nhá."
[Cậu nhóc này bị sao thế nhỉ?]
Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô sau khi gặp Norwin von Endenburg, con trai thứ ba của nam tước. Mặc dù là một đứa trẻ, nhưng đôi mắt cậu thì lại vô hồn. Cậu không bao giờ thực sự cố gắng làm bất cứ điều gì. Ngay từ đầu, cậu không hề có cái tính tò mò vô tận của trẻ con. Một cậu bé chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm và thở dài khi nhìn những đám mây trôi qua trên bầu trời, Norwin đấy.
Mặc dù cô ấy không biết chi tiết tại sao Norwin lại trở nên như vậy, nhưng khi chứng kiến cách anh ấy không được gia trưởng và vợ của mình đối xử như một gia đình, cô ấy có thể nhận ra rằng có một số tình huống bất thường đằng sau chuyện này.
[Đây không phải đùa rồi!]
Misha nghĩ vậy. Cô đã đánh đổi mọi thứ để thoát khỏi kế hoạch hôn nhân chính trị của gia đình mình và kiếm được công việc này. Giờ đây cô bị cuốn vào mớ hỗn độn của gia đình này. Tuy nhiên, nếu cô chạy trốn khỏi đây, điều duy nhất đang chờ đợi cô sẽ là một cuộc sống giống như một nô lệ tình dục. Misha không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm người giúp việc độc quyền cho Norwin.
“Cậu chủ ơi đến giờ ăn sáng rồi.”
"--Biết rồi."
“Cậu chủ ơi, hình như hôm nay cậu không có lịch trình gì ạ?”
“À cái đó á? Tôi chưa bao giờ có bất cứ thứ gì luôn.”
“——Nhưng điều đó…”
“Cậu chủ ơi, nếu rảnh thì sao chúng ta không thử học nhỉ.”
"Không cần."
Sau khi làm việc cho cậu,, cô biết được rằng Norwin thực sự là một đứa trẻ không muốn cố gắng hay học hỏi bất cứ điều gì. Cậu sẽ không bao giờ phàn nàn về mệnh lệnh lâu dài của gia đình rằng mình không được đào tạo hay giáo dục gì hết. Vì đã từ bỏ mọi thứ nên cậu sẽ chỉ gật đầu một cách máy móc, như thể chỉ là vật trang trí dạo chơi trong nhà thôi ấy. Đôi khi cậu có thể tỏ ra buồn chán, nhưng nếu không thì chỉ là một đứa trẻ đáng thương và vẫn vô cảm mà thôi.
Ừ thì cũng đáng thương thật. Nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ của chính mình, Misha cảm thông cho cậu bé bị gia đình ép vào tình trạng này. Một đứa trẻ ở độ tuổi này sẽ được cha mẹ yêu thương vô điều kiện và tràn ngập nụ cười.
[Tại sao đứa trẻ này lại bị mọi người ruồng bỏ như vậy, ngay cả nỗi buồn cũng bị bóp nghẹt trong lòng là sao?]
Tuy nhiên, nếu cô ấy đâm đầu vào chuyện của một gia đình khác, đặc biệt là một gia đình quý tộc có ảnh hưởng, thì điều đó sẽ thay đổi rất ít và chỉ gây phản tác dụng. Và người chào đón cô sau đó sẽ không phải là một gia đình êm ấm, hay đứa trẻ vô cảm này, mà là con lợn quái dị béo ú đó.
Cuối cùng, Misha không thể làm được gì, và dành sáu tháng để thực hiện nhiệm vụ của mình một cách vô tư.
Việc thay đổi kia diễn ra khi Misha đã làm việc ở đó được khoảng sáu tháng. Buổi sáng nọ, khi Misha đang đi vào phòng ngủ trong nhà phụ, cô nghe thấy một giọng nói lớn từ căn phòng mà mình đang hướng tới.
“Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Nghe như tiếng hét của một đứa trẻ mất trí. Nghĩ rằng Norwin tội nghiệp cuối cùng đã suy sụp, Misha hoảng sợ và bắt đầu chạy nhanh về phía cửa — nhưng tiếng hét kết thúc ngay sau đó. Đến cửa, Misha lo lắng gõ cửa vì sợ điều tồi tệ nhất xảy ra, nhưng một giọng nói bình tĩnh lạ lùng trả lời cô:
“À ừm, mọi chuyện đều ổn cả. Không cần phải lo lắng đâu."
Một giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, thực tế là quá bình tĩnh. Nhưng tiếng hét cô nghe thấy không phải là ảo giác. Điều đó có nghĩa là, Norwin thực sự có vài cảm xúc gì đấy sau đó. Nhưng giọng nói cô nghe được bây giờ lại bình tĩnh đến đáng sợ. Hơn nữa, giọng điệu cũng khác với mọi ngày.
Misha đã từng nghe nói rằng khi một người gặp phải tình trạng đau khổ ở mức độ cao bất thường, họ sẽ có những nhân cách khác để bảo vệ
khỏi điều đó. Đó là một cơ chế bảo vệ sẽ sử dụng nhân cách mới như một lá chắn để bảo vệ con người thật của một người.
Rất có thể Norwin hiện tại đang ở trong tình trạng như vậy.
[Mình muốn giúp cậu ấy bằng cách nào đó! Nhưng xét hoàn cảnh của bản thân, mình lại không thể thực hiện bất kỳ hành động nào khiến gia tộc Endenburg chống lại mình. Vậy thì ít nhất mình cũng cần ôm đứa trẻ đó khi không có ai để ý.]
Misha, người vừa tròn mười sáu tuổi chỉ vài ngày trước, đang dần cảm thấy thương hại Norwin.
Sự việc xảy ra vài ngày sau đó. Khi Misha đến kiểm tra Norwin, cô thấy cậu ta gục xuống sàn. May mắn thay, cậu đã tỉnh lại. Tuy nhiên, đối với một cậu bé vừa gục ngã, cậu ấy dường như hoàn toàn không hề nao núng. Cậu không hề tỏ ra yếu đuối và thẳng thừng từ chối lời đề nghị đi khám của bác sĩ. Lần duy nhất cậu tỏ vẻ đau khổ là khi cậu nói rằng gia đình chả thèm để tâm tới mình.
Sự thật đen tối của gia đình Endenburg mà Misha đã bơ đi ấy. Norwin trông có vẻ bị tổn thương kinh khủng. Ngay cả sự yếu đuối đó cũng chỉ tồn tại trong một giây, và rất nhanh đã bị khuôn mặt vô cảm của cậu nuốt chửng.
[—Mình cần phải bảo vệ cậu ấy.]
Không thực sự biết về Norwin, hoặc về hoàn cảnh xung quanh, và thậm chí không nhận thấy rằng một số sinh vật khác đang chiếm hữu cơ thể của cậu, Misha đã đưa ra một quyết định nghiêm túc cho chính mình.
Chính vì vậy, khi Norwin lại gần cô, cô đã không thể kìm nén được niềm vui.
"Cô có thể giúp đỡ tôi không?" Không đời nào cô ấy có thể từ chối một yêu cầu như vậy.