Daraku no Ou

chương 04: cuộc chiến bất lợi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Không thể được đâu… Kí ức nó không hề xuất hiện chút nào”

Zeta nhìn trông rất mệt mỏi mỗi khi cậu ta thu ngón tay nó lại.

Trước mặt cậu ta, một con Quỷ cái có độ tuổi gần bằng với Media đứng yên lặng với vẻ mặt vô cảm trĩu nặng trên mặt cô.

Cái nhìn của những con quỷ giống như những con búp bê lạnh lùng này khiến tôi đã quen thuộc nó lâu lắm rồi.

Ở Grey Rock, xuất hiện một vài người đi bộ xung

quanh khu này, có một con hẻm ở phía sau, bên trái của con đường chính. Thậm chí bây giờ đang là giữa trưa mà trời tối mịt, và đừng nói là Quỷ, cũng chẳng có lấy một con chuột nào ở đây cả.

Ngay khi chúng tôi đang ở lãnh thổ của Vanity Đệ Tứ, nơi mà nằm ở rìa lãnh thổ của lão. Ý tôi là, nơi đấy quá yên ắng, vì vậy không khó để có thể xác định được mục tiêu.

Zeta đã hoàn thành việc chiếm đoạt kí ức của chín con Quỷ. Kĩ năng của một con quỷ chính là ham muốn của chính con quỷ.

Nhưng chúng không thể sử dụng một cách vô tận. Với nhiệt độ và độ ẩm cao như thế này, khu vực này sẽ khá khó để thu thập, dù nhiệm vụ đang trong tầm tay, nó lại giống như đang bắt lấy màn sương mù làm rối loạn tâm trí của mình.

Dần dần, ánh sáng đỏ tươi kì lạ bao quanh mái tóc của Zeta.

“Kí ức như thế nào?”

“Lấy chúng thật dễ dàng, nhưng….một lần nữa, cô ta không có tác dụng gì hết. Cô ta không nhìn thấy bất kì việc gì…không, cô ta là nhân chứng của sự kiện này, nhưng không hề thấy gì ở cô ta có mặt ở đây trước sư kiện đó.”

Đó là câu mà tới bây giờ tôi đã nghe tận tám lần. Tôi tưởng chúng tôi sẽ gặp may khi thấy con Quỷ đầu tiên dừng lại khi gặp chúng tôi, nhưng có lẽ quả là một điều xa vời.

Những thiên thần đã cho thấy sức mạnh hào nhoáng của họ thông qua kí ức. Một và tất cả mọi người trong chín người chúng tôi đã đánh cắp những kí ức và đã thấy rõ ràng hình dáng của chúng. Nhưng mục tiêu của chúng, và hướng chúng đã đặt ra chính là bên ngoài lãnh thổ này.

Tất cả những thiên thần đều được bao bọc bởi một lớp ánh sáng phủ đều xung quanh chúng. Nó là thứ ánh sáng làm nên sức mạnh đầy khủng khiếp của lũ thiên thần.

Và nó giống như điềm tốt trong mắt tất cả mọi người, đồng thời nó cũng chính là ánh sáng thù hận, không một ai đủ tự tin để nhìn thứ ánh sáng đấy.

Không có một sự trợ giúp nào. Kẻ thù là những sứ giả tới từ Thiên Đường đang đích thân nghiền nát quân đoàn của Chúa Quỷ. Nó không hề lạ lẫm khi dân thường đều đua nhau chạy trốn.

Nó không lạ…nhưng…

Đây là một điều rất đáng ngại. Cực kì đáng ngại.

Những kinh nghiệm của tôi cứ thế biến mất giống như còi báo cháy.

Nó quá yên ắng, quá trỗng rỗng. Nó quá hoàn hảo.

Thông thường, khi những thiên thần xuất hiện, nó có thể được cho là một âm mưu, nhưng chúng ta có thể sử dụng sức mạnh của Zeta. Những kí ức không hề nói dối.

“..Oy, Zeta. Cậu có biết đứa nào báo cáo về việc thiên thần xuất hiện không?”

“…Có, báo cáo tới từ thành viên của hội Hắc Ám liên minh với Vanity… là trinh sát báo cáo lên.Ý ta là, sự xuất hiện của lũ Thiên Thần là một vấn đề nghiêm trọng. Ta nghe nói chúng đã tham gia vào lực lượng của Vanity, lực lượng này được cử đi để theo đuổi thứ gì đó”

Hội Hắc Ám.

Với đội tiên phong của Đại Quỷ Vương, và những người hầu của cô ta.

Nếu nó là vì lợi ích của Kanon Iralaude, họ sẽ thậm chí chống đối cả Đại Quỷ Vương. Họ chính là những cánh tay, chân của Quỷ Vương, đồng thời cũng là tai mắt của cô ta.

Giống như cô gái Lize đó, nhưng sự trung thành mà cô ta dành cho cô Quỷ Vương kia chính là sự thật.Từ khi thành viên này bị buộc tội bởi Chúa Quỷ Kiêu Ngạo, lòng trung thành của họ trở thành một và duy nhất. Tôi nghi ngờ rằng họ đã lặp phải một sai lầm trong việc tuyển thành viên.

Nếu điều đó xảy ra, tôi muốn lấy trí nhớ của một người để xác nhận sự việc, nhưng tôi nghĩ chắc nó sẽ không xảy ra.

Là một trinh sát viên, không có bất kì bất ngờ nào là những con Quỷ Trung cấp, chúng đã vượt qua cấp của Zeta rồi. Không giống như sự giàu có của cái vật chất, thu thập kí ức mới chính là tài nguyên giá trị, nó phụ thuộc vào ý chí của bản thân, và sức đề kháng tinh thần có thể làm giảm tốc độ thành công của nó. Những con Quỷ cấp thấp mà hôm nay chúng tôi đánh cắp thì rất dễ nên tôi sẽ gạt nó sang một bên. Còn con Quỷ cấp trung thì sẽ khá khó để thu thập.

Người lo lắng nhất cho tình hình lúc này chắc chắn phải là Zeta.

Khi cậu ta tiếp tục tìm kiếm ở cái vị trí mà không có một chút thông tin nào đến từ các kí ức. Cứ như thể cậu ta đang bị ép buộc phải mở những rương kho báu rỗng tuếch hết lần này tới lần khác.

Là một con Quỷ trẻ, cậu ta quá thiếu kinh nghiệm.Tình huống này khiến cho bản năng của cậu ta cảm thấy thật vô ích, nhưng không thể diễn tả nổi nỗi lo âu ấy, giống như tôi 10 ngàn năm trước.

Ki ki ki, đúng vậy.

Sau đó tôi sẽ chiếm vị trí của những người không bao giờ nhìn đến tôi.

“… Zeta, bình tĩnh đi nào. Kết quả này chắc chắn nằm ngoài dự kiến của chúng ta, nhưng nó không phải là sự cố. Nó không giống như chúng ta không thu hoạch được cái gì. Ít nhất...thì chúng đã biến mất không viết tích, đấy là tất cả những gì chúng ta biết”.

« ..Tôi hiểu rồi »

« Đầu tiên, cậu phải bình tĩnh. Lấy lại mức độ ban đầu về quá trình suy nghĩ của cậu đã. »

Những con quỷ đã bị tiêu diệt vì đánh giá quá cao khả năng của mình. Đó là lí do vì sao khi một tai nạn xảy ra, họ thường cố gắng giải quyết nó với vũ lực.

Đầu tiên, hít một hơi thật sâu. Thở ra, tập trung vào. Đây chính là điểm mạnh của loài Quỷ, không chỉ có mỗi sức mạnh mà còn có trí thông minh.

Hãy thường xuyên sử dụng cái đầu của bạn. Điều đó có thể thay đổi số phận của bạn bất cứ lúc nào.

Đôi khi bạn gặp phải rủi ro và phải mạo hiểm nó bằng cả cuộc sống của chính mình, nhưng ít nhất hiện giờ không phải là lúc đó.

“Lũ thiên thần, chúng chắc chắn phải có kẻ thông minh trong số bọn chúng... không, ngay cả khi như vậy, số lượng của chúng quá ít, và chúng ta vẫn chưa có manh mối gì về việc chúng tấn công thành phố này. Tại sao chúng phải nhắm đến một vùng xa xôi như thế này...mục tiêu của chúng là gì?!”

Có lẽ chỉ đơn giản là giết Quỷ?!

Một trăm con quỷ. Với kinh nghiệm từng phục vụ trong quân đoàn, sức mạnh của họ chắc chắn phải cao hơn tiêu chuẩn bình thường của những con Quỷ chỉ sống vài ngàn năm. Tôi đoán có lẽ nó đã là đủ cho lí do Thiên Thần tấn công nơi đây.

Nhưng chính xác là tôi không hiểu được. Tại sao chỉ có mỗi 5 con tới đây?!

Ngay cả khi kẻ thù là Lũ Thiên Thần chuyên về việc giết chóc, thì đây chính là một vùng đấy màu mỡ để nâng cao kĩ năng của chúng ta.

May cho chúng nó, không có cấp Tướng trong quân đoàn, vì vậy chúng có thể dễ dàng giết chiết một trăm con quỷ, nhưng nếu có một cấp Tướng ở đó, thì năm con Thiên Thần đó chắc chắn sẽ gặp phải bất lợi....

Nếu như trước kia, nơi đây vẫn còn là thiên đường, thì như thường lệ, lũ thiên thần sẽ giải quyết vấn đề của chúng bằng cách giết ngay lập tức khi chúng gặp hoặc nhìn thấy một con quỷ, vì vậy sẽ có thể mang lại cho mình một chúng thành tựu, nhưng ở thời điểm bây giờ.... chúng chọn cách rút lui.

Nó thật không hợp lí. Về tất cả các mặt.

Quả là sự bất cẩn của chúng khi mà số lượng chúng muốn mang về gấp 20 lần số lượng chúng đến đây và sự khôn ngoan mà chúng nắm giữ khi chúng rút quân vào thời khắc mà chúng nhìn thấy dấu hiệu của quân đoàn. Cảm giác còn lại những khoảng trống thật khó chịu.

Nó không giống với những gì Thiên Thần đã làm như trước đây, không giống như tôi đã từng thấy.

Cảm giác được sự lo lắng của tôi, Zeta đưa ra đề nghị.

“Theo tôi thì, chúng ta có nên thu thập một chút nữa không?”

“..Cậu làm được à?”

“Ừ...Kufu, Bản chất Tham Lam của tôi.....nó vẫn chưa thỏa mãn, ngài biết đấy...”

Với một khuôn mặt mang chút biểu cảm như bị bắt buộc, Zeta mỉm cười.

Lạm dụng việc sở hữu sức mạnh. Những mệt mỏi mà cậu ta chịu được, cả sức khỏe mà cậu ta cố gắng bảo vệ, tôi có thể nhìn thấy tất cả.

Nhưng cậu ta phải tự gánh vác nó, tôi mãi mãi không thể làm bảo mẫu cho cậu ta.

Chúng tôi cần phải tìm ra đường tắt trước khi ai đó nhận ra kí ức của họ có sự mâu thuẫn trong kí ức của họ, và rời đi thị trấn này.

Thời gian không phải là lợi thế của chúng tôi. Chúng tôi không biết khi nào, ở đâu lũ Thiên Thần sẽ lại xuất hiện lần nữa. Chúng tôi nên hoàn thành công việc tại đây một cách nhanh nhất có thể.

Nhưng cũng tại thời điểm đó, tôi xuất hiện một linh cảm.

Đó là chúng tôi không thể tìm thêm bất kì thông tin nào nữa tại thị trấn này.

Tôi quay trở lại quán bar vô hồn đấy. Khi mà một người có tầm vóc khá to như tôi, đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh quán.Các mục tiêu đã bắt đầu xuất hiện sự cảnh giác.

Trách nhiệm của tôi chính là một nhà tư tưởng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, có một số nguyên nhân và những hiệu ứng xảy ra ở vùng đất này. Gạt Valkyrie sang một bên đã, đây là nơi duy nhất phát sinh ra thiệt hại lớn nhất từ cuối đến nay khi bọn Thiên Thần xuất hiện.

Sau khi từ chức khỏi quân đoàn của Sếp Leigie, Tôi đã đi vài nơi, nhưng cho tới bây giờ, đây là sự thay đổi duy nhất mà tôi từng được nghe thấy.

“..Theo Tôi thấy thì, nó thực sự không ổn chút nào...Hah. Tôi thấy như mình đang mở những chiếc rương rỗng này đến chiếc rương rỗng khác.”

Sau khi thực hiện việc đánh cắp kí ức của người khác, Zeta thở phào nhẹ nhõm.

Kì lạ thay, lời nói của cậu ta chính xác giống như những gì tôi suy nghĩ từ trước.

Như thể nó đã trở thành một vòng lặp tuần hoàn, giống như một thói quen, tôi đã xác nhận điều này thay anh ta.

“Đó là người thứ 10, phải không?”

Cũng giống như tôi, cậu ta đưa ra câu trả lời của mình.

“Đúng...Những nhân chứng từ trước tới nay đều có cái nhìn khác về Thiên Thần, Nhưng những chín mươi người qua thì kí ức của họ có vẻ khá giống nhau...?!”

Ngay tức khắc, Mặt của Zeta trở nên tái nhợt.

Anh ta trông thật nhợt nhạt, miệng anh ta mấp máy như muốn tìm từ để biểu đạt cho lúc anh ta nhìn thấy. Nó chắc chắn là một việc rất nguy hiểm sắp sảy ra.

Tôi theo bản năng của mình nâng đầu lên, bắt gặp được ánh mắt của cậu ta.

Chúng tôi đang nhìn về phía bầu trời, dõi theo tầng mây thấp đang phủ kín toàn bộ Quỷ Giới. Suy nghĩ của tôi thay đổi, từ một vòng luẩn quẩn trở thành một đường thẳng.

“Deijie..sa...Nó......”

“...Này, Này, thật không vậy......Trò đùa gì thế này?”

Đó là một hình nhân.

Nó đang được tạo thành hình người từ thứ ánh sáng rực rỡ ấy dưới bầu trời đỏ thẫm. Một đôi cánh màu trắng tinh khiết lớn được mọc ra từ sau lưng hắn ta.

Được bao bọc bởi sự yêu thương của Chúa, và chính nó cũng là sức mạnh của hắn. Sức mạnh này nó đối ngược với những Tinh linh, là kẻ thù của loài Quỷ.

『Thiên Thần』

Ngay lúc đó, hắn ta giải phóng sức mạnh của mình.

Nó hoàn toàn đối lập với sức mạnh hấp thu của loài Quỷ, hào quang, sức mạnh đó đang được triển khai trên mặt đất.

Người tôi trở nên run rẩy. Bộ nhớ của tôi như được khởi động lại những hình ảnh trong quá khứ, cái cảm giác sợ hãi ăn sâu vào trong tâm hồn của một con Quỷ khi nhìn thấy sự xuất hiện của chúng.

Không quan trọng rằng tôi có nhận xét, hay nhìn nó theo cách nào đi chăng nữa, nó cũng cách tôi không quá 100m.

Điều này thật lạ, tại sao tôi không hề chú ý đến nó khi nó đang ở gần tôi thế này.

Thiên Thần chính là kẻ thù truyền khiếp của Quỷ. Để xác định vị trí của chúng là một chuyện khó nhằn, nhưng nếu chúng tiếp cận, chắc chắn tôi sẽ nhận ra ngay lập tức.

Tôi làm lạnh lại cái đầu của mình với ý chí. Ổn rồi, giờ những gì tôi nghĩ không phải là những thứ linh tinh như bên trên nữa.

Tôi tát Zeta thật mạnh từ phía để giải thoát cho cậu ta.

Tôi cười lớn.

Tôi cười kinh bỉ chúng. Một tiếng cười đầy nguy hiểm để có thế đánh bay đi những cảm xúc, cảm giác thánh thiện đầy giả tạo này.

“Ki ki ki, ngay khi ta nghĩ rằng sẽ không có gì được tìm thấy về manh mối để tìm bọn mi, thì bọn mi lại xuất hiện một cách đơn độc…Ta thật may mắn.”

May thay, bên cạnh tôi chỉ có mỗi Zeta, và không còn ai khác ở xung quanh. Thị trấn chìm vào yên tĩnh. Có hàng tá khoảng trống. Tôi có thể đánh chúng với toàn bộ chiến lực của chính mình.Tôi nhanh chóng đếm số lượng của chúng xuất hiện trên bầu trời.

“Mười…phải không? Chúng đang nhân đôi số lượng lên.”

Sức mạnh của mỗi Thiên Thần, đúng như mong đợi, chả có gì ghê gớm, Ngay cả khi chúng có liên kết lại với nhau, chúng vẫn yếu hơn tôi. Nếu tôi tiếp tục giữ được cảm giác sợ hãi trong tâm hồn của mình, dù chúng là đối thủ của tôi. Chúng sẽ đo ván trên sàn trong 10 phút.

Tôi đứng thật vững, bắt đầu khởi động sức mạnh của mình.Vì vậy tôi có thể phản ứng trong bất kì trường hợp như lúc chúng đến hoặc chúng đến bằng cách nào, tôi tiếp tục duy trì cảm giác sợ hãi ấy trong tâm hồn tôi.

Đám thiên thần thật yên lặng, chúng nhìn xuống dưới, đúng ngay chỗ chúng tôi đứng.Những gì hiện lên trong mắt chúng chính là sự thuần khiết và sự kinh miệt. Đôi mắt của chúng giống như sinh ra chỉ để tìm kiếm những loài yếu đuối hơn.

Ki ki ki, tôi đang thu hút được ánh sáng của chúng.

Đây chính là lực lượng chính ư?

Không, có lẽ trường hợp này không xảy ra. Chúng chỉ đang thử kiểm tra thôi.

Sự thật là mười con ra đầu tiên sau đó năm con nữa xuất hiện đã chứng minh điều này.Có phải chúng đang cố đo lường sức mạnh của Quỷ?

Vậy, hãy nhân bản lên một tá đi nếu chúng mày có thể.

Tham lam có cách xử lí riêng chúng trong những vấn đề, hoàn cảnh như thế này.

Zeta đã giúp bản thân mình trở nên càng ngày hữu ích hơn.

Vận động tinh thần và thể chất.

Điều tra và chiến đấu.

Từ lúc này, là trận chiến của tôi, và trách nhiệm của tôi.

“Deijie....san.”

“Ki ki ki, lùi lại.”

『Big Pocket』

Tôi mở nó ra, nơi chứa tất cả những đồ vật mà Bản chất Tham Lam tích góp được.

Bởi vì Chúa Tể Phàm Ăn mà tôi làm việc mấy năm trước, hắn hoàn toàn trống rỗng. Nhưng dạo gần đây, nó đã được lấp vào kha khá.

Nó là một thanh kiếm được làm bằng lửa, nó đã nướng cháy một con Rồng có sức mạnh có thể cạnh tranh với ngan Quỷ Vương cho tới lúc chết.

Tôi dễ dàng kéo thanh kiếm ra giống như một thói quen. Như thường lệ, màu thép đỏ sẫm ấy tạo ra một lượng ma thuật lớn đầy khổng lồ, và nó giống như đang được bao quanh bởi ánh mặt trời.

Quỷ Kiếm Blade Celeste.

Ngày xửa ngày xưa. Nó là một món quà cực phẩm được ban cho vị Vua Đọa Lạc.

Trong khi tôi cực kì đối lập với các vị Thần, những cơn sóng nhẹ nhàng phát ra từ chúng như đang muốn dò xét biểu cảm của tôi, biểu cảm của lũ Thiên Thần giờ đây chả khác gì những búp bê chuyên giết chóng.

“Ki ki ki, đừng lo lắng quá nhiều về nó.Tôi cũng là một con Quỷ Tham Lam. Tôi sẽ không đi quá xa trong việc lấy đi sinh mạng của bọn mi đâu.”

Nếu có được một, kiểu gì cũng đòi mười được. Khi có mười rồi thì bạn sẽ đòi đến một trăm.

Tôi không thể thỏa mãn với số lượng này, chỉ có mười con Thiên Thần.

Mang tới đây 100,1000,10000 đi xem nào.

Chúng mày không phải là mục tiêu của tao, nhưng tao hứa tao sẽ thỏa mãn tất cả những mong muốn của chúng mày.

Tôi nhẹ nhàng vung thanh Celeste. Ma thuật tràn ra từ mép thanh kiếm xuất hiện hình dáng của một con rồng lửa,ngọn lửa bắn ra và xuyên thủng đôi cánh của chúng.

Và ngay khi nó xảy ra, những cơ thể của Thiên Thần được bao bọc trong ngọn lửa. Hắn ta quay một vòng trước khi ôm đất mẹ.

Một tiếng gầm của sét.

Tòa nhà mà Thiên Thần xây lên đã bị va chạm, và mái nhà của tiệm cà phê tung ra một cái vợt trước khi chúng rơi vào.

Được bao bọc trong ngọn lửa đầy sức mạnh, tên Thiên Thần không cử động gì cả, tôi cũng chả cảm nhận được bất kì sức mạnh nào từ hắn ta nữa.

Tôi liếm môi. Đúng như những gì tôi nghĩ.

....Chỉ một hit thôi, dường như vậy. Chúng chả có gì đặc biệt.

Thậm chí còn dưới cả lớp Kỵ Sĩ. Ngay cả khi tôi không kéo thanh Celeste, chúng ở cấp mà tôi có thể xử lí được.

Tôi ngay lập tức chỉ đạo lưỡi kiếm tiêu diệt những đàn còn lại. Chúng như thể bị đâm trong không khí, tất cả lũ Thiên Thần trở nên trống rỗng. Chúng đung đưa trong không khí một cách vô hồn.

Tôi có nên giữ chúng lại không?!

Ít nhất thì tôi cũng phải giữ lại một đứa còn sống còn không thì sẽ không thu được những kí ức của chúng.

Nhưng liệu tôi có đủ khả năng để hoàn thành một việc như vậy? Tôi có thể khiến chúng vô lực mà không giết chúng? Lợi thế thuộc về những con Thiên Thần còn sống sót đang bay lượn trên bầu trời.

Năng lượng của thanh Celeste đã quá mạnh. Tôi có lẽ sẽ giết chúng trong một đòn.

Tôi có nên nhảy lên và đánh chúng xuống đất không? Liệu tôi có làm nổi không? Trong khi né tránh những cuộc tấn công từ không trung?

Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ thì sức mạnh của Thiên Thần tăng một cách đáng kể. Từ cơ thể chúng, giống như hơi nước, sức mạnh, ma thuật đang trào ra. Ánh sáng màu vàng ấy vẫn đang lan ra, ngay cả trong mắt của một con Quỷ như tôi, thậm chí còn thấy có chút gì đấy thiêng liêng.

Người tôi ngay tức khắc cảm nhận được sức mạnh của kẻ thủ.Tôi có thể nắm bắt nó ngay tức khắc. Sức mạnh của chúng bây giờ đã cao hơn lớp Kỵ Sĩ. Chúng có định giữ lại ở mức này không? Để xác định, chúng đang nhân đôi số lượng ra từ mỗi người thành 5. Sự khác biệt đó là cực kì lớn. Nhưng lần nữa sự tự tin, ưu thế của tôi không hề bị lung lay.

Chín thiên thần đều cùng lúc giơ tay của họ lên, như thể họ đang tìm kiếm câu trả lời từ Thiên Đàng. Chúng có vẻ đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc tấn công. Để kiểm chứng điều đó, Tôi vung ra một chiêu thật mạnh với thanh Celeste.

Ngọn lửa của Quỷ thiêu đốt tay của tôi. Đó là cái giá phải trả khi sử dụng sức mạnh và làm gia tăng sức mạnh của kiếm.

Tăng sức mạnh của thanh kiếm nhiều lần, một trụ lửa phát ra từ người tôi.

Tôi chịu đựng nỗi đau, nó như muốn xé tan tác cả người tôi ra và phải chịu đựng sức mạnh từ cột sáng của lũ thiên thần chiếu thẳng xuống tôi.

Cường độ ánh sáng làm giảm đi tầm nhìn của tôi. Màu đỏ sẫm của thanh Celeste và màu trắng của Thiên Thần đang va chạm với nhau kịch kiệt, rồi nhà hàng , quán cafe, cùng những ngôi nhà xung quanh đã bị đánh bay.

Ba hàng Thiên thần đang xếp thẳng trên trời bị bắn bay đi rồi sau đó chúng bị va vào tường. Đằng sau tôi là Zeta, anh ta hạ thấp cơ thể mình sau khi mình thấy sự xung đột của sức mạnh giữa ánh sáng và lửa.

Một thiên thần cười khúc khích.

Vì vòng tròn mà chúng tạo ra khiến tôi không thể thấy chúng có đang khai triển phán xét hay không.

Và tiếng cười trở nên nhanh hơn gấp 2 lần.

Tôi đã nhận ra ngay lập tức khi tôi lần đầu tiên thấy kĩ năng của họ.

Những con này.....Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng chả là gì với sức mạnh của Chúa Tham Lam.

Ki ki ki, không tôi đoán là tôi đã chọn nhầm người để so sánh sức mạnh.

Cho dù tôi có cung cấp cho thanh kiếm bao nhiêu sức mạnh đi nữa, tôi cũng không thể khiến chúng di chuyển, giống như tôi đang đương đầu với một bức tường không thể đánh bại. Cứ như thể tôi đang đương đầu với cả thế giới và tôi không thể ngăn chặn nỗi sợ trong tim tôi, những những thằng này thì lại khác.

“....Chà, ta đoán là chúng nó chỉ có thế mà thôi.”

Tôi vung thanh Celeste lần nữa. Nhưng lần này, sức mạnh của rồng lửa đã được tăng lên đáng kể và nó nuốt chửng ánh sáng của lũ thiên thần đang bay trên trời, nó xuyên qua vô số tầng mây.

Tiếng cười từ trên trời càng ngày ra tăng.

Một thiên thần cũng chả khác mấy với Quỷ.Với hình dạng giống với con người sau cuộc đua với họ, bộ quần áo trắng ngà tung bay trong gió. Đôi mắt không màu đang dõi theo những đồng đội rơi xuống. Nhưng tất cả chúng, đều không hề biểu đạt một nỗi sợ hãi nào hay sự mất kiên nhẫn.

….Ngay cả khi một nửa trong số chúng đã hi sinh.

……Vậy cảm giác này là như thế nào?

Ngay cả khi Thiên Thần cũng được cho là có cảm xúc.

Đối với chúng, nó cũng chả là gì cả……

Bất chợt, tôi cảm giác được một nỗi sợ hãi, tôi giữ thanh Celeste lên trên cao.

Cùng lúc đó, lũ Thiên Thần bắt đầu tách ra.

Chúng bay ra mọi hướng. Tôi không thể nói rằng tốc độ của chúng nhanh hơn một con Quỷ, nhưng trên trời không có bất kì con đường nào được xây dựng. Càng không hề có chướng ngại vật.

Bầu trời chính là sân nhà của chúng. Khả năng, lợi thế của chúng được đẩy lên mức cao nhất.

Thanh kiếm Celeste đỏ xẫm bắt đầu gầm lên.

Cơn lốc xoáy tràn đầy Mana một lần nữa lại bùng lên và hướng về phái bầu trời.

Celeste đang đòi hỏi nguồn ma lực. Ngay cả khi nó chỉ là một thanh kiếm, nó chính là một thanh kiếm được tạo nên từ một con Quỷ. Một lưỡi dao được tạo ra để chống lại Chúa. Tính cách của nó là tệ nhất trong tất cả các thanh.

Ngọn lửa bùng phát ra cả hai bên làm cho ngay cả đôi cánh của trời cũng không thể chạy thoát nổi.

Những thiên thần đang chia ra chạy theo năm hướng đều bị thiêu đốt, và chỉ còn một vài con còn sống sót ở trên mặt đất.

Sự khác biệt về sức mạnh quá rõ ràng.

Sự khác biệt về trang bị, miễn là tôi vẫn còn giữ Celeste trong tay, chiến thắng vẫn nằm trong tầm tay tôi, và dù tình huống có bị xoay chuyển thì lợi thế vẫn luôn thuộc về tôi.

Ngay lúc tôi có thể dùng một đòn hạ ngục những kĩ năng Công Lý một cách dễ dàng, tôi đã chiến thắng ngay từ đầu.

Tôi phớt lờ đi nỗi đau đớn từ sự phản nhiệt của thanh kiếm và liếm môi của mình.

“…. Có gì đó không ổn với cuộc chiến này.”

Không phải là lũ thiên thần không kháng cự. Và sự hiện diện của những Thiên Thần đang rơi trên mặt đất bắt đầu mờ nhạt dần.

Nhưng, vẫn…đúng, nếu tôi phải nói, vậy thì có lẽ tôi không hề hài lòng với kết quả này. Tôi không thể nhìn ra ý định của chúng là cái gì nữa.

Có lẽ đó là những gì Zeta nhận thấy sau khi cậu ấy hấp thu tất cả những kí ức đó.

Tôi đánh bay một mũi tên ánh sáng từ trên cao với thanh Celeste.

Những thiên thần đang nằm trên mặt đất, chúng đang ở trạng thái chờ đợi một Kỹ Năng có thể nướng kẻ thù của chúng thành những cục than.

…Còn lại ba người.

Một cơn ớn lạnh còn lớn hơn lúc nãy xuất hiện trong cơ thể tôi.

“Deijie….san….những tên này…..”

“…..Đùa đấy à, trò quái quỷ gì thế này…”

Một ánh sáng chói lóa che lấp cả bầu trời.

Không khí thật náo động. Sức mạnh này hoàn toàn trái ngược với sức mạnh của một con Quỷ bình thường, một cơn sóng chứa đựng toàn bộ ma thuật của thần đã làm cho cả thế giới rung chuyển, như thể cơn sóng đang ghào thét ở dưới thế giới này.

Đủ để khiến cho những sức mà tôi tung ra trước đó giống hệt như trò con nít mà thôi. Nếu tôi phải so sánh cấp bậc sức mạnh thì lần này đã được nâng lên gấp 10 lần so với trước đó.

Có những là khi tôi nhìn thấy và đấu với nhóm đầu tiên, độ khó của nó đột nhiên tăng lên gấp 20 lần.

Nó giống như một đội quân gồm 10 Thiên Thần đột nhiên tăng lên 100.

Đối đầu trước một đối thủ nặng kí như thế này, ngay cả khi có một Tướng Quỷ ở đây đi chăng nữa, tôi không thể nào đưa ra được một quyết định chắc chắn.

Nhưng đây không phải là vấn đề bây giờ. Cái mà tôi phải quan tâm bây giờ không phải là thứ như vậy.

Mức độ sức mạnh của chúng dao động một cách bất thường ngay từ lần đầu tôi mới gặp lũ Thiên Thần.

Đây là điều là nhất từ trước tới giờ vì vậy tôi phải tập trung suy nghĩ về nó.

“Điều này không thể nào… Bọn chúng còn có thể nhân ra bao nhiêu nữa đây? Liệu chúng đang giấu đi sức mạnh thực sự của mình? Không, không , điều này chẳng nói lên bất kì ý nghĩa gì cả ngay lúc này, nếu vậy tại sao cũng lại bị mắc kẹt tại đây….”

Chỉ còn lại đúng ba con thiên thần. Chúng được bao bọc trong một lớp ma thuật của thần dày đặc một cách đáng sợ.

Cấp bậc của chúng đang tăng lên, vượt qua cả cấp Kị Sĩ, và nếu chúng là Quỷ thì chúng sẽ ở Cấp Tướng mà chả cần nghĩ gợi gì cả.

Tôi không chắc khi nào chúng sẽ xuất hiện nhưng 3 con Thiên Thần này đều bắt đầu rút kiếm từ bên hông của chúng.

Đó là một kĩ năng tôi đã từng thấy một vài lần ở nơi nào đấy mà quên rồi trước đây.

Phải rồi, chúng là những Thanh Kiếm của Công Lí mà bọn Thiên Thần từng sử dụng trong cuộc chiến trước đây.

Một kĩ năng Công Lý.

『Sin Breaker』

Đó không còn là một Kỹ Năng cấp Kị sĩ nữa rồi.

Ánh sáng bộc phát, số cánh chúng có bắt đầu tăng lên. Chúng mọc ra, nâng lên rồi hạ xuống, rồi chúng tới chỗ tôi.

Tốc độ của chúng khi xuống dưới có lẽ từ phù hợp nhất để miêu tả chính là Tốc độ của Chúa. Người ta thường hay nói, những thiên thần di chuyển với tốc độ ánh sáng thường là những thiên thần có cấp bậc cao, điều này có vẻ rất hợp lí.

Có lẽ chúng nghĩ chúng đã gặp bất lợi trong một trận chiến tầm xa như thế này.Thanh kiếm ánh sáng chuyên dùng để tiêu diệt quỷ đang đi vào tầm nhìn của tôi.

Nó giống như thể đây là đòn tấn công phối hợp. Chỉ có nỗi nụ cười kiêu ngạo trên mặt họ chỉ ra rằng việc này chả là gì cả.

Phong cách chiến đầu của họ thật thô. Không có kĩ thuật hay bất kì thứ gì. Chỉ có mỗi việc sức mạnh của họ là điều nổi trội nhất trong đòn đánh này.

Tôi thậm chí còn không có thời gian để thở dài.

“….Chà, chà, chắc đòn này đau đây.”

Bọn đần!!!

Đối đầu với một con Quỷ Tham Lam, còn nữa, đối đầu với ta, chúng mày muốn thi đấu kĩ thuật kiếm à?

Thanh Kiếm của Công Lý đang tiến đến ngay mắt tôi thì đột nhiên nó biết mất ngay lập tức.

Bên dưới tay tôi, tôi có thể cảm nhận được cảm giác nắm lấy một vũ khí mới. Khi tên đó nhận ra vũ khí của mình bị đánh cắp, hắn ta ngơ người ra và tôi chém thẳng vào hắn với thanh kiếm vừa lấy được.

Ngay cả khi tôi quy lưng lại với người vừa cầm thanh kiếm, chiêu Sin Breaker đã cho thấy sức mạnh của nó mà không có chút sự nuối tiếc nào.

Tôi đặt sức mạnh còn lại của mình, thu cơ thể mình thấp hơn để có thể ngăn chặn được sức mạnh của đòn này. Cánh tay vung thanh kiếm đang chịu đựng một áp lực nặng nề.

Tên đó vỗ đôi cánh của mình để rút lui, trong khi người hắn đang phải chịu đựng một vết thương nghiêm trọng, hắn ta quay trở lại với bầu trời.

Khi hắn lại khai triển thêm đòn đánh khác, tôi đưa ra một cú đánh tiếp theo và ngay cả khi ánh sáng ở đằng sau lưng anh ta làm giảm đi tầm nhìn của tôi thì tôi vẫn thấy được rõ ràng vẻ mặt đầy sợ hãi đang hiện hữu trên mặt anh ta. Không giống như những tên khác bị đốt cháy bởi thanh Celeste, một ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng hiện lên trên mặt hắn vài lần trước khi hắn ta dừng lại.

Một tiếng thịch, cơ thể của một thiên thần không còn năng lượng lăn dài trên mặt đất.

Hắn chắc chắn rất mạnh, Nếu tôi lấy đi cái đầu đấy, không đời nào tôi thoát khỏi việc bị thương.

Nhưng nếu vậy. Tôi không cần phải lấy làm gì. Nói chung cả Thiên Thần và Quỷ đều mạnh về Nguyên Tội mà họ sỡ hữu chứ không mạnh về phòng thủ.

Có nghĩa là những người như Sếp Leijie luôn chú trọng về phòng thủ. Còn những người khác, né tránh là cách duy nhất để tồi tại.

Nhưng lũ này thì thậm chí chả có ý nghĩa gì khi nói đến việc này.

Nó hoàn toàn không phù hợp. Sức mạnh mà chúng có đối lập với kinh nghiệm chiến đấu của chúng. Chúng thậm chí còn chả biết cách đo đạt số lượng sức mạnh của đối thủ và tấn công theo một cách vô cùng ngu xuẩn và chắc chắn sẽ chết sạch.

Đấy là lí do tại sao ngay cả không có vũ khí, tôi cũng sẽ dễ dàng hạ ngục chúng. Sử dụng vũ khí cận chiến để chống lại Quỷ Tham Lam là khá bất lợi với chúng vì chắc chắn chúng sẽ bị đánh cắp. Đó là lí do vì sao có hàng tá kĩ năng như vậy trên cây kĩ năng của Tham Lam.

Nó không có nghĩa là điều xấu đối với tôi khi kẻ thù yếu như thế.

Mặc dù có thể tôi là kẻ chiến đấu theo bản năng nhưng tôi không nghiện chiến đấu như Heard Lauder. Nếu tôi có thể dễ dàng thu được kết quả thì không còn điều gì tốt hơn nữa.

“…..Còn lại hai.”

“Deijie-san…..Anh mạnh thật đấy….”

“Kẻ thù yếu quá thôi.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời của Zeta. Chúng là những cảm xúc thật lòng của tôi. Cuộc chiến này không thể là cuộc chiến đấu với Thiên Đàng được.

Còn lại 2 tên lơ lửng trong không khí.

Những Thiên Thần Đực. Chúng như thể được tạo ra một cách máy móc, nhìn giống nhau như đúc, tổng cộng lại bốn mắt đang nhìn tôi.

Trong đó, chứa đựng một trong hai điều Tuyệt vọng hoặc đau khổ.

Nhưng tôi không cảm thấy rằng tôi sẽ thua chúng.

Tôi sẽ hạ ngục thằng đầu tiên, tóm lấy thằng thứ hai vừa đưa cho Zeta để cậu ấy chiếm lấy kí ức của hắn.

Dù có phải là cấp Tướng hay không, ta cân hết.

Vấn đề là gì? Nhưng đó chỉ là việc cỏn con. So với mười ngàn năm trước của Quỷ Giới.Tôi một lần nữa giữ chặt thanh Celeste của mình lên trên cao.

Cánh tay của tôi đã bị thiêu đốt một chút bởi vì năng lượng của nó. Đó là cái giá phải trả. Đổi lại nó sẽ cung cấp thông tin cho người bảo vệ nó.

Những người sử dụng sức mạnh của nó mà không đáp ứng được yêu cầu của nó sẽ bị thiêu đốt thành tro. Nó chính là một truyền thuyết mà không hề có bất kì bằng chứng đã làm nên tên tuổi của thanh kiếm này, nhưng chính lưỡi kiếm này được bao phủ bởi một sức mạnh đầy ma quỷ khiến cho người sử dụng nó sẽ nhận được cảm giác tin tưởng.

Tôi vẫn chưa lấn sâu đến mức để gặp phải trường hợp đó.

Với một điệu cười kinh bỉ và giọng nói đầy tính kỉ luật vang lên từ Thiên Thần.

Đó là một tiếng thét đầy bực mình với tông giọng cao ngút đang hú lên sau tay của tôi. Không thể chịu đựng nổi, Zeta che lại đôi tai của mình, và ngồi xổm xuống ngay tại chỗ anh ta đứng.

Thế giới đang rung lắc, ầm ầm, lắc lư.

Nhưng nó không giống như bất cứ thứ gì thật sự di chuyển. Nó như một cơn sóng của thần đủ lớn để tạo ra ảo giác đó mà thôi.

Bầu trời của Quỷ Giới giống như bị nhuộm. Từ một màu đen tuyền nay thành màu trắng. Bóng tối vĩnh cửu giờ toàn bộ là ánh sáng.

Mí mắt của Zeta liên tục co giật, điều này cho thấy đây là tình huống bất thường, đồng thời cậu ta xem số lượng còn sót lại của những Thiên Thần.

Cơ mà, cái quái gì thế này…..Tôi chưa bao giờ nghe được bất kì thông tin gì về nó cả.

Không, có lẽ nào…

“Nó còn có thể phát triển….xa hơn nữa à? Mẹ Kiếp…”

Cơn sóng đó lại khiến tôi thất thêm ảo ảnh về số lượng những thiên thần đang nhân ra, luồng khí thanh tẩy mà mỗi lũ thiên thần có cũng không quá đậm cũng không hề rơi vào trạng thái giống như những cột sáng mà trước đó chúng đã tạo ra.

Sức mạnh của chúng gia tăng, nó như được khắc trên bầu trời, và chia rẽ những đám mây.

Cảm giác sợ hãi của cơ thể tôi lại xuất hiện lần nữa, và giống hệt với những suy nghĩ trước, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để ngăn chặn lại đòn đánh của chúng.

Sức mạnh mà tôi cảm nhận được từ Thiên Thần hoàn toàn khác xa với sức mạnh mà tôi đánh giá chúng từ những lần trước.

Khu vực Kiêu ngạo 『Vực Thẳm』 đang bị xói mòn dần, và biến mất.

Những gì được mở rộng trong lãnh thổ của chúng có một cái cảm giác thiêng liêng và đầy tinh khiết.

Cứ như thể các vị thần đang ban phước lành của họ xuống mảnh đất này bằng những quả cầu ánh sáng, và một cơn gió bạc thoáng qua như làm dịu đi những cơn thịnh nộ kéo dài rất lâu rồi của nơi này.

Từ sự gia tăng sức mạnh. Vị trí của những thiên thần hoàn toàn thay đổi.

Từ hào quang vô nghĩa mà họ có, cùng sự biểu hiện cho thấy dấu hiệu của việc sản xuất một cách máy móc,với đôi mắt xuất hiện lên tinh thần chiến đấu đầy mạnh mẽ.

“Đây…là…”

“…Này, này, cho ta nghỉ giữa hiệp đã chứ…”

Cấp Chúa không hề tồn tại trong các thiên thần, nhưng để so sánh sức mạnh của họ với sức mạnh của một Chúa Quỷ, các thiên thần đó được sắp xếp theo thứ bậc sau:

『Thánh Chúa』

Quỷ và Thiên Thần đều đối lập nhau về tâm hồn.

Trắng và Đen. Bóng tối và ánh sáng. Sự ác độc và sự lương thiện.

Vì vậy thông qua bản chất của chúng tôi, chúng tôi lúc nào cũng luôn đối đầu với nhau.

Sự tồn tại của chúng, chính là một trong những kẻ thù tự nhiên của chúng tôi, kẻ thù tệ nhất và lớn nhất,

“Tsk*, cái méo gì thế này…một cấp Chúa hạ xuống thế giới Quỷ?!!!”

“…”

Chúa cũng có nghĩa vụ. Họ có lãnh thổ. Họ có công việc riêng. Nó cũng chả khác mấy giữa việc làm Chúa Quỷ ở Quỷ Giới.

Trong khi các thiên thần thường hay ghé qua Quỷ Giới. Trong kí ức của tôi, tôi đã từng một lần thấy một vị Thánh Chúa.

Tôi không chắc họ có nghe theo tôi hay không, vì không thấy Thiên Thần đáp lại.

Hắn chỉ nhẹ nhàng mở rộng bản tay của mình, rồi tập trung Mana vào một ngón tay, nơi đó như tụ tập toàn bộ ánh sáng.

“?!”

Bản năng của tôi giống như một chiến binh. Kinh nghiệm của tôi tích lũy từ trước đến nay làm thân thể tôi tự động nhảy sang một bên.

Ngay sau đó, ánh sáng được giải phóng. Tốc độ của nó giống như ánh sáng thuần khiết mà bản thân nó đã có, và với một con Quỷ cấp cao như tôi, với mức độ cảnh giác đã được nâng cao nhất cũng không thể nào hình dung nổi hậu quả của đòn đánh này. Nó vô cùng khác biệt với sức mạnh của mũi tên ánh sáng đã nhằm vào tôi trước đó, một sức mạnh giống như một vị Thần thực thụ.

Ánh sáng đó trượt qua tôi, bỏ lỡ cơ hội gây tổn thương tôi thì nó đi đâm vào quán café trên sân thượng gần đó, và ngay tích tắc sau, tôi bị tấn công bởi ánh sáng và âm thanh.

Một tiếng sấm nổ tung làm điếc màng nhĩ của tôi, và năm giác quan của tôi tưởng chừng như bị mất đi thì chúng ngay lập tức phục hồi lại với Kỹ năng chống lại cách trường hợp, trạng thái bất thường.

Tôi sử dụng bản năng của mình để làm cho cơ thể đang rơi ít chịu tổn thương nhất.

Tầm nhìn của tôi liên tục xoay tròn.

Tôi xác nhận xem thương tích của Zeta khi cậu ấy nằm trên mặt đất. Nó khá ổn. Những vết thương ấy chưa đủ để giết chết một con Quỷ cấp Kỵ Sĩ.

Tôi xác nhận lại tình hình của mình. Nó không giống như tôi đối đầu trực tiếp với đòn đó, sóng sung kích từ đòn đánh đó đánh bay tôi từ phía sau, và mức độ thiệt hại này không gây tổn thương đến chuyển động của tôi.

Tại sao, vì một lí do nào đó, Chúa của Những Thiên Thần xuống thăm viếng ở một nơi hoang vắng như thế này, tôi thậm chí cũng chả muốn biết.

May mắn thay là tôi không phải từ bỏ thanh Celeste ngay lúc đó.

Kĩ năng Tham Lam không có độ sát thương cao.

Việc mất Quỷ Kiếm chắc chắc sẽ là một mất mát vô cùng lớn.

Và nếu tôi vẫn có nó trong tay, vậy thì tôi sẽ cơ hội đánh bại Vị Chúa của Thiên Đàng ấy.

Suy nghĩ của tôi hoàn toàn tách biệt với cơ hội mà tôi có thể đánh bại được kẻ thù. Bản năng của tôi tiếp tục rung lắc linh hồn của tôi để có thể thức tỉnh lĩnh vực của mình.

Tôi hạ thấp chân mình xuống để xóa hết tác động xấu và lập lại lĩnh vực của mình.

Tay trái tôi cầm,『Sin Breaker』.

Tay phải tôi giữ 『Celeste』.

Ngay khi ngón tay đó chỉ vào tôi một lần nữa, tôi lại vung thanh Quỷ Kiếm.

Ngọn lửa của rồng bắn ra để nuốt chửng thiên thần.

Ánh sáng của Thiên Thần đi xuống để tiêu diệt tôi.

Ngọn lửa của Celeste chắc chắn có phạm vi tấn công lớn hơn trong khi sức mạnh ánh sáng của thiên thần chỉ tập trung vào mỗi một điểm duy nhất.

Ánh sáng đi qua một cách nhẹ nhàng giữa biển lửa của con rồng và nó càng không có ý định dừng bước.

Và để bảo vệ khoảng chống trong phòng ngự, một Thiên Thần đã tiến lên phía trước.

Nỗi sợ hãi trong tôi làm sức mạnh của bản thân bị chững lại. Điều đó khiến cho tốc độ của đòn đánh từ thiên thần đột nhiên tăng tốc.

Tôi không thể cảm thấy bất kì sự hiện diện nào lớn như thế cho tới bây giờ, nhưng hành động đầu tiên chắc chắn đã đem đến cho tôi cảm giác khá quen thuộc.

Điều này không thể nào….Nó có ý nghĩa gì đây?

Cái quái gì đang sảy ra thế này?

“Chúa của những Thiên Thần…là hai bọn chúng?!”

Tôi có thể vượt qua khoảng cách sức mạnh với một tên thôi, giờ thì phải đương đầu với hai đứa. Thánh Chúa vẫn chưa cho thấy khuôn mặt của họ trong suốt 10 ngàn năm, giờ đây lại đang xếp hàng đứng cho xem trước mặt tôi thế này như thể tôi đang gặp phải ác mộng vậy.

Tôi không thể nhận ra bất kì suy nghĩ gì trong đầu họ thông qua nét mặt và tất cả những gì tôi cảm nhận được là họ muốn giết tôi.

Nó cũng chỉ tệ nhất ở mức độ này. Tôi lách sang bên cạnh và ánh sáng đi sượt qua con rồng của tôi, tôi mất kiểm soát nên nó đã xuyên qua mặt đất nơi mà tôi đã đứng trước đó.

Ngay cả khi tôi không có bất kì đòn đánh nào gây ra vết thương ở trên đầu, cả người tôi đang chìm trong đau đớn.

Tôi có nên rút lui?

Tôi có thể rút lui ư ? Đầu hàng trước những con quái vật này ?

Thật kì là, tôi bắt đầu nhớ lại quãng thời gian tôi rút lui khỏi quân đoàn của Sếp Leigie một năm trước.

Sau khi trốn thoát khỏi Chúa Quỷ Kiêu Ngạo - Heard Lauder, tôi sẽ chết ở đây ư ?

Đột nhiên, tôi cảm nhận được một sức mạnh chạy từ đầu ngón chân của tôi lên đến trên đầu.

Một hơi thở bóng tối trào ra từ tâm hồn tôi đem đến cho tôi nguồn sức mạnh.

« ki ki ki, thú vị lắm phải không ? Nếu bọn mày nghĩ có thể vậy tiếp chiêu ta đi. »

Tôi giữ Quỷ Kiếm, giơ nó lên trên đầu mình. Thánh Chúa đột nhiên lùi lại một bước.

Ngọn lửa của Celeste là vô hạn. Nhưng sau tất cả, nó cũng chỉ là một thanh kiếm cơ bản mà thôi.

Nó được tạo ra với mục đích cộng hưởng sức mạnh.

Linh hồn tôi tiếp tục tỏa ra những cơn đau đớn.

Tôi dẫm lên mặt đât đầy mạnh mẽ và đẩy cơ thể lên.

Căng hết các cơ bắp của mình.Tôi tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào thanh kiếm và quăng nó đi.

Thanh Quỷ Kiếm biến thành một ngôi sao chổi có màu đỏ sẫm hướng thẳng về Thánh Chúa. Lượng ma thuật thường sử dụng để tạo nên ngôi sao này đang tập trung sức mạnh vào đầu, và nó chắc chắn sẽ thổi tung mọi thứ với lực lượng mạnh nhất mà tôi có thể giải phóng vào lúc đó.

Không chờ đợi kết quả, tôi chạy ngay đi kiểm tra vết thương cho Zeta và nâng Zeta lên, quàng cậu ấy vào trong tay tôi.

« Hah,hah...gu.... chúng ta đang chạy à ? »

« ki ki ki, cuộc sống chỉ có giá trị khi mạng chú vẫn còn.”

Kho báu, sự giàu có bạn có thể lấy được những thứ đó miễn là bạn còn sống. Thậm chí điều này còn chả đủ để đánh đồng với chúng.

Một giọng tông cao của bài hát mà tôi nghe thấy chính là thiết Thét của thiên thần làm nát lỗ tai của tôi. Nhưng thậm chí còn chả biết nó sẽ gây ra hiệu ứng gì, tôi vẫn cứ như vậy kích hoạt trạng thái của mình và xóa nó đi.

Sau tất cả, những gì tôi làm là chạy. Các thiên thần có khả năng di chuyển thật đáng sợ, nhưng nếu tôi chiến lấy thị trấn, nó sẽ khá khó khăn để tìm kiếm từ trên bầu trời xuống dưới này. Có hàng tá chỗ để trốn.

Và có một số quyên góp cho chuyến bay của tôi.

Không đời nào, Vanity không nhận ra là trong khu vực của ông ta xuất hiện một thiên thần.Trong trường hợp này, khu vực của ổng có lẽ đã bị phá hủy.

『Tử địa』 không phải là một kĩ năng để nâng cấp mức độ thân thiện của bạn với quân đoàn.

Đó là sự mở rộng nhận thức về khu vực của mình đối với một Chúa Quỷ. Nó cho phép bạn cảm nhận được kẻ thù khi chúng đặt chân vào mảnh đất của bạn.

Nếu tôi có thể giữ chân chúng và đảm bảo sự an toàn của mình cho tới khi quân tiếp viện tới thì tôi thắng. Còn nếu tôi bị tìm thấy, tôi thua cuộc.

Ki ki ki, quả là một ván bạc bất lợi. Mặc dù nó có thể không rộng nhưng tôi sẽ hoàn toàn để trống con phố chính. Nếu nó có ý định bắn ánh sáng vào tôi từ phía sau thì đó chính là sự kết thúc.

Một vài tuần trước, tôi đã ghi nhớ lại bản đồ của thị trấn vào trong đầu mình. Những thằng này không nên quá quen thuộc với nơi này, và trớ trêu thay, từ hành vi cướp đoạt kí ức, chúng tôi biết nơi nào có ít người qua lại hay vị trí quan sát kém. Mặc dù chúng tôi không ngờ tới nó sẽ giúp đỡ cho việc lẩn trốn như bây giờ.

Lúc tôi ẩn sang con hẻm bên cạnh, tôi cảm thấy sự xụp đổ xuất hiện dưới trên tôi.Với một chiếc áo choàng kaki quấn quanh người họ, một con quỷ đang khoe khoang lực chiến của mình. Cùng thời điểm đó, tôi nhận ra đây là hành động khá quen thuộc ở nơi này trong vài tuần qua.

Nó là một con quỷ đang ôm chặt lấy bàn bar của quán cafe. Tôi cũng đã từng ở đó khá lâu, vì vậy trong lúc nào đó của một ngày, tôi bắt gặp anh ta nhưng không để ý vì tôi chỉ coi anh ta như phần thừa của quanh cảnh xung quanh này.

… Có thể cái này đã từng ở tầng thượng chăng? Nhìn thấy Con Quỷ vẫn úp mặt xuống, và bất động, tôi do dự một lúc. Nhưng tôi không có thời gian cho việc đó. Tôi tự giải quyết và nhấc cổ Con Quỷ lên. Tôi không thực sự quan tâm, nhưng bỏ mặc việc này sẽ đi ngược lại phong cách của tôi. Tôi sẽ không gọi nó là việc tốt, nhưng nếu tôi phải nói, thì nó chỉ là một sở thích. Ngay từ đầu, với sức mạnh của tôi, mang theo một hoặc hai thứ không thực sự tạo ra sự khác biệt, và bởi vì tôi bỏ lại Celeste, tôi có một hoặc hai cánh tay để dành. Tôi nắm chặt cổ anh ta như thể đang nâng một con mèo con lên, và khi tôi nhấc lên, áo choàng bay ra. Theo bản năng, tôi ném Quỷ sau lưng tôi với tất cả sức lực của mình. Khi có lượng lớn trong số họ bị tống ra ngoài, các thiên thần đang đến gần bỗng dừng lại. Trên vai tôi, Zeta kêu lên.

“C-cái gì thế? Đột nhiên… ”

"Như ... chết tiệt ... tại sao ..."

Làm thế nào để tôi diễn giải những suy nghĩ chạy qua đầu tôi? Sợ hãi. Ngạc nhiên. Nhầm lẫn. Sửng sốt. Tất cả chúng đều xen lẫn nhau, nhưng nếu tôi tóm tắt nó thành một từ, thì nó sẽ phải là "chết lặng". Hai thiên thần bỗng xuất hiện mà tôi không thể cảm nhận được. Hai Vị Chúa của Thiên Đàng. Đỉnh cao của tất cả các sự kiện liên tiếp vượt xa những giấc mơ ngông cuồng nhất của tôi. Lớn hơn thiên thần, một cơn ác mộng thống khổ. Tôi cố gắng mở miệng để truyền đạt nó thành lời, nhưng suy nghĩ của tôi sẽ không đến với nhau. Tôi không biết phải nói gì. Tôi cuống cuồng di chuyển miệng mình, và những cảm xúc bập bẹ của tôi cuối cùng cũng rơi vào mệt nhọc.

"Vì vậy, ngay cả Sếp Leigie ... lên tay lần này ..."

Tôi không biết tôi đang nghĩ gì , nhưng hình ảnh duy nhất trôi nổi trong đó là hình dạng của một Chúa tể của Sự Đọa Lạc.

Truyện Chữ Hay